Nhìn người phụ nữ trước mặt làn da nhăn nheo, cặp mắt lõm sâu, cô nhất thời không thể khống chế được cảm xúc của mình, hốc mắt nóng lên.
Thị lực của Hoàng Thư Quyên cũng có vấn đề, cố gắng nhìn một hồi lâu, mới nhìn rõ người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình là Hứa Hoan Nhan mà từng suốt ngày bị mình mắng chửi.
Vẻ mặt của bà ta lập tức có chút ngượng ngùng, tựa hồ chưa từng nghĩ đến, Hoan Nhan lại đột nhiên tới nơi này.
“Hoan Nhan a. . . . . . Khụ khụ, tại sao cô lại tới đây?” Hoàng Thư Quyên kéo chặt áo khoác, nỗ lực chống đỡ lấy thân thể cười nói.
Trận bệnh nặng này đột nhiên viếng thăm bà, thế nhưng Hoàng Thư Quyên vẫn cố gắng bắt mình phải thanh tỉnh lại, đây chính là báo ứng, báo ứng cho tám năm đã đối xử tệ bạc với Hoan Nhan, không trông nom không hỏi han, đánh chửi làm nhục, bà luôn ngầm cho phép, làm cho Hứa Mễ Dương không hiểu chuyện lại càng gây khó dễ cho cô, thì ra là ngày đó một tay bà tạo nghiệt, rốt cuộc cũng đến thời điểm bị báo ứng.
“Ba nói bà bị bệnh nặng, nên bảo tôi tới thăm bà.” Hứa Hoan Nhan cố gắng dùng giọng điệu như không có việc gì cố gắng che đi sự chua xót trong lòng, nhìn mẹ kế xưa nay luôn hống hách doạ người nay lại đổi thành cái dáng vẻ vâng vâng dạ dạ này, trong lòng cô đúng là vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Đem hai túi cầm gọn vào một tay, cô giơ một tay ra cho bà vịn vào: “Vào nhà lại nói.”
Mặc dù thanh âm vẫn còn nguội lạnh, nhưng động tác săn sóc của cô lại làm cho Hoàng Thư Quyên ngẩn người tại đó, khóe môi nhếch lên hồi lâu, nhưng không nói được ra lời, cô không đến bỏ đá xuống giếng, bà đã cảm thấy cô đủ nhân ái lắm rồi, nhưng không ngờ, cô lại vẫn bất kể hiềm khích lúc trước đến đây thăm bà. . . . Một đoạn đường ngắn ngủi, bà ho khụ khụ hồi lâu mới đi được vào phòng khách, đỡ bà ngồi xuống, Hoan Nhan cầm bình nước ấm muốn rót cho bà một ly nước, lại phát hiện mấy bình trong nhà đều là trống không, cô không khỏi cau mày: “Làm sao ngay cả nước cũng không còn, Mễ Dương đâu rồi?”
Vừa nhắc tới Mễ Dương, vẻ mặt Hoàng Thư Quyên lập tức ảm đạm, thở hổn hển hồi lâu, mới mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon nói: “Đừng nhắc tới nó nữa, không biết đã đi đâu rồi, một chút quan tâm cũng không có . . . . .”
Hứa Hoan Nhan sửng sốt, đây chính là mẹ ruột của Mễ Dương, mẹ ruột bị bệnh thành ra như vậy, Mễ Dương lại vẫn cả ngày đi ra ngoài lêu lổng sao?
Cô lập tức tay chân lanh lẹ mở bếp lò đi nấu nước.
“Ngày mai tôi dẫn bà đi bệnh viện, bà không thể cứ kéo dài như vậy mãi!” Nói thế nào cũng là một cái mạng người, ở chung dưới một mái nhà qua tám trời, nếu bảo cô cứ trơ mắt mà nhìn bà ta tự sinh tự diệt thực sự cô không làm được.
“Không. . . . . .” Hoàng Thư Quyên phí sức khoát khoát tay: “Hoan Nhan, thân thể của ta tự ta rõ, ta không muốn đi bệnh viện, đi cũng là lãng phí tiền. . . . . .”
“Đến lúc nào rồi mà bà còn nói đến tiền!” Hoan Nhan tức giận, tiến lên đỡ lấy thân thể đang ngã lệch đi: “Bà không phải quan tâm chuyện tiền nong, tôi sẽ tự giải quyết, tóm lại bà phải nghe tôi đi bệnh viện!”
“Con có thể đến đây thăm ta, đáy lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi. . . .” Hoàng Thư Quyên cầm lấy tay của cô, như một chiếc đèn cạn dầu nỉ non, đã từng là một bàn tay dầy dặn, một cái tát đi qua là có thể làm cho Hứa Hoan Nhan đánh tới đầu váng mắt hoa, thế nhưng bây giờ lại gầy như que củi.
Hoan Nhan cắn môi dưới, đáy lòng hiểu, bệnh của bà ta sợ rằng đã sớm không chữa trị được, cô chợt có chút hối hận, tại sao không tới sớm mấy ngày xem một chút.
“Con biết đấy, cả đời Mễ Dương chỉ có ta là người thân, ta cũng là một người mẹ, tuy răng ta sắp chết nhưng cũng không bỏ được, Hoan Nhan. . . . . . ,Con bây giờ đã gả cho người ta, ta ở TV thấy được, ta hết sức cao hứng vì con . . . . Nhưng là. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”
Hoàng Thư Quyên còn chưa dứt lời, đã phải bịt miệng ho khan liên hồi, Hoan Nhan cuống quít đi lấy khăn lông, lại thấy sắc mặt bà nhăn lại khó chịu, tay gắt gao đè ở bụng, rõ ràng là rất đau, gần như là không dám thở mạnh. . . . . .”Ở nhà có thuốc giảm đau không?” Hoan Nhan luống cuống tay chân đi rót một chén nước, luôn miệng hỏi.
Hoàng Thư Quyên cố gắng khoát khoát tay: “Ta có thể chịu đựng được. . . . .”
“Làm thế nào mà có thể chịu đựng suốt như thế? Bây giờ tôi đưa bà tới bệnh viện!” Hoan Nhan mềm lòng, nhìn bà ta thống khổ trong lòng cô đúng thực là vẫn cảm thấy chua xót.
“Hoan Nhan. . . . . .” Hoàng Thư Quyên chợt giùng giằng đứng lên kéo lấy cánh tay mềm mại của cô quỳ xuống. . . . . . Hoan Nhan kinh hãi, cuống quít xoay người kéo bà lên, nhưng không ngờ bà ta vẫn cố chấp muốn quỳ, lệ lưng tròng mắt: “Hoan Nhan, ta muốn chết, nhưng chỉ là muốn cầu xin con giúp ta, không, là giúp Mễ Dương. . . . . . Nó tuổi còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, mặc dù trước đó nó đối xử với con không tốt, nhưng dù sao cũng chưa làm chuyện gì hại đến con, ta chỉ cầu xin con, dạy dỗ lại nó, quản giáo nó, giúp nó tìm một nhà đàng hoàng để gả, có được hay không?”
Bất kể bà ta đã từng độc ác ích kỷ đến cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người mẹ, Hoan Nhan không biết làm thế nào để có thể cự tuyệt lời khẩn cầu của một người sắp chết, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đỡ lấy cánh tay của bà ta, nâng bà ta dậy: “Tôi đồng ý với bà, tôi sẽ chăm sóc Mễ Dương thật tốt . . . . . .”
“Hoan Nhan. . . . . . Trước ta làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, mà con cũng không để ý đến hiềm khích lúc trước, ta thật sự phải không biết nói cái gì cho phải, chỉ mong con về sau có thể có một cuộc sống tươi đẹp, ta chính là có chết cũng an tâm. . . . . .”
Hoan Nhan nghe ra được, bà ta nói những lời này là thật lòng, giờ cảm thấy cuộc sống kia quả thật cũng không đến nỗi nào, không hề cảm thấy hận người phụ nữ này, nhưng bây giờ nghĩ đến, nếu không có nhưng kinh nghiệm khổ ải khó khăn kia, cô làm sao có thể trở nên kiên cường như vậy.
Đợi đến lúc cô đỡ bà ta nằm lên giường nghỉ ngơi, lại đi mua đi một ít thuốc giảm đau về, Hoan Nhan mới rời đi, chỉ là cho đến lúc cô đi, Hứa Mễ Dương cũng chưa về.
Lúc cô về đến nhà đã là 11 giờ, trong biệt thự an tĩnh cực kỳ, Hoan Nhan rón ra rón rén đi trong phòng khách, đang muốn lên lầu, tạch một cái thanh âm vang lên, trong phòng khách ánh đèn chói mắt sáng lên, cô che mắt, đợi đến khi thích ứng được mới phát hiện người đàn ông tối tăm mặt mũi đang ngồi trên ghế sa lon.
Cô trực tiếp đi tới chỗ bình nước, đem thuốc từ trong túi xách lấy ra, mở ra vỏ bọc, lấy hai viện uống vào.
“Cô uống cái gì?” Thân Tống Hạo hơi nhếch môi, lạnh lùng hỏi.
“Không phải anh muốn tôi uống thuốc tránh thai sao.” Cô ngửa đầu uống thuốc xong, đặt cái ly xuống, xoay người chuẩn bị lên lầu: “Khuya lắm rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon. . . . . .”