“Thật vậy chứ?” Hơi thở của cô bắt đầu rối loạn, cô khẽ run, mở miệng hỏi.
“Thật một trăm phần trăm, tuyệt đối không có lừa em chút nào.” Nụ hôn của anh dần dần dịch chuyển đến trên vai của cô, cằm đẩy cổ áo của cô ra, môi tiếp tục hạ xuống: “Bà xã, đã năm năm nay anh không hề gần gũi bất cứ người con gái nào, đây cũng là lời nói thật, tuyệt không có một chữ lừa em. . .”
“Anh thổi phồng ít thôi. . .” Hoan Nhan nắm ngón tay của anh, muốn đẩy ra, nhưng không ngờ bàn tay vừa lật lại, ngón tay của anh cũng áp sát luôn vào cái móc áo ngang vùng lưng trắng nõn của cô: “Em không tin sao?”
Anh chợt cười xấu xa, cúi đầu ghé vào bên tai của cô nói một câu gì đó, Hoan Nhan nhảy dựng lên, sau mấy giây kinh ngạc, sắc mặt liền biến đổi trở nên đỏ rực, cô chợt khẽ kêu một tiếng, đưa tay đẩy Thân Tống Hạo ra, bụm mặt xoay người lại cũng không dám ngẩng đầu lên nữa. . . “Bà xã. . .” Thân Tống Hạo nhìn bộ dáng của cô lúc này, không nhịn được cười, càng nói lớn hơn: “Trước tiên hãy ăn cơm đã, anh cũng đói bụng rồi. . .”
“Không ăn!” Nàng phát cáu, người này tại sao từ trước đến nay hình như đều không biết xấu hổ là gì, cho nên mới có thể nói ra những lời tới mức hạ lưu như vậy!
“Muốn anh xúc cho em ăn sao?” Anh cười xấu xa như cũ, bám vào bả vai của cô, đưa tới trước bàn ăn rồi bắt cô ngồi xuống, anh cầm cái muỗng múc cơm đưa đến bên miệng cô: “Nào, há mồm, a. . .”
“Bỏ sang một bên đi”! Hoan Nhan đem tay của anh đẩy ra, quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh, suy ngẫm một chút về câu nói anh vừa mới nói, Hoan Nhan liền cảm thấy một trận một trận hoa mắt, đầu óc choáng váng, nhịp tim tăng nhanh, cô đúng là bị anh làm cho phát tức mà!
Anh vậy mà vẫn không giận, vẫn giữ điệu cười xấu xa như cũ: “Cô bé, nếu em không ăn, vậy chúng ta liền để bụng đói đi ngủ cũng được, anh thể lực dư thừa, chẳng qua là không biết em. . .”
Anh đứng lên, ghé vào bên tai cô lại nói một câu gì đó, Hoan Nhan tức giận trợn mắt há mồm, dứt khoát đứng lên ngồi qua một bên không bao giờ … thèm liếc anh một cái nữa.
“Thôi được, thôi được, anh không nói nữa, em ngoan ngoãn lại ăn cơm có được hay không?”
“Cơm khô lắm, em muốn uống chút cháo.”
“Vậy để anh bảo chị Tần đi nấu nhé?”
“Không, anh nấu đi!”
“Anh không biết nấu. . .”
Hoan Nhan buồn bã nhìn anh chằm chằm, Thân Tống Hạo giơ tay đầu hàng; “Thôi được, anh nấu. . .”
“Bà xã lấy bao nhiêu gạo?”
“Bà xã, em xem gạo vo thế này đã sạch chưa?”
“Bà xã. . . Nước để bao nhiêu cm là được?”
Sau khi thấy anh ôm nồi cơm ra ra vào vào hỏi không dưới mười lần, Hoan Nhan đành phải tự mình chạy đi nấu cháo, bữa cơm này ăn xong, đã tám chín giờ.
“Mình cùng tắm đi?” Anh ôm lấy lưng cô đẩy cô đi lên lầu, ghé đầu vào bả vai rồi thì thầm ở bên tai cô .
“Anh tắm riêng, em tắm riêng.” Hoan Nhan buồn bực đáp lại, lẽ ra cô không nên đồng ý cùng anh đi về nhà mới phải.
Đúng là tự mình đem mình đẩy vào trong ổ sói mà.
Thật không biết tại sao những lời hạ lưu như vậy anh cũng có thể nói ra được, hại cô hiện giờ nhớ tới vẫn còn thấy từng hồi, từng hồi mặt nóng, tim nhảy.
“Được rồi.” Anh ngoan ngoãn đáp ứng. quả nhiên lúc vào phòng ngủ anh cũng rất tự giác tách ra đi vào một phòng tắm khác. Hoan Nhan khẽ thở dài, cũng đi vào phòng tắm sát vách. Cô ngâm người trong bồn nước ấm, cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, cho đến lúc cả người gần như kiệt sức tưởng như sắp ngủ thiếp đi trong bồn tắm, Hoan Nhan mới đứng dậy lau khô thân thể, khoác chiếc áo choàng tắm rộng lớn ra ngoài. Hoan Nhan cúi đầu, đẩy cửa bước ra, cô vừa lau mái tóc ướt nhẹp, vừa đi về phía trước,không nhìn đường. . . Lúc sắp đi tới mép giường, cô vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt động tác trong tay cứng đờ ngay lập tức. Mấy giây sau, trong phòng ngủ chợt vang lên tiếng thét chói tai, chói tai liên miên không dứt:”A. . .” Hoan Nhan lảo đảo lui về phía sau, nhưng không ngờ dép bị vướng ở trên tấm thảm mềm mại, cô không giữ được thăng bằng liền ngã về phía sau. . .”Bà xã cẩn thận!” Anh sợ hãi sắc mặt trắng bệch, bước nhanh lại đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, khi thấy thân thể của cô đứng vững dựa vào trong ngực của mình, anh mới thở phào một hơi dài thật nhẹ nhõm!
“Anh…Anh. . .” Hoan Nhan toàn thân thẳng đứng phát run, ở thời điểm phát hiện mình đang hoàn toàn dán sát ở trong ngực của anh, cô không khỏi nhớ tới lúc cô vừa vặn nhìn thấy cái ấy của đàn ông trên thân thể trần truồng *** đứng ở nơi đó, Hoan Nhan trong lúc nhất thời có cảm giác như mình đang ôm lấy chiếc bàn là nóng, cô đưa tay liền đẩy anh ra, cắn răng căm tức: “Anh vì sao lại không mặc quần áo?”
“Ở trong phòng ngủ cần gì phải mặc quần áo?” Anh nhướng mày, không hề keo kiệt biểu diễn cơ thể cường tráng với những đường cong của cơ bắp trên thân thể. . .”Không biết xấu hổ. . .” Hoan Nhan hung dữ lườm anh, lúc xoay người không cẩn thận lại thấy được nơi đó của anh, bị bất ngờ cô sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, giống như bị hóa đá đứng yên tại chỗ không thể động đậy.
“Đẹp mắt không?” Anh từng bước đến gần, nở nụ cười tuấn dật mị hoặc, điên đảo chúng sinh.
“Bà xã, anh là của em, thân thể của anh, lòng của anh, cũng là của em, em cứ nhìn nó đầy đủ, thật thoải mái vào. . .”
Anh cố ý đùa giỡn cô, nhìn cô vợ bé nhỏ bị trêu trọc đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, anh lại cảm thấy hết sức vui vẻ, không lời nào tả xiết.
“Thân Tống Hạo!” Hoan Nhan suýt nữa nghẹn thở, cuối cùng không chút nghĩ ngợi, cô siết chặt tay tống cho anh một quả đấm. . .”Ái chà, em định mưu sát chồng à!” Thân Tống Hạo tránh né không kịp, anh vốn không nghĩ tới cô gái bé nhỏ dịu dàng chân thành lại có thể đối xử với anh thô bạo như vậy.Anh bị cô đánh một cái vào sống mũi, cái đánh không nhẹ không nặng, nhưng khiến anh đau ê ẩm, nước mắt trào ra rớt xuống lập tức!
“Anh thật không may mắn!” Hoan Nhan chợt mềm lòng, lời nói ra miệng lại vẫn không thể cứng rắn được.
Anh cũng không lên tiếng, chỉ cầm khăn giấy dùng sức lau nước mắt đang liên tục không ngừng chảy ra. Trời ạ, cô gái này xuất thủ thật là rất chuẩn xác! Trong lỗ mũi anh đau tê dại giống như là bị một cái gì chặn ngang, nước mắt rơi cũng không ngừng được!
“Trời đất, anh còn khóc à. . .” Hoan Nhan lại mềm lòng thêm một chút, không kìm được liền tiến lên từng bước hỏi.
Vành mắt anh hồng hồng giống như một cô nương xinh đẹp đang tủi thân, Hoan Nhan thở dài, đẩy tay của anh ra nhìn một chút vào mũi của anh, lẩm bẩm trong miệng: “Không sưng đỏ cũng không bị tím, không có chuyện gì đáng ngại. . .”
“Nhưng thật sự là trong lỗ mũi đau lắm.” Anh ôm lấy cô, đem mặt áp vào trên vai của cô làm nũng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tối nay được ôm em ngủ là tốt rồi.”
“Lại nói vớ vẩn.”
“Ai da, thật là đau, hình như là muốn chảy máu. . .” Thân Tống Hạo che lỗ mũi, lại bắt đầu hô to gọi nhỏ kêu lên.
“Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, anh có muốn ngủ hay không?” Hoan Nhan im lặng, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, thế nào lại nổi lên cái tính trẻ con thích ầm ĩ giống như Noãn Noãn?