• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Min

“Tam gia có biết người đàn ông ở bên dưới không?”

Đôi mắt phượng khẽ híp lại, Quý Lam Xuyên một chút cũng không muốn nhìn thấy Chung Dao.

Đây là nguyên nhân vì sao cậu luôn phong ấn mắt trái của mình lại. Bởi mấy hình ảnh này quá cay đôi mắt.

Có Tần tam gia tọa trấn, cho dù hai người có hành vi hơi chút cổ quái, nhân viên phục vụ cũng không dám tiến lên quấy rầy.

Tần Chinh lắc đầu lấy di động ra, sau đó chụp ảnh rồi gửi cho trợ lý: 【Một phút.】

Trợ lý đặc biệt đúng là trợ lý đặc biệt, không đến 30 giây, Tần Chinh liền nhận được tin nhắn báo cáo của cấp dưới.

Hắn mặt không đổi sắc mà cầm di động ghé vào người thiếu niên, hai người liền thân mật đứng chung một chỗ.

“Con riêng của gia chủ Tống gia.” Click mở hình ảnh, cùng tổng tài ba ba xem bát quái, Quý Lam Xuyên thấp giọng kinh hô, “Anh trai của Tống Minh Tuyền”

Đứa con riêng lớn tuổi hơn đứa con hợp pháp, có thể thấy, gia chủ Tống gia là người rất lăng nhăng.

Bắt gặp Âm Dương Ngư đang bơi lội hưng phấn dưới đáy mắt thiếu niên, Tần Chinh buồn cười mà bổ sung: “Cái này cũng không tính là gì. Tống Minh Tuyền năng lực không tồi, so với ba của gã, gã càng có dã tâm hơn.”

Miễn cưỡng xem như “Trưởng bối” trong vòng, nam nhân cũng có chút hiểu biết đối với các tiểu bối thế gia.

Bất quá trong tầm mắt của Tần tam gia, trừ phi là có tài. Nếu không, hắn cũng chỉ nhớ tới những người thừa kế ván đã đóng thuyền của các thế gia.

“Có phải anh ta phẫu thuật thẩm mỹ hay không?” Tống Nghĩa này ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh.

Quý Lam Xuyên nhỏ giọng nói thầm: “Bằng không, tôi nhất định có thể nhìn ra anh ta cùng Tống Minh Tuyền có quan hệ.”

Ở thời đại phát triển, đối với những thiên sư xem tướng bói toán như bọn họ mà nói: Trang điểm, phẫu thuật thẩm mỹ và điều khiển điện thoại di động—tam đại pháp thuật này, quả thực có tính chất hủy diệt đả kích.

“Ừ.” Nghe được thiếu niên oán giận, Tần Chinh cái gì cũng chưa nhìn ra mà nghiêm trang đi theo đối phương nói bậy, “Là phẫu thuật thẩm mỹ.”

Bị ngữ khí nam nhân chọc cười, Quý Lam Xuyên mở ra bức ảnh tiếp theo. Là Lục Đồng- một hoa khôi vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, cũng chính là cô gái đi bên cạnh Tống Nghĩa.

Tống Minh Tuyền, Tống Minh nguyệt, Tống Nghĩa, tuy rằng chỉ là cái tên, những cũng có thể nhìn ra địa vị sau này của bọn họ ở Tống gia. Nhưng đối với người bình thường mà nói, dù chỉ là con riêng của Tống gia không nắm thực quyền, thì địa vị cùng tài nguyên cũng cao hơn đám người Lục Đồng.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Quý Lam Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chinh.

“Tam gia, tiểu khu Lệ Thủy có phải là sản nghiệp của Tống gia không?”

Tòa tiểu khu ấy nổi tiếng trong ngành về sự an toàn cùng bảo mật, Tần Chinh gật gật đầu, xem như đồng ý lời thiếu niên nói.

Quả nhiên là như thế.

Trách không được, Chung Dao mới bạo hồng được ba tháng mà đã có thể vào ở tiểu khu Lệ Thủy.

Quý Lam Xuyên còn tưởng rằng, đây là phúc lợi đãi ngộ mà nghệ sĩ dưới tay Vu Lệ được nhận. Ai mà biết, hiện giờ xem ra lại hoàn toàn không có chuyện như vậy.

“Nghĩ tới cái gì đó.” Thấy thiếu niên mày hơi hơi nhăn lại, Tần Chinh thấp giọng hỏi.

“Ngài còn nhớ tới người tên Chung Dao mà tôi đã nhắc qua không?”

Chuyện tới hiện giờ, Quý Lam Xuyên cũng không tính toán gạt Tần Chinh.

Nhớ tới Triệu Trác dặn dò không được để lộ ra ngoài, cậu nghiêng đầu, ghé sát vào tai nam nhân nói: “Tối hôm qua cô ấy nhảy lầu bỏ mình, cảnh sát bước đầu kết luận là tự sát.”

“Bất quá vừa rồi tôi phát hiện, cô ấy đang bám sau lưng Tống Nghĩa.”

Oan hồn quấn thân, vô luận là tự sát thì vẫn là gã giết. Cái chết của Chung Dao chắc chắn có liên quan đến gã. Chỉ là Tống Nghĩa có tướng mạo giả, Quý Lam Xuyên cũng không thể phán đoán, quỷ anh kia có phải là con của hai người Tống Nghĩa hay không.

Một luồng hơi nóng nhàn nhạt thổi bên tai. Sự chú ý của Tần Chinh đều đổ dồn về phía thiếu niên, nào có rảnh mà quản tới Tống Nghĩa hay Chung Dao.

Thẳng đến khi đối phương không nói nữa, dùng ánh mắt trong trẻo mà nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Tần Chinh mới lấy lại tinh thần, nói: “Cậu muốn giúp cô ta.”

“Cũng không hẳn.”

Sợ nam nhân lo lắng, Quý Lam Xuyên cũng không có nói cho hắn biết giấc mộng ban ngày.

“Kỳ thật không cần tôi động tay vào. Khoảng một tháng nữa, Tống Nghĩa sẽ dần dần suy yếu.”

Không ngờ sự trả thù của lệ quỷ, cư nhiên là “Độc dược mạn tính”

Tần Chinh nhướng mày: “Lâu như vậy”

“Trên người anh ta hẳn là mang theo đồ vật có thể trừ tà, nhưng công dụng ở mức trung bình.”

Phát hiện Tần Chinh có vẻ rất hứng thú với chuyện này, Quý Lam Xuyên hiếm khi nổi lên ý xấu muốn trêu đùa đối phương. Tay phải cậu bấm niệm pháp quyết, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa lên mi mắt của nam nhân: “Xem.”

Không có xuất hiện kinh hoảng thất thố như trong dự đoán, Tần Chinh biểu tình nhàn nhạt, thậm chí mày cũng không nhăn một cái: “Kia là cô ta.”

Có lẽ vì phòng riêng trên tầng đã kín chỗ, Tống Nghĩa và Lục Đồng chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ tầng một. Đứng ở góc độ của Tần Chinh cùng Quý Lam Xuyên, hoàn toàn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của đối phương.

Khó mà tin nổi nhìn xuống dưới, Quý Lam Xuyên phát hiện, nữ quỷ kia mới vừa rồi còn nhe răng nhếch miệng với cậu. Giờ phút này đã quy củ ngồi trên vai Tống Nghĩa, toàn bộ mặt quỷ dữ tợn giấu kỹ. Chung Dao không dám nhìn thẳng Tần Chinh, cô ta chỉ chừa cho hai người một cái cái ót đen như mực.

Trò đùa của Quý Lam Xuyên thất bại.

Là bởi vì kim quang thần chú không thể động đến, hay Quý đại sư cậu kiếp này không động đao. Quý Lam Xuyên gặp qua không ít các loại lệ quỷ dữ, nhưng dám đem cậu quy về một bên yếu thế, Chung Dao vẫn là quỷ đầu tiên.

Cảm thấy tôn nghiêm của thiên sư bị quỷ khiêu khích, Quý Lam Xuyên cũng bất chấp cay mắt hay không cay mắt, mắt phượng nheo lại, liền treo nụ cười “Hiền lành” đi xuống lầu.

“Tiên sinh”

Tống Nghĩa đang trò chuyện vui vẻ với mỹ nữ thì bả vai bị đập một cái, gã liền khó chịu quay đầu lại. Nhưng bắt gặp một đôi mắt trong veo mà mông lung, ngũ quan người tới xinh đẹp đến không thể bắt bẻ. Gã liền ngây ngốc mà nhìn chằm chằm đối phương, nhất thời đã quên chính mình còn muốn phát hỏa.

“Xin lỗi, tôi nhận sai người.”

Không cho đối phương có cơ hội đến gần dây dưa, Quý Lam Xuyên năm ngón tay hơi cong, đem nữ quỷ thu nhỏ lại sau khi chộp vào trong tay.

Tần Chinh cách đó không xa, chỉ cảm thấy con thỏ con đang cười nhạo người khác, rất muốn ăn đòn.

“Sao lại dùng tay chạm vào mọi thứ?”

Vốn còn muốn mặt lạnh giáo huấn đối phương vài câu, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt thiếu niên tươi cười tràn đầy đắc ý. Tần Chinh đem mọi lời nói nặng kẹt ở bên miệng.

Chỉnh lại áo khoác lỏng lẻo trên người đối phương, nam nhân hạ giọng nói: “Lên xe trước đi.”

Ngoan ngoãn mà nghe theo, hai thân ảnh một cao một thấp cầm tay nhau rời đi.

Tống Nghĩa ngơ ngác nhìn sườn mặt nam nhân cao lớn, thiếu chút nữa chấn kinh mà rớt cằm: “Tần Chinh”

Mất công người trong nhà còn luôn

dùng đối phương để dạy bảo mình.

Hiện giờ xem ra, Tần tam gia đại danh đỉnh đỉnh bất quá cũng là giả đứng đắn mà gặp lén tình nhân thôi.

“Tần, Tần Tam gia” Lục Đồng không dám gọi thẳng tên đối phương. Sau khi vào vòng đã được cảnh cáo là người nào không thể đắc đội. Cô ta cũng không để ý Tống Nghĩa có sinh khí hay không, liền vội vàng đi nhìn vị kia trong truyền thuyết.

“Ngài ấy làm sao ở chỗ này?”

“Làm chuyện giống như chúng ta thôi.”

Không hiểu sao cảm giác thân thể nhẹ nhõm, Tống Nghĩa nói chuyện có chút ngả ngớn.

Gã sở lên bàn tay nhỏ của cô gái, tầm mắt ý vị thâm trường mà đảo qua ngực đối phương.

“Em thông minh như vậy, chắc là sẽ không làm gì mất hứng đúng không?”

Đã sớm nghe qua Tống Nghĩa hào phóng cùng phong lưu, Lục Đồng thu hồi tầm mắt, ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu: “Đều nghe anh.”

Nhìn bộ dáng thuận theo của cô gái này, Tống Nghĩa vốn nên cảm thấy thỏa mãn, nhưng gã lại ẩn ẩn có một tia nhạt nhẽo.

Gã uống sạch một ly rượu vang đỏ, trong đầu lại toát ra khuôn mặt khóc thút thít giãy dụa nào đó.

Sau khi hai người rời đi, cũng không biết phía sau có nhiều chuyện phát sinh.

Quý Lam Xuyên câm nín mà nhìn Chung Dao đang trốn trong góc xe.

“Cô ra đi.”

Nếu không ra, tiểu gia ta dùng sét đánh nát ngươi bây giờ.

Bận tâm có Tần Chinh ở đây, Quý Lam Xuyên khó khăn nuốt xuống một câu sau.

Tần Chinh lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau những ngón tay thon dài sạch sẽ của thiếu niên.

“Cho cậu 5 phút.”

Nhạy bén như Tần Chinh, làm sao không nhìn ra Chung Dao sợ mình.

Xác định nữ quỷ kia sẽ không làm thương tổn thiếu niên, Tần tam gia sủng con thỏ con, liền lập tức mang theo tài xế cùng xuống xe.

“Anh ta không phải người tốt, cậu cách xa anh ta một chút.”

Xác định Tần Chinh không nghe rõ đối thoại trong xe, Chung Dao đang núp ở dưới gầm ghế, chậm rãi toát ra nửa thân hình.

Cô ta đại khái trước khi chết bị thương ở khí quản, tiếng nói vốn thích hợp với ca hát, giờ đây trở nên bén nhọn mà lại lọt gió.

Cậu nghĩ, Tần Chinh chỉ cần không đổ máu sau khi xong việc, thì cũng không có gì to tát cả.

Bờ vai hơi hơi thả lỏng, Quý Lam Xuyên căn bản không đem lời nói của Chung Dao để trong lòng.

Tần Chinh có phải người tốt hay không, cậu không biết. Nhưng đối phương chưa từng gây ra thương tổn cho cậu lại là sự thật.

“Tôi trong lúc vô tình đã nhìn thấy anh ta giết người.”

Nhớ tới vết máu loang ra trong phòng riêng đêm hôm đó, Chung Dao tóc rối tung lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, lúc đó ánh mắt anh ta nhìn về phía cậu.”

“Vậy thì sao?” Những thiên sư như bọn cậu đã sớm coi nhẹ sinh tử, huống chi Quý Lam Xuyên từ nhỏ đã sống ở khu ổ chuột không ai quản lý.

Cậu không muốn nghe người khác chửi bới Tần Chinh, cũng lười nghe Chung Dao nói lời vô nghĩa.

“Nói đi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

Nếu không phải đối phương đi vào mộng của mình, cậu còn lâu mới quản loại chuyện không có báo đáp này.

“Tôi muốn đem Tống Nghĩa tống vào ngục giam.”

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Chung Dao sau khi chết vẫn là một công dân tốt tuân thủ luật pháp.

Quý Lam Xuyên vừa định nói chuyện, liền thấy đối phương không tiếng động mà ở trước mặt mình quỳ xuống.

“Tôi sẽ đưa thù lao, cầu xin cậu giúp tôi.”

Vốn bên trong xe có thiết bị nghe lén, nhưng không biết bị lực lượng không tên nào quấy nhiễu. Tần Chinh gỡ tai nghe chỉ có tiếng “Rè rè” xuống, hắn bực bội mà xoa xoa mày giữa.

Tài xế Lý Khánh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không tiếng động mà cùng ông chủ đứng trên đường cái vào đêm gió lạnh.

Cảnh về đêm của thành phố M rất phồn hoa.

Ngẫu nhiên có vài cô hồn hai chân không chạm đất vất vưởng bay qua, nhưng lại bị hơi thở lạnh lẽo của nam nhân doạ chạy mất.

Nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay trái, năm phút vừa đến, Tần Chinh hiếm thấy sai lầm, liền mang theo một thân hàn khí lên xe.

Bên trong xe đã sớm không còn quỷ ảnh Chung Dao, thiếu niên sắc mặt hồng thuận tay cầm áo khoác, tựa hồ đang muốn xuống xe gọi người. Tần Chinh trong lòng mềm nhũn, đột nhiên rất muốn vươn tay ôm người ta một cái thật chặt.

“Ngài có lạnh không?”

Cảm giác được khí lạnh tràn vào trong xe, Quý Lam Xuyên tự nhiên mà đem áo khoác khoác lên người nam nhân.

“Lần sau Tam gia không cần phải chiều tôi như thế, chẳng may ngài bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Lý tài xế trở lại chỗ ngồi, yên lặng thu hồi cánh tay đang muốn chỉnh nhiệt độ điều hoà trong xe.

Cứ như thế này thì không bao lâu nữa, Tần gia sẽ có chủ mẫu chính thức.

“Mọi việc đã giải quyết xong rồi?”

“Còn có chút phiền toái nữa.”

Nghe thấy nam nhân hỏi, Quý Lam Xuyên ăn ngay nói thật: “Bất quá, hiện tại vẫn là cùng ngài về nhà ăn cơm là quan trọng nhất.”

Cơm còn chưa ăn đã chạy tới cứu tràng. Tổng tài ba ba, ngài hãy cho Trương mụ ở lại đi.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, Tần tam gia vốn đang bực bội, liền nhanh chóng tiêu khí.

Hắn vừa lòng mà đem môi mỏng câu lên———

Miệng ngọt như vậy. Hy vọng con thỏ này sẽ nhanh chóng nghĩ thông suốt.

➖➖➖➖➖

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK