Cô lưỡng lự xem xung quanh, cố gắng thích ứng ánh sáng tối, cuối cùng….. Ở cửa sổ to lớn, có một bóng dáng cao lớn in xuống sàn nhà, yên lặng đứng nơi đó.
Ang nghe tiếng hô rõ ràng của cô, xoay người, trong bóng tối khóa bóng dáng của cô, Hoan Nhan lúc này mới thấy rõ, giữa ngón tay của anh cầm điếu thuốc, lúc sáng lúc tối, khiến cô xem không rõ ràng lắm mặt anh.
Anh đúng là nghiện thuốc a, Hoan Nhan bắt đầu thất thần, dường như quên tình hình chính mình…. Đến khi anh từng bước qua đây, Hoan Nhan mới cảm thấy tim đập nhanh như vậy, suýt từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, cô theo bản năng gắt gao bắt lấy cổ áo tắm, từng bước một lui về phía sau, cho đến phía sau lưng ở tên cửa lạnh buốt: “Anh đừng qua đây…..”.
Thanh âm cô run run gần như chuyển đổi giọng, nói xong, hận không thể đem đầu lưỡi mình cắn xuống! Rõ ràng là chính mình chủ động dán lên anh…..
Quả nhiên, trong bóng tối nghe tiếng cười nhẹ của anh, ngay sau đó, mùi hương thuốc lá lượn lờ trên người anh bao phủ cô, đột nhiên Hoan Nhan choáng váng đầu óc, khi tỉnh táo lại, cô đã ở trong vòng tay anh…..
“Nếu bây giờ cô đổi ý, còn kịp….. Vừa lúc ta đối với hình dáng cô, không còn hứng thú” Anh trước sau như một tuyệt tình, giọng điệu lạnh lùng làm người khác tan nát cõi lòng.
Hoan Nhan cắn môi, gắt gao lắc đầu, đôi mắt cô trong veo, bình tĩnh để ý anh: “không hối hận”.
“Tốt…..” Ngón tay không nghiêm túc của anh ở trước ngực cô trực tiếp thăm dò vào, rất nhẹ nhàng đem áo ngực cô đẩy ra, lúc đầu ngón tay xoa da thịt cô, Hoan Nhan khẩn trương muốn hét lên…..
“Nếu như tôi vừa lòng, tiền cô nợ tôi liền xóa bỏ….. Tiền thuốc men tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm, cô biết đấy, đối với phụ nữ, tôi từ trước đến nay rất phóng khoáng…..”.
Anh nhẹ nhàng cố tình đùa giỡn thên thể cô, xem cô hít thở nặng nề, anh cười không nghiêm túc, lại đẩy cô ra.
Hoan Nhan đứng không vững ở nơi đó, vô lực chống đỡ thân thể của chính mình. Cô nhìn từng bước của anh bỏ đi, một lần nữa đi đến phía trước cửa sổ, bóng dáng cao lớn ngang ngạnh dừa vào trên tường, vươn tay về phía cô: “Hứa tiểu thư, tới bên cạnh tôi…..”.
Thanh âm của anh mang theo mê hoặc, lười nhác, vẫn trước sau như một không chút để ý, Hoan Nhan thất thần từng bước một đi đến trước mặt anh.
Anh giơ tay lên, nắm cằm của cô, đem mái tóc ngang trán cô vén lên: “Về sau không cần để tóc ngắn, trán cô rất đẹp”.
Anh trầm thấp mở miệng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt, mái tóc dài uốn ngang lưng, để ở ngôi giữa, lột trán sáng bóng, bộ tình thần luôn luôn là mạnh mẽ….. Không khỏi thất thần: “Để tóc dài đi…..”.
Anh nỉ non, ngón tay vuốt ve cái trán của cô không buông ra.
Dưới đáy lòng Hoan Nhan chó chút không thoải mái, trong đầu cô nhớ lại đêm hôm đó, anh đối với cô, cũng là thất thần hô tên một người, Tiểu Lai.
“Thân tiên sinh, tôi không thích lộ trán, cũng không thích để lưu tóc dài, tôi có rất nhiều việc phải làm, để tóc dài rất phiền phức…..”.
Cô buột miệng nói ra, kháng cự đối anh áp đặt yêu thích người phụ nữ khác lên cô.