• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Min

Cuối cùng Vu Lệ cũng gặp được Quý Lam Xuyên.

Nhìn thiếu niên trẻ con mà đổ rất nhiều sữa đặc vào cafe, nửa điểm cũng không thấy nhuệ khí của người nào vào hai ngày trước đuổi tà.

Cô yên lặng nhìn đối phương, không hiểu vì sao thiếu niên lại hờ hững như thế.

“Chung Dao đã chết.”

Đó không chỉ là cây rụng tiền của cô, mà còn là nghệ sĩ cô tự tay nâng đỡ.

“Tôi biết.”

Quý Lam Xuyên cầm lấy cái muỗng trong tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Chị cho rằng, vấn đề là ở tôi?”

Đương nhiên là cậu không thoát khỏi can hệ.

Ngày ấy, Chung Dao phát điên khi nghe nói mình không thể nổi tiếng trở lại. Vu Lệ trong lòng run sợ, bởi cô chưa bao giờ thấy đối phương cuồng loạn như thế.

Nhưng khi nghĩ đến vị kia đứng sau lưng thiếu niên, cô vẫn sáng suốt là ngậm miệng lại.

“Xem ra chị cũng không có trách nhiệm như tôi tưởng tượng.”

Chậm rãi khuấy cafe, Quý Lam Xuyên đi thẳng vào vấn đề: “Nói thật cho chị biết, đứa con của Chung Dao là của Tống Nghĩa.”

“Sao có thể như thế được?” Vu Lệ kinh ngạc mà miễn cưỡng đè xuống âm lượng hỏi lại.

Tuy rằng, cô không ngăn cấm nghệ sĩ của mình đi lối tắt nào đó, nhưng đứa con riêng này của Tống gia nổi tiếng phong lưu lạm tình. Lấy tính cách của Chung Dao, căn bản là không có khả năng sẽ coi trọng gã.

Thấy đối phương vẫn là một bộ dáng không chịu tin tưởng, Quý Lam Xuyên hết kiên nhẫn: “Bằng không chị nói xem, vì sao cô ấy có thể sống ở tiểu khu Lệ Thủy?”

“Cô ấy nói là thuê của một người bạn……….”

Vu Lệ mơ hồ ý thức được chuyện này không đúng, liền vội vàng giải thích: “Chung Dao từ năm 16 tuổi đã chăm chỉ làm việc ở trong giới. Tuy rằng vẫn không chờ được cơ hội lớn, nhưng bạn bè trong giới lại không ít.”

Hồng hay không hồng phải nhìn mệnh. Nếu không có kim chủ đứng ở đằng sau chống lưng, thì có người cả đời cũng không kiếm được vai diễn thích hợp với mình.

Chung Dao chính là như thế, cô không hồng nhưng biết tiến tới. Vô luận là diễn bao nhiêu vai nhỏ cũng không than khổ, người này đúng là chỉ kém một cơ hội lửa lớn.

Chỉ là cô nghĩ không ra, Chung Dao yêu bạn trai ngoài vòng, sao có thể sẽ cùng Tống Nghĩa nhấc lên quan hệ.

“Chuyện này không có khả năng.” Kiên định lắc đầu, Vu Lệ nghiêm túc mà nhớ lại quá khứ, “Tôi chưa bao giờ đưa cô ấy đi dự tiệc kiểu đó.”

Cảnh say rượu đi nhầm phòng trong tiểu thuyết ngôn tình, căn bản không có khả năng tồn tại ở trong hiện thực.

Nếu không có người trung gian giới thiệu, Chung Dao sẽ không bao giờ có cơ hội cùng Tống Nghĩa gặp mặt.

“Là tiệc ăn mừng « Lưu tiên sinh».”

Nhớ tới giọng nói chói tai của nữ quỷ kể xong chuyện, Quý Lâm Xuyên giọng hơi trầm xuống: “Đêm hôm đó Tống Nghĩa cũng tình cờ ở đó.”

« Lưu tiên sinh» chính là bộ giúp Chung Dao nổi tiếng với hình tượng “Tiểu sư muội” trong phim điện ảnh tiên hiệp.

Một tháng trước khi phim chính thức công chiếu, đoàn làm phim « Lưu tiên sinh » đã nhận được sự khen ngợi nhất trí trong nghề tại buổi xem trước. Chung Dao đóng vai nữ hai, liền một mình đi dự tiệc, lại không nghĩ, bị một con sói khoác áo da người âm thầm theo dõi.

Tống Nghĩa quanh năm ăn chơi trác táng, sau lưng lại có Tống gia chống lưng.

Gã lâm thời trà trộn vào bữa tiệc tối của đoàn phim. Người sáng suốt đều nhìn ra được gã là có ý tứ gì, kẻ này có rất nhiều kịch bản. Thấy Chung Dao tâm rất phòng bị lại không thích gã. Gã liền cố ý đi trêu chọc một cô gái khác để đối phương thả lỏng.

Làm hài lòng một người phụ nữ thì rất khó, nhưng chỉ cần hạ thuốc lại rất dễ dàng. Ngay tại một khắc, Chung Dao phát giác thân thể khó chịu muốn rời tiệc sớm, thì cô cũng đã bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Chưa bao giờ nghe Chung Dao nói qua ẩn tình trong đó, Vu Lệ lấy lại tinh thần: “Cậu làm sao lại biết những chuyện này?”

“Bởi vì tôi gặp được oan hồn của Chung Dao.” Quý Lam Xuyên dừng lại động tác khuấy cafe, gằn từng chữ một, “Cô ấy là bị Tống Nghĩa đẩy xuống.”

Một cô gái nửa mộng nửa tỉnh ra sức phản kháng, hoàn toàn kích phát ham muốn chinh phục của Tống Nghĩa. Gã không chỉ có cưỡng hiếp đối phương, còn chụp cả đống ảnh khỏa thân dùng để làm uy hiếp. Chung Dao bị ép buộc bất đắc dĩ, đành phải tử thủ bí mật, xem như bị chó cắn một cái.

Nhưng điều làm Chung Dao tuyệt vọng chính là, dù đã chịu đựng nhục nhã và dùng đủ biện pháp, nhưng cô vẫn mang thai đứa con của gã cặn bã đó.

Tình mẫu tử phức tạp cùng lòng thù hận đan xen.

Sau khi cả người lạnh lẽo mà từ bệnh viện trở về nhà, Chung Dao bình tĩnh nói lời chia tay với bạn trai. Rồi sau đó lại thản nhiên mà nhận lấy “Lời xin lỗi” từ Tống Nghĩa.

Trước khi bị quỷ anh quấn thân, cô kỳ thật là người rất lý trí.

Với ánh mắt sắc bén như Vu Lệ, cũng không phát hiện ra đối phương có cái gì bất thường trước khi phát điên.

Sau khi chính miệng làm đứa con kia hồn phi phách tán, Chung Dao không thể để loại súc sinh phụ tình này nhởn nhơ.

Vì thế, vào đêm mưa gió lớn đó, Chung Dao liều mạng mà phản kháng Tống Nghĩa. Nhưng cô lại bị gã đẩy từ trên lầu xuống.

Một đêm mưa lạnh, cô nhìn Tống Nghĩa cầm ô bấm điện thoại, liền có một đám người đến xóa sạch dấu vết phạm tội của gã.

Sự bi phẫn trong lòng đạt tới đỉnh điểm, Chung Dao cả người tràn đầy oán niệm. Cuối cùng là biến thành một cô hồn dã quỷ không có thể bước vào luân hồi.

Sau khi nghe thiếu niên nói xong, Vu Lệ ngơ ngẩn mà sững sờ tại chỗ. Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng, chuyện này cũng không có gì mới lạ ở trong giới. Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, hành vi của Tống Nghĩa chính là phạm tội.

“Nếu đêm đó tôi ở đấy thì tốt rồi.” Vu Lệ hốc mắt phiếm hồng, nắm chặt nắm đấm, “Nếu như tôi tại…………”

—— Đêm đó, một nghệ sĩ khác dưới trướng của cô bị bệnh nặng phải nhập viện cấp cứu, cho nên cô không ở bên cạnh Chung Dao được.

Tuy hay tính kế, nhưng Vu Lệ cũng không phải là người không có nhân tình. Vừa nghĩ tới ngày Chung Dao rơi từ tòa nhà xuống, lúc đó cô còn đang tranh cãi với đối phương về chuyện phá thai. Trong lòng cô lập tức liền cảm thấy hối hận khôn tả.

Từng chi tiết được thiếu niên miêu tả đều chân thực đến ớn lạnh. Vu Lệ không thể nghi ngờ đối phương nói dối nữa, chỉ có thể bật ra tiếng nấc nghẹn ngào mà bi thống.

Nhưng cô có thể làm gì đây?

Cảnh sát đã sớm đem chuyện này định tính là vì tự sát.

Chung Dao gần đây khác thường càng là bằng chứng hữu lực nhất. Dù là biết được chân tướng sự tình, Vu Lệ cũng không thể đối đầu với Tống Nghĩa cùng Tống gia được.

Tất cả những gì cô có thể làm được, bất quá cũng chỉ là bảo nghệ sĩ dưới tay tránh xa tên cặn bã Tống Nghĩa kia.

“Tôi đã được Chung Dao ủy thác.”

Không cần giả mù mưa sa an ủi cái gì mà “Cô ấy không trách cô”, Quý Lam Xuyên phát hiện thời cơ thích hợp, quyết đoán nói ra ý đồ chuyến này đến của mình.

“Chị Vu, tôi cần chị hỗ trợ.”

Tuy nói chỉ cần Tần Chinh ra tay, Tống Nghĩa vô luận như thế nào đều sẽ bị đưa vào ngục giam. Nhưng dù sao cậu cũng được Chung Dao ủy thác, Quý Lam Xuyên vẫn muốn dựa vào năng lực của mình thử xem.

Đương nhiên, nếu Tống gia thật sự muốn bảo lực Tống Nghĩa. Cậu cũng không ngại dọn ra chỗ dựa lớn là kim quang lấp lánh sau lưng.

Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, Vu Lệ lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến nghệ sĩ dưới tay của tôi, cậu nói đi.”

*

Bên trong một căn hộ ở thành phố M.

Sau khi tiễn đi người phụ nữ đã lên giường với mình đêm qua, Tống Nghĩa không kiên nhẫn mà ném điện thoại sang một bên.

Từ sau cái ngày không cẩn thận đem Chung Dao đẩy xuống lầu, bờ vai của gã luôn nặng nề không dễ chịu.

Rõ ràng đã tìm chuyên gia massage xoa bóp vài lần, nhưng Tống Nghĩa vẫn cảm thấy xương cốt nơi nơi đau nhức mệt mỏi.

“Rắc rắc” mà hoạt động cổ vài cái, gã quấn áo ngủ đi vào phòng tắm rửa. Ngày hôm qua thác loạn đến quá muộn, cho tới bây giờ gã một chút tinh thần cũng không có.

Ngâm nga bài hát mở vòi hoa sen, Tống Nghĩa thần sắc nhàn nhã, căn bản không có nửa phần sợ hãi sau khi ngộ sát. Dù sao mẹ gã cũng được gia chủ Tống gia sủng ái, chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi, Tống gia sẽ sớm giúp gã giải quyết.

Cộng thêm, chuyện này cũng xảy ra trên địa bàn của gã, xóa sạch giám sát cùng nhân chứng còn không phải là chuyện mấy phút đồng hồ. Lấy tính cách ưa sĩ diện của người ba kia, nhất định sẽ không để gã vào tù mà làm mất mặt Tống thị.

Tự động làm nhạt bộ dáng đáng sợ của người phụ nữ nằm trong vũng máu. Tống Nghĩa không khỏi nhớ lại những bức ảnh được lưu trong điện thoại của mình. Trách không được lời bài hát có câu “Không chiếm được liền vĩnh viễn xôn xao”, loại tư vị này thật kích thích.

Gã từ từ nhắm đôi mắt lại, cười dâm hai tiếng, trên gương mặt miễn cưỡng xem như anh tuấn tràn đầy vẻ đáng khinh.

Dòng nước ấm áp xôn xao mà chảy xuống mặt sàn. Đột nhiên từ khóe miệng, Tống Nghĩa nếm được một vị tanh ngọt. Gã mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện nước chảy biến thành máu tươi.

Chất lỏng màu đỏ thẫm đặc sệt mà lại dính nhớp, chẳng mấy chốc đã đem mặt sàn phòng tắm thành một mảnh huyết tinh.

Tống Nghĩa theo bản năng mà ngẩng đầu, vừa vặn đối diện một gương mặt rách nát vặn vẹo.

Da lật thịt bong, dung mạo cô gái không còn xinh đẹp như sinh thời. Cô ta nằm sấp ở trên vòi tắm hoa sen, liền nhếch miệng lộ ra một nụ cười tươi lành lạnh với Tống Nghĩa.

“A a a a a”

Bất chấp việc không mặc quần áo, Tống Nghĩa tr*n tru*ng mà chật vật chạy trốn.

Gã chưa bao giờ nhìn thẳng vào Chung Dao sau khi ngã xuống lầu, càng không biết đối phương cuối cùng lại có bộ dáng làm cho người ta sợ hãi như vậy.

Khóa chặt cửa phòng tắm, Tống Nghĩa thở hổn hển tiếp điện thoại rung ong ong: “Mẹ.”

Có thể nổi bật giữa vô số người tình của gia chủ Tống gia, diện mạo của Tống mẫu tự nhiên sẽ không kém cạnh. Ngũ quan dịu dàng, lại đem làn da bảo dưỡng đến cực tốt, điều này làm cho bà ta thoạt nhìn giống chị gái của Tống Nghĩa hơn.

“Lại cùng người phụ nữ nào chơi bời rồi?”

Hai người đang dùng video liên lạc, nhìn thấy con trai mình tr*n tru*ng lại thở hổn hển.

Bà giống như tị hiềm che che đôi mắt: “Con a con, chuyện của Chung Dao vừa mới xử lý xong. Con không thể ngừng nghỉ mấy ngày à?”

“Mẹ, mẹ, đều là máu……” Mặc quần áo loạn xạ lên người, Tống Nghĩa nói năng lộn xộn, “Là Chung Dao, con nhìn thấy quỷ!”

“Nói hươu nói vượn cái gì đó!”

Hận sắt không thành thép mà liếc con trai một cái, Tống mẫu thấp giọng nói: “Chuyện này đã qua, từ nay về sau con không được nhắc tới nữa.”

Quá mức coi trọng người con trai có dòng máu Tống gia này. Tống mẫu từ nhỏ liền đem Tống Nghĩa sủng đến vô pháp vô thiên. Chờ khi bà ta phục hồi lại tinh thần, đối phương liền biến thành một thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh không giống giả bộ của mẹ mình. Tống Nghĩa cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên người căn bản không có chút máu nào.

Cảnh tượng vừa rồi xuất hiện giống như là ảo giác sau khi kiệt sức.

Gã nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình thực sự không nên nhớ tới nữ nhân Chung Dao kia.

Sau khi cúp cuộc gọi, Tống Nghĩa mặc được một nửa quần áo, cũng không còn tâm trạng đi tắm.

Gã mở trang chủ Weibo cùng các trang tin tức lớn, quả nhiên là không có nhìn thấy tin tức gì về “Chung Dao tự sát.'

Có lẽ không bao lâu nữa, những người hâm mộ làm ầm ĩ trên mạng kia, cũng sẽ chấp nhận số mệnh.

Sau khi xóa lịch sử tìm kiếm cùng hậu trường, Tống Nghĩa cho rằng mình nên nghĩ đơn giản mà ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng vào lúc màn hình điện thoại tối đen, gã ta đột nhiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của hai người trên đó.

Người phụ nữ với mái tóc dài rối tung đang nằm trên đầu vai gã, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào huyết nhục của gã———

“Tống Nghĩa, có muốn thử nhảy lầu một không?”

➖➖➖➖➖

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK