Mục lục
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh tắt điện thoại, bảo quản gia chuẩn bị xe. Lúc đó mới đi qua chổ ghế sa lon, lấy áo khoác choàng lên người Hoan Nhan: “Nhan Nhan, chúng ta đến bệnh viện.”

“Có chuyện gì vậy ba?” Noãn Noãn với sự giúp đỡ của mẹ, mặc áo lông thật dày vào người. Cô bé nhìn vẻ mặt đau buồn của ba lo lắng hỏi.

“Ông nội ngã bệnh, chúng ta mau đến thăm ông.” Thân Tống Hạo sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của con gái, miễn cưỡng nở nụ cười.

Khuôn mặt nhỏ bé của Noãn Noãn nhíu lại, ông nội thương cô bé nhất. Thế mà bây giờ ngã bệnh rồi, cô bé nhất định phải đi thăm ông. Cô bé còn muốn mang theo bánh kẹo mình thích ăn nhất vào cho ông nội.

“Ba, chờ con một lát.” Noãn Noãn lập tức tránh khỏi Hoan Nhan, lạch bạch chạy lên lầu. Chỉ chốc lát sau, ôm một bịch kẹo to xuống: “Ba, chúng ta mau đi nhanh một chút.”

“Ngoan.” Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của con gái không khỏi chua xót. Anh khom lưng bồng con gái lên tay, lại kéo Hoan Nhan cùng đi ra ngoài.

“Ông xã, ba sẽ không có chuyện đâu.” Trong lòng Hoan Nhan lo sợ không nói nên lời. Bầu trời bên ngoài đen thẳm, chỉ có tuyết đọng trên mặt đất chiếu lên ánh sáng nhàn nhạt, làm người ta càng thêm áp lực nhiều hơn.

“Anh không biết.” Thân Tống Hạo thở dài nói ra. Đã nhiều năm rồi, anh vì ghét Thích Dung Dung lại bực ba của mình quá yếu đuối, bất lực nên cũng xem thường ông. Vì thế rất ít khi trò chuyện với ông, hiếm khi gọi ông một tiếng ba. Thậm chí ngày lễ. ngày tết anh cũng không về nhà sum họp với ba mẹ. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ…. Đột nhiên ba mình phát bệnh nhanh như vậy….

“Không có chuyện gì đâu.” Hoan Nhan nắm chặt tay anh: “Ba là người tốt, sẽ không có việc gì.”

“Chỉ mong là như vậy.” Thân Tống Hạo lại nhẹ thở dài, rơi vào trầm mặc.

Hoan NHan nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, đành nắm tay anh thật chặt. Khi ngồi vào trong xe, cô ôm anh nhẹ nhàng vào trong ngực mình.

Trên mặt anh cũng không biểu hiện cảm xúc gì. Ngoài mặt nhìn có vẻ như là kiên định, bình tĩnh. Nhưng Hoan Nhan biết, từ thân hình đang căng thẳng kia, còn có ngón tay khẽ run rẩy. Cô có thể cảm nhận được, trong lòng anh đang vô cùng thắc thỏm lo âu.

Nhất thời, trong xe lâm vào trầm mặc khiến người ta cảm thấy phiền muộn.

Xe chạy nhanh đến bệnh viện, vừa đến nơi, Thân Tống Hạo hấp tấp bước xuống xe đi nhanh về phía trước một mình, Hoan Nhan đành ôm cô gái theo sau. Cô nhìn người đàn ông dáng vẻ vội vàng cách đó không xa, giật mình thở dài một hơi. Máu vẫn chảy về tim, mà duyên phận cha con bất luận như thế nào, mối quan hệ này vẫn tồn tại không ai có thể cắt đứt. Âu cũng là chuyện tốt.

Khi chạy tới phía ngoài phòng giải phẫu, thì nhìn thấy Thích Dung Dung đầu bù tóc rối, quần áo xốc xếch ngồi ở đó khóc lóc. Trong nháy mắt Hoan Nhan thấy gương mặt bà hình như già đi rất nhiều. Không hiểu tại sao, những chán ghét và oán giận trong lòng trước đây đối với bà như giãm đi một chút.

“Ba sao rồi, rốt cuộc là bị bệnh gì?” Thân tống Hạo bước qua hạ thấp giọng hỏi bà. Hoan Nhan nhìn dáng vẻ hai tay nắm chặt của anh, không khỏi đau lòng. Cô bước qua hai bước nhẹ nhàng cầm tay anh. Anh lập tức nắm lại tay cô, như muốn tìm một chổ dựa.

Thích Dung Dung khóc lắc đầu: “Mẹ không biết, mấy ngày nay tâm tình ông ấy không tốt, buổi tối lại uống một ít rượu. Mẹ và ba con cãi nhau vài câu, sau đó thì ông ấy tức giận rồi ngất xỉu….”

“Cơ thể ba không khỏe, sao bà không lo chăm sóc, sao còn để ba uống rượu, lại còn gây gỗ nữa? Có phải bà cố ý muốn hại chết ba phải không?” Thân Tống Hạo nổi đóa, đã nhiều lần dặn dò. Ba lớn tuổi rồi, thân thể lại không khỏe, không được uống rượu, không được uống rượu…. Người đàn bà này, không biết có còn lương tâm hay không?

“Còn không phải vì ba con uống rượu nên mẹ mới cãi nhau với ông ấy. Mẹ làm sao biết ba con dễ ngất xỉu như vậy?” Thích Dung Dung lớn tiếng nói, xong lại che miệng khóc nấc lên. Đây là chồng của bà, từ trước đến nay bà vẫn coi ông không ra gì, nhưng chưa từng nghĩ, như thế nào mà nháy mắt một cái ông ấy lại bệnh nặng như vậy…..

Bà cũng không nghĩ tới, vì nguyên nhân gì mà mình lại hoảng loạn đến vậy, những lời nói đau khổ và bi thương xuất phát từ đâu. Thậm chí bà cũng không hiểu tại sao mình không chải đầu, không rửa mặt, không trang điểm cứ thế chạy đến bệnh viện, ngay cả dép xỏ trong chân mất một chiếc lúc nào không hay….

Bà chưa từng nghĩ tới, người chồng này lại chiếm vị trí quan trọng đến vậy trong lòng của bà…

“Nếu ba xảy ra chuyện gì, Thích Dung Dung, tôi tuyệt đối không tha cho bà!” Thân tống Hạo tức giận chỉ tay vào mặt bà, sau đó quay người đi đến trước cửa phòng giải phẫu. Đúng lúc đẻn trong phòng giải phẫu vừa tắt, anh nhìn thấy bác sĩ mở cửa bước ra ngoài….

“Bác sĩ, tình trạng ba tôi sao rồi?” Thân Tống Hạo và Hoan Nhan cuống quýt vây quanh bác sĩ hỏi. Thích Dung Dung cũng ngừng khóc, nhưng không dám bước đến, chỉ lắng tai cố nghe bác sĩ nói thôi.

“Cơ tim đột phát bị tắc nghẽn, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng mà…. Bệnh tình không sáng sủa gì mấy, tôi đề nghị người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Sau khi nói xong bác sĩ liền rời đi. Thân Tống Hạo ngơ ngẩn đứng im lặng như hóa đá, không nói nên lời. Thích Dung Dung sắc mặt tái mét, bà đưa tay lên che miệng, nghẹn ngào cố không để tiếng khóc của mình thốt ra, sợ phá vỡ sự im ắng lúc này.

“Hạo, không có chuyện gì. Bác sĩ nói ba đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng cho tốt, ba sẽ không có việc gì đâu.” Hoan Nhan thấy tâm tình của anh quá mức không tốt, cô cuống quýt kéo anh an ủi.

Thân Tống Hạo vẫn không nói lời nào. Thật lâu sau anh mới xoay người lại lạnh lùng nhìn Thích Dung Dung nói: “Bà trở về đi, tôi ở đây trông chừng ba.”

Thích Dung Dung không dám phản đối, bà muốn nán lại xem tình trạng Thân Thiếu Khang như thế nào. Nhưng lúc này lại không dám chọc giận Thân Tống Hạo. Chuyện của Minh Tranh còn chưa giải quyết được, nếu bà chọc đến Thân Tống Hạo, e là mọi việc coi như bỏ đi.

“Nhan Nhan, em đưa Noãn Noãn về nhà nghĩ ngơi trước đi, mình anh ở lại đây trông chừng ba.” Thân Tống Hạo mệt mõi nói, sau đó bảo tài xế đưa hai mẹ con cô đi về. Hoan Nhan suy nghĩ một chút, liền đồng ý, cô nói: “Sáng mai em đưa Noãn Noãn đi học xong, sẽ đến đây.”

Thân Tống Hạo gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào….

Thân Thiếu Khang phải dùng bình khí oxy để trợ thở, sắc mặt của ông thật khó coi. Thuốc mê đã hết công hiệu, trong hôn mê ông vẫn cau mày, hình như rất đau đớn khó chịu.

Thân Tống Hạo cả đêm ngồi bên cạnh giường ông. Sáng sớm hôm sau, Thân Thiếu Khang mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy con trai đang ngồi kế bên trông chừng mình, khóe miệng ông rung rung mấp máy vài cái. Nước mắt từ trong đuôi mắt có nhiều nếp nhăn chảy ra…

“Ba.” Thân Tống Hạo đau lòng nhìn dáng vẻ của ông. Anh cầm tay ba mình, khẽ hô lên một tiếng.

“A Hạo, ba thật xin lỗi con.” Thân Thiếu Khang cố gắng nói chuyện. Trong đầu chợt nhớ tới chuyện Thích Dung Dung nói lúc trước. Bất đắc dĩ ông lắc đầu, thở thật dài…

“Ba nên nghĩ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, chuyện gì cũng không cần nói bây giờ.”

“A Hạo, ba e là mình không qua được… Chỉ là còn mấy tâm nguyện vẫn chưa thực hiện. Con nghe ba nói, nhớ cho kỹ, thay ba xử lý có được không?”

Thân Thiếu Khang nắm tay con trai, nói từng chữ từng câu.

Thân Tống Hạo trong lòng đau đớn không nói nên lời, anh gật đầu liên tục: “Ba, ba nói cái gì con đều đồng ý…”

“ Ba không thể nhìn thấy cháu đích tôn của mình ra đời…. Khi xuống suối vàng làm sao dám đối mặt với ông nội con?” Thân Thiếu Khang nắm chặt tay anh, ông vốn không đồng tình cách làm của Thích Dung Dung. Chuyện ập tới bất ngờ, ông thế mà may mắn, may mắn Thái Minh Tranh lại mang thai, là con trai của a Hạo.

“Ba, con nghĩ ông nội rất thương con và Nhan Nhan. Ông sẽ không trách chúng ta. Huống chi tụi con còn có Noãn Noãn, con bé cũng là người nhà họ Thân. Có con bé vậy đủ rồi.”

“Nói bậy!” Thân Thiếu Khang vỗ mạnh xuống giường, thở hổn hển, dồn dập: “Cơ nghiệp nhà họ Thân chúng ta tích góp nhiều năm như vậy, không lẽ con muốn nó mất trong tay con sao? Ba chết xuống dưới rồi làm sao nhìn mặt, ăn nói với ông nội con đây?”

“Nhưng, Nhan Nhan vợ con….”

“Ba biết rõ Nhan Nhan không thể sinh…. Mấy người trong Hội đồng quản trị cũng biết, Thân Tử Kiện tất nhiên cũng biết. Chờ khi ba vừa chết, bọn họ liền lấy lý do Nhan Nhan không thể sinh con nối dõi, muốn Thân Tử Kiện quay lại đây. A Hạo, đến lúc đó con tính như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK