Edit: Min
Gấp……………
#Ngủ dậy một giấc liền phát hiện: Bản thân chui vào trong lòng ngực của ba ba bạn trai cũ thì phải làm sao bây giờ?#
Thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích, toàn bộ đại não của Quý Lam Xuyên đều bị câu hỏi dính đầy máu chó này điên cuồng spam.
Sáng sớm phòng ngủ yên tĩnh, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp mà mạnh mẽ của nam nhân nằm bên cạnh.
Cái trán nhẹ nhàng áp vào lồng ngực đối phương, Quý Lam Xuyên tuyệt vọng phát hiện, bản thân hoàn toàn bị Tần Chinh vây ở trong lòng ngực.
Cánh tay gầy nhưng rắn chắc hữu lực của nam nhân đang đặt ở bên hông cậu. Vô luận từ góc độ nào mà cậu muốn thoát ra, đều sẽ làm Tần Chinh bừng tỉnh giấc.
Cho nên xin phép hỏi: Tần tam gia vẫn luôn không có bạn giường, cũng không bài xích cùng người khác ngủ chung sao?
Nằm ở trong lòng nam nhân, Quý Lam Xuyên miên man suy nghĩ, lại có chút khẩn trương mà chớp chớp mắt.
Khác với Tần Tử Hành trẻ tuổi ăn chơi trác táng, Tần tam gia giữ mình trong sạch đến mức, không ngửi thấy mùi thuốc lá hay mùi rượu nào trên người đối phương.
“Ong.”
Điện thoại di động đặt ở đầu giường rung lên, thiếu niên có tật giật mình liền vội vàng nhắm mắt lại. May mà âm thanh kia chỉ vang lên một tiếng, cũng không có đem nam nhân trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh.
Có lẽ là bị tiếng động bên ngoài quấy nhiễu, đối phương thế nhưng phi thường nể tình mà trở mình một cái. Quý Lam Xuyên thở ra một hơi, trong lòng cảm tạ tổng tài ba ba hiểu chuyện không biết bao nhiêu lần.
Sợ thật sự đem đối phương đánh thức, thiếu niên đã khôi phục hơn phân nửa sức lực liền rón ra rón rén mà xuống giường. Thậm chí dép lê cũng chưa dám đi. Có chiếc ô bảo hộ độc nhất vô nhị là Tần Chinh che chở trên đầu, Quý Lam Xuyên bệnh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Không kịp đổi áo sơmi nhăn ngúm dán ở trên người, Quý Lam Xuyên liền không nỡ nhìn thẳng mà dùng tay kéo kéo. Cậu vốn định sang phòng cách vách tắm một trận, nhưng lúc nghĩ đến tiếng “cạch” giòn tan khi mở cánh cửa, thiếu niên nhát gan liền dừng bước.
Quên đi, quần áo tắm rửa còn không có, chẳng lẽ cậu muốn ở ban ngày mà mặc áo dài tắm lắc lư sao?
“Đứng ở trên mặt đất làm cái gì?”
Nửa ngày không nghe thấy thiếu niên nháo ra động tĩnh gì, Tần Chinh canh chuẩn thời cơ từ từ “tỉnh lại”.
Nhìn thấy đối phương đứng chân trần trên mặt đất, hắn không khỏi theo thói quen mà đè đè giữa mày: “Mang dép vào.”
Áo sơmi Tần Chinh cũng nhắn nhúm, hắn canh giữ thiếu niên một ngày một đêm, tự nhiên cũng không cơ hội tắm rửa. Cùng với giọng nói khàn khàn của hắn khi mới thức dậy. Thoạt nhìn, hai người thật sự có vài phần loạn tính ý vị sau khi say rượu.
Quý Lam Xuyên không hiểu sao cảm thấy, mình đã thả trên đỉnh đầu Tần Tử Hành một con dê béo. Cậu liền nhanh chóng lắc đầu rũ bỏ đi những liên tưởng không đáng tin cậy này.
Đoán ra thiếu niên nghĩ muốn cái gì, Tần Chinh cũng không có hạnh họe gì thêm: “Hành lý của cậu ở ngoài phòng khách.”
Kế tiếp hết thảy là nước chảy thành sông, Quý Lam Xuyên về phòng ngủ cách vách sửa sang lại bản thân. Rồi sau đó lại bị bác sĩ gia đình kiểm tra một lượt từ đầu đến chân. Nếu không phải không tiện, cậu không chút nghi ngờ Tần Chinh sẽ trực tiếp mang mình đến bệnh viện.
Trừ bệnh đau bao tử ra, kỳ thật thân thể nguyên chủ rất tốt. Nghĩ lầm đối phương còn có công vụ bí mật ở sơn trang, cho nên Quý Lam Xuyên cũng không hỏi Tần Chinh vì cái gì mà không mang mình trở về thành phố.
Phong cảnh non xanh nước biếc cực kì hợp cho việc dưỡng bệnh, Quý Lam Xuyên cũng có thể nhìn ra phong cảnh ở đây không tồi.
Nhớ đến sự nghiệp livestream, Quý Lam Xuyên còn cố ý nhắn tin cho Triệu Trác về tình huống của mình.
Giới giải trí cùng vòng của đám nhị thiếu gia — Hai nơi này là chỗ nhiều bát quái nhất.
Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, tin tức “Tần đại thiếu bị tiểu tình nhân tát” đã truyền đến tai mọi người không sót chi tiết nào. Hơn nữa, lúc sau Tần Tử Hành cùng Bạch Thời Niên còn hư hư thực thực ở bên cạnh nhau. Tất cả mọi người đang chờ xem phản ứng của hai nhà Tần—Bạch như thế nào.
Về vấn đề này, Tần Chinh cũng không có tỏ bất luận thái độ gì, mà chỉ giả bộ như không có chuyện này xảy ra.
Là thế thân dễ bị người xem nhẹ nhất trong cuộc tình tay ba. Ai cũng không ngờ rằng, con chim hoàng yến không xứng đáng có tên, lại được Tần tam gia bảo hộ trong lòng ngực. Tưởng tượng đến những người khác còn chẳng hay biết gì, Triệu Trác—người biết đến chuyện này đầu tiên, liền có một loại vui sướng là ai cũng say, chỉ có một mình ta tỉnh.
Đồng dạng người cũng biết chuyện này là quản gia Trịnh thúc. Theo yêu cầu mà Tần Chính gửi tới, tất cả những dấu vết gợi lên hồi ức của Tần Tử Hành cùng Quý Lam ở Tần gia đều phải hủy diệt sạch sẽ. Ngay cả Trương mụ và Triệu bá, cũng nhận được một thực đơn mới cùng các loại hoa khác.
Vì thế, khi Quý Lam Xuyên lại lần nữa trở lại Tần gia, cậu cảm thấy mọi người nhìn cậu với ánh mắt khác hẳn.
Chẳng lẽ chuyện cậu cùng Tần Tử Hành chia tay đã truyền ra? Hay là chuyện cậu tát thiếu gia Tần gia một cái quá mức kinh dị?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không chải vuốt rõ ràng manh mối, Quý Lam Xuyên liền dứt khoát đem việc nhỏ này ném ra sau đầu.
…
Những ngày sau hồi phục cũng không khác trước, thậm chí vì không phải đối phó Tần Tử Hành quấy rầy, Quý Lam Xuyên phát hiện mình đã tăng hai cân. Cảm giác việc ăn uống không thể tăng loạn mất kiểm soát như vậy được, Quý Lam Xuyên sau khi ăn xong cơm chiều, liền do do dự dự mà mở miệng.
“Cậu muốn giúp tôi, masage?”
Ý tứ sâu xa dừng lại một giây, nam nhân cầm tách trà nhìn vào đôi mắt đen láy của thiếu niên. Nhưng điều làm Tần Chinh thất vọng chính là, ánh mắt đối phương thanh triệt, nửa điểm dục vọng cũng không có.
Cổ nhân thường nói “Vô dục tắc cương”, vô luận là tham dục tình dục vẫn là chiếm hữu dục. Chỉ khi thiếu niên có ý đồ đối với mình. Tần Chinh mới có thể tìm được cơ hội hốt thuốc đúng bệnh mà công hãm đối phương.
Nhưng sau khi khỏi hẳn, thiếu niên lại giống như ốc sên trốn trong vỏ, không còn yếu ớt như lúc sinh bệnh.
Âm thầm so sánh mình với Tần Tử Hành một phen, Tần Chinh phát giác tuổi tác là điều làm hắn thua trận.
Người trẻ tuổi tươi tắn như chồi non mùa xuân, cho nên làm lão nam nhân không khỏi cáu kỉnh một trận.
“Cũng không thể nói như vậy.”
Hoàn toàn không phát hiện đáy lòng nam nhân kia có chút thất bại vi diệu, Quý Lam Xuyên không thấy ai khác trong phòng khách, liền nghiêm túc giải thích: “Lúc tôi thổi lá cây ngài sẽ cảm thấy thoái mái, chủ yếu là bởi vì làn điệu kết hợp với linh khí của đất trời. Chính vì vậy, tác dụng này quá viển vông…………..”
Không biết phải dùng từ gì để miêu tả nó một cách sinh động, Quý Lam Xuyên dứt khoát giải phong mắt trái, hơi hơi cúi người về phía nam nhân đang ngồi.
“Ngài nhắm mắt lại.”
Hô hấp giao triền, Tần Chinh cơ hồ cho rằng, thiếu niên giây tiếp theo sẽ cúi đầu hôn một cái…………..
Nhưng sự thật luôn làm người ta thất vọng.
Quý Lam Xuyên căn bản không cùng một mạch não với đối phương, chỉ là dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn hai cái ở mí mắt của nam nhân.
Nhìn dòng linh khí mờ nhạt trong ngôi nhà cũ của Tần gia, Tần Chinh ý thức được gì đó, liền nhướng mày: “Sương sớm trên cánh hoa?”
“Khụ khụ.”
Nghĩ đến lời chém gió giả dối mà mình đã làm, Quý Lam Xuyên xấu hổ ho khan.
Haizzz! Thế sự khó lường. Ai mà biết, nhanh như vậy cậu đã bị bại lộ rõ ràng trước mặt Tần Chinh chứ?
Sợ đối phương lại miệt mài theo đuổi về nguyên liệu “sương hoa”, thiếu niên vươn ngón trỏ ra, nhàn nhạt mà vẽ một lá bùa màu đỏ trên không trung.
Vẽ bùa hư không.
Đây là chiêu thức mà Quý Lam Xuyên mới thành luyện không lâu trước khi gặp mệnh kiếp. Chỉ tiếc vụ tai nạn xe cộ kia tới quá nhanh quá đột ngột. Cậu cái gì cũng chưa kịp làm mà đã thăng thiên ngay tại chỗ.
Để tránh cho Tần Chinh nghi ngờ thân phận mình, Quý Lam Xuyên cố ý run tay vẽ sai mấy bước. Lá bùa có hình dáng tinh xảo, như ẩn như hiện mà giống cái bóng đèn hỏng.
Thiếu niên xấu hổ, giơ tay sờ sờ cái mũi: “Xin lỗi, tôi không quá thuần thục…….”
“Không sao.”
Có thể đem Tần gia lớn mạnh như hiện tại, Tần Chinh tuyệt không phải là người cổ hủ. Hắn có độ tiếp thu rất cao đối với những điều mới mẻ. Đặc biệt là đế vương lăng ở thành Tây.
Tuy rằng, bản thân thiếu niên chính là dục niệm dẫn động mình. Nhưng Tần Chinh cũng sẽ không bởi vậy, liền phủ nhận giá trị thương mại tiềm tàng ở trên người đối phương.
Năm ngón tay hơi gấp lại, Quý Lam Xuyên tùy ý nắm lấy một ít linh khí bên người bỏ vào lá bùa, rồi nhét vào trong tay Tần Chinh: “Ngài có thể cảm giác được cái gì?”
Ngứa.
Đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua lòng bàn tay, Tần Chinh đôi mắt khẽ nhúc nhích, kiềm chế bản năng săn mồi mà muốn bắt lấy đối phương: “…..Không khí?”
“Đúng vậy, hầu hết linh khí không thể bị người thường bắt giữ, trừ khi chúng đủ dày để ngưng tụ thành chất. Ý tôi là……..masage chính là dùng tay vẽ chúng thành một lá bùa, rồi đặt chúng vào chỗ đau đầu của ngài.”
Phong thuỷ huyền học đều không phải là vạn năng, nhưng cũng không vô dụng như những người vô thần tưởng tượng. Việc Tần Chinh mất ngủ và đau đầu là đến từ áp lực tâm lý, mà tạo dựng cảm giác thoái mái, vốn chính là nghề cũ của nhóm thiên sư.
Quý Lam Xuyên vô pháp dùng linh khí trị liệu cho dạ dày chính mình. Nhưng lại có thể dùng linh khí giúp Tần Chinh thư giãn tinh thần.
Dùng linh khí để làm bùa, cho dù kiếp trước siêu thịnh hành huyền học, thì đây cũng là hành vi xa xỉ làm người ta phải líu lưỡi.
Nếu để các đồng nghiệp nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ chê cười Quý Lam Xuyên làm chuyện mua bán lỗ vốn kiểu “Dùng dao giết trâu để mổ gà.”
Đã đưa là phải đưa thứ tốt nhất, cho dù Tần Chinh không chủ động sử dụng công đức kim quang, nhưng nếu đối phương không có lòng tốt với mình. Quý Lam Xuyên cũng sẽ không được che chắn kỹ lưỡng đến như vậy.
——— Nói cách khác, trên đời này có một người bảo vệ cậu bằng bản năng mà không hề hay biết.
“Sẽ không đau, chỉ cần nửa giờ là có thể đảm bảo ngài có một đêm ngon giấc.”
Sau khi thông suốt việc này, cũng không muốn làm đối phương hiểu nhầm mình là câu dẫn. Quý Lam Xuyên quyết đoán mà lựa chọn sắm vai một vãn bối ngoan ngoãn. Tra công kia cậu lười quản, nhưng cậu lại rất có hưng thú muốn kết giao với Tần tam gia.
Vốn tính tình cởi mở, Quý Lam Xuyên liền hành động rất ngay thẳng. Đi tới ghế sô pha ngồi cạnh nam nhân, thiếu niên cầm một cái gối ôm đặt ở trên đùi: “Ngài có muốn thử một chút không?”
Sau khi biết đối phương vẫn mang súng theo bên mình để phòng vệ, Quý Lam Xuyên liền biết Tần Chinh là người trân quý tính mạng và không có cảm giác an toàn. Mấy vị Boss phần lớn là như thế, đều là nam nhân có tâm phòng bị quá nặng. Cậu cũng chỉ có thể nhẹ giọng nói, tỏ ra mình là người hiền lành vô hại.
Đáng tiếc, khi kiều thái mềm mại kia rơi vào trong mắt Tần Chinh, càng khiến đối phương muốn ăn cậu vào trong bụng nhanh hơn.
Thời cơ chưa tới.
Thầm than một hơi, Tần Chinh trong lòng tràn đầy ác niệm cảm thấy bất lực, vì đôi mắt thiếu niên quá sạch sẽ.
Hắn đoan chính mà nằm lên cái gối ôm ở trên đùi thiếu niên. Cũng không biết vì sao phải hành hạ chính mình nhiều như vậy.
Một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người thiếu niên tỏa ra, Tần Chinh nhắm mắt lại. Mạc danh liên tưởng đến tuyết rơi sau núi rừng. Đó chính là mùi nước hoa mà Quý Lam Xuyên đào ra từ trong bộ sưu tập của nguyên chủ. Mùi hương rất giống với mùi ngọn núi kia—nơi mà cậu ở đấy 6 năm học tài nghệ.
Đem hai đóa linh khí đè dẹp lép dán ở hai bên thái dương của nam nhân, Âm Dương Ngư của Quý Làm Xuyên du chuyển. Thật cẩn thận mà dùng đầu ngón tay vẽ lên lá bùa. Trái với vẻ bất cẩn thường ngày, thần sắc cậu chuyên chú, phảng phất như đang khắc họa một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trân quý.
Và trong lúc Tần Chinh đang yên lặng hưởng thụ sự thân cận của thiếu niên đã nhiều ngày khó có được.
Bỗng nhiên, di động của đối phương đặt ở trên bàn trà sáng lên.
“Ong……Ong……Ong……..”
Cố nén khó chịu mà nhíu mày, Tần Chinh liền nghe thấy thiếu niên bắt máy với giọng điệu quen thuộc.
“Alo, Anh Triệu. Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
➖➖➖➖➖