• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Min

“Ở, ở đây?”

Sau khi nghe rõ Tần Chinh nói cái gì, Quý Lam Xuyên suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình. Nhưng cố tình đối phương lại có vẻ mặt chính trực, tựa như cậu mới là người có tâm tư không thuần khiết kia.

“Bằng không?”

Bình tĩnh nhìn đối phương, Tần Chinh bất động thanh sắc nói xấu con nuôi: “Nó cùng Bạch Thời Niên đi ra ngoài chơi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa về phòng.”

Nhưng dưới quầy tiếp tân, ở đó hẳn là còn có dự bị thẻ phòng a…

Yên lặng ở trong lòng kêu rên một tiếng, Quý Lam Xuyên cũng không có ý định tiếp tục phản bác đối phương. Ai bảo phòng tổng thống có hai gian phòng ngủ, chỉ cần khóa trái cửa, muốn phát sinh chuyện gì cũng không có khả năng.

Dựa theo tính cách của nguyên chủ, nhất định sẽ không làm trái ý của trưởng bối. Mà Quý Lam Xuyên khóc xong cũng rất mệt, nếu có thể, cậu thật không muốn thức đêm chờ Tần Tử Hành về đối diễn.

Vì thế, hai luồng đấu tranh giao chiến với nhau vài giây, Quý Lam Xuyên nhìn thấy chiếc giường lớn mềm mại liền thỏa hiệp.

“Cháu đã biết……………Cảm ơn ngài.”

Tần Chinh nghe thấy lời cảm ơn ngây ngốc của thiếu niên, liền rất vừa lòng. Nhưng sau đó lại có cảm giác hận sắt không thành thép: Con thỏ ngu ngốc này, quả thực là điển hình cho việc bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

Nếu không phải hắn còn có điểm mấu chốt, khẳng định sáng mai đối phương sẽ không ra khỏi cửa được.

“Đi rửa mặt đi, đôi mắt sưng như quả hạnh đào rồi.”

Tần Chinh biết đạo lý: Nóng vội thì sẽ không thành công. Muốn đem con mồi đến bên người mà không biến thành cầm thú thì phải đi một cách từ từ.

Giọng điệu hắn tự nhiên, tựa như bộ dáng một trưởng bối tốt: “Nếu mệt thì đi tắm rửa một cái rồi đi ngủ trước đi. Đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều có ở hết trong phòng.”

Nghe thấy lời dặn dò không có nửa phần ái muội nào, Quý Lam Xuyên liền buông xuống một tia cảnh giác cuối cùng. Cậu đặt cái khăn giấy bị vo nát trong tay xuống. Sau đó, quy củ mà đi về phía phòng ngủ phụ bên tay phải.

Thấy thân ảnh thiếu niên biết mất ở sau cánh cửa. Lúc này, Tần Chinh mới cầm cái đi động đặt ở một bên lên. Hắn chưa giờ đánh trận khi không nắm chắc. Sự suy sụp của thanh niên đêm nay, nhất định là cùng đám tiểu bối kia không thoát khỏi can hệ.

Hơn nửa đêm nhận được tin nhắn của Tần tam gia, giám đốc sơn trang còn cho rằng xảy ra chuyện gì lớn. Lúc vừa mới mở tin nhắn ra, hắn thậm chí đã nghĩ kỹ là nên đưa loại hình thiếu nam thiếu nữ gì đi lên rồi.

Nhưng mà, sau khi xem xong tin nhắn, hắn mới ý thức được mình bổ não tương đối nhiều. Đối phương không có yêu cầu kỳ quái gì. Chỉ bảo hắn kiểm tra xem đêm nay bên chỗ Tần Tử Hành phát sinh chuyện gì.

Chuyện này nói khó cũng khó, nói dễ lại cũng dễ. Là câu lạc bộ cao cấp rất chú ý đến chuyện riêng tư, Dương gia đương nhiên sẽ không cài đặt giám sát ở những nơi có khách đến chơi. Nhưng bọn người Tần Tử Hành là những thiếu gia tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, dù có tự mình nướng BBQ thì cũng không cho nhân viên phục vụ rời đi.

Đối với những nhân viên có thể làm việc ở đây, kín miệng là một trong những điều kiện để được nhận vào. Chẳng qua là do Tam gia mở miệng, giám đốc sơn trang dù là liều mạng cũng phải đem chuyện này hoàn thành.

Không đến nửa giờ, di động Tần Chinh liền thu được một phần “báo cáo sự việc” rất tỉ mỉ kỹ càng.

Hầu hết mọi người trong ngành dịch vụ đều có trí nhớ tốt, nghe được cấp trên lên tiếng. Những người phục vụ có mặt ở đó, ngay lập tức anh một lời tôi một lời mà miêu tả lại khung cảnh lúc đó. Có một số việc có khả năng sẽ khuyếch đại một chút hoặc là bỏ sót, nhưng tổng thể, nội dung bài phân tích “Tiểu luận văn” này cùng với bản thân sự kiện cũng không có chênh lệch gì quá lớn.

Tiểu tam, thế thân, cái loại mặt hàng như cậu…………..

Nhìn chằm chằm mấy câu chữ chói mắt trên màn hình, đáy mắt Tần Chinh tụ một màn sương lạnh. Hắn đang định đập nát cái điện thoại trong tay, đúng lúc này, thiếu niên đã thay một thân áo ngủ bỗng nhiên đẩy cửa đi ra: “Tam gia?”

Nhanh chóng tắt màn hình, nam nhân trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh: “Ừ?”

Khác với trang phục thông thường ở nhà, áo choàng tắm do khách sạn cung cấp có màu trắng tinh khiết. Suy xét theo xu hướng tình dục khác nhau của khách nhân, phòng ngủ phụ cũng được trang bị áo ngủ nam tương ứng, chỉ là nhỏ hơn so với phòng chính một size.

Làn da thiếu niên vốn là tinh tế, nay càng thêm trắng nõn mềm mại khi hút no đủ hơi nước. Cộng thêm mái tóc ẩm ướt cùng hai má ửng hồng. Thiếu niên tựa như một viên kẹo ngọt nhỏ được một đám mây bao lấy…….

Vẫn là vị dâu tây.

Hơi chật vật mà đem tầm mắt từ trên người đối phương dời đi, Tần Chinh phát hiện ra, lực tự kiểm soát của hắn đang có xu thế giảm xuống không ngừng. Mỗi một lần thiếu niên vô tình dụ hoặc là đều dẫm lên đúng chỗ ngứa của hắn. Nếu không phải cảnh tượng khóc rống quá mức chân thật kia, Tần Chinh khẳng định lại cho thiếu niên đội cái nồi “Câu dẫn” hắn.

“Cháu chỉ muốn nói………Ngủ ngon. Cảm ơn ngài đêm nay đã thu lưu.”

Hồn nhiên không biết bản thân đã bước vào bẫy rập của thợ săn. Quý Lam Xuyên sợ bị hiểu lầm mà đem thân thể bao kín mít. Cậu không phải không nhận thấy cảm xúc dao động của Tần Chinh. Nhưng ngay tại lúc này mà có thể làm Tần tam gia nổi cáu vào ban đêm, cậu liền không đem “Việc nhỏ” này để trong lòng.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Tần Chinh vẫy vẫy tay: “Từ từ.”

Nam nhân vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa lịch sự mang theo tiết tấu. Quý Lam Xuyên đầu đầy mở mịt mà nhìn đối phương đi ra mở cửa.

Bốn mươi giây sau, cậu liền nhận được một ly sữa bò nóng thơm ngọt: “Uống xong rồi đi ngủ.”

Sự tình phát triển đến bây giờ, Quý Lam Xuyên thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu có thể quen bộ dạng biệt nữu cùng lạnh lùng trừng mắt của Tần Chinh. Nhưng lại không chống đỡ được sự chu đáo cùng quan tâm bất thình lình của đối phương.

Cho nên, mình bị cốt truyện luyện thành người có máu M đi?

Lắc rơi những liên tưởng không đáng tin cậy trong đầu, Quý Lam Xuyên gật đầu cầm ly sữa.

Dưới ánh đèn ngủ êm dịu trong phòng khách, cậu đột nhiên phát hiện, bề ngoài của Tần Chinh kỳ thật cũng không tồi.

Khác với vẻ phong lưu tuấn lãng của Tần Tử Hành, diện mạo của Tần Chinh là điển hình cho sự nam tính, mày kiếm anh tuấn sắc bén. Nếu đối phương không có khí tràng làm người ta khiếp sợ cùng những cái nhíu mi. Có lẽ, nam nữ theo đuổi Tần tam gia tuyệt đối không ít.

Có câu nói tú sắc khả xan*, nhìn “Sắc đẹp” Tần tam gia, Quý Lam Xuyên rất nhanh liền uống hết ly sữa bò.

(*)Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Hơi ấm từ dạ dày làm người thả lỏng, thiếu niên khẽ ngáp một cái nho nhỏ. Sau đó, cậu đặt cái ly qua một bên, ngoan ngoãn nói: “Tam gia ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trẻ con uống sữa bò xong về phòng ngủ, Tần Chinh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia một hồi lâu. Cuối cùng không tự chủ được mà cầm cái ly sữa thiếu niên đã hôn vào.

Nhớ tới cánh môi no đủ cùng đầu lưỡi phấn nộn của đối phương, nam nhân vô thức siết chặt cái ly trong tay. Sau đó giống như bị phỏng mà ném nó qua một bên———

Chỉ là một cái ly mà thôi, hắn không cần thiết phải để ý như thế.

Thảm lông dê vừa mềm vừa dày, tự nhiên hứng trọn cái ly từ trên cao rơi xuống. Sau đó, cái ly quá ủy khuất mà lăn vào một góc rồi nằm yên.

Tần Chinh xoa xoa huyệt Thái Dương muốn về phòng tĩnh tâm. Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy quyển sách bị mình ném ở đầu giường.

《 Giá trị đầu tư 》— quyển sách tài chính bình thường dùng để tham khảo. Nhưng đặc thù duy nhất chính là, trên trang đang mở ra, có kẹp một chiếc lá hoa hồng mới tinh.

Lá hoa hồng trắng.

Vào cái đêm hỗn độn cùng mất khống chế kia, hắn cúi người lấy ra phiến lá ở giữa cánh môi của thiếu niên. Rồi giống như ăn trộm mà cất giấu nó đi. Sau quá trình xử lý đặc biệt, nó đã trở nên cứng rắn và vĩnh viễn không phai màu.

Đi tới đầu giường, Tần Chinh mặt sắc không đổi mà khép quyển sách lại. Dù sao chỉ cần hắn không nói thì sẽ không có người nào biết. ( Tui cũng biết nha Tam gia =)))))

…..

Bật chế động rung cho di động, Quý Lam Xuyên liền nhào mình vào ổ chăn mềm mại, sau đó ngủ đến quên trời quên đất. Thẳng đến khi mặt trời lên cao tít tắp, cậu mới mơ mơ màng màng mà mở to mắt.

Liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên di động — 9h sáng, Quý Lam Xuyên không nhận được tin nhắn nào từ Tần Tử Hành. Nhìn tình hình này, có lẽ là tối hôm qua đối phương và Bạch Thời Niên ngủ cùng nhau.

Sau khi khóc lóc thảm thiết, mí mắt có chút sưng lên. Lúc Quý Lam Xuyên mở to mắt liền cảm giác được có gì đó không đúng.

Quả nhiên, khi nhìn vào trong gương, liền thấy hai “Quả đào” hồng hồng. Cậu sốt ruột mà dùng nước lạnh từng vốc rồi lại từng vốc hất vào mặt. Thẳng đến khi tạm ổn thì mới dám mở cửa đi ra ngoài gặp người.

Giống như ngày thường ở nhà, Tần Chinh vẫn dậy sớm như cũ mà ngồi ưu nhã ở phòng khách. Nhìn thấy thiếu niên mang một đôi mắt quả đào đi ra, khoé miệng của hắn liền không khống chế được mà giật giật vài cái.

Hừ! Người này chắc chắn là vừa cười đi? Đã hơn 30 tuổi rồi mà ấu trĩ như trẻ con vậy? Cười cái gì mà cười chứ!!!!!

Quý Lam Xuyên sống không còn gì luyến tiếc mà đứng đối diện nam nhân, giọng nói hơi khàn khàn: “Tam gia, buổi sáng tốt lành.”

“Ngồi đi.” Không phê bình chuyện thiếu niên dậy muộn, Tần Chinh chỉ vào chiếc xe đẩy thức ăn màu bạc cách đó không xa, “Bữa sáng, cậu có thể chọn món mình thích.”

Tổ sư gia tại thượng!!!!!!

Tần tam gia là người rất quy củ, thế nhưng mà có thể dung tính cho người khác ngồi ở phòng khách ăn cơm.

Tuỳ tay chọn một chén ngũ cốc cùng với bánh mì. Quý Lam Xuyên vạn phần cẩn thận mà chú ý tướng ăn của mình. Sợ không cẩn thận một chút là lại làm cho người nào đó chướng mắt.

Mà trên thực tế, Tần Chinh vốn là cố ý để chiếc xe ăn trong phòng khách. Giờ phút này hắn rất vừa lòng mà nhìn thiếu niên ăn bánh mì. Quy luật dậy sớm của hắn quá khó để phá vỡ, vì không làm cho đối phương cảnh giác, hắn chỉ có thể dùng phương thức này mà giám sát đối phương ăn cơm.

May mắn chính là, thiếu niên không phải cái loại ngu xuẩn vì tình mà tuyệt thực.

Sau khi yên lặng ăn bữa sáng, trừ bỏ có chút không được tự nhiên, Quý Lam Xuyên thế nhưng một chút cũng không có cảm giác xấu hổ. Có lẽ là do chất vải mềm mại của bộ quần áo ở nhà đã trung hòa với sự lạnh lẽo của đối phương. Cho nên, trên người Tần Chinh không còn uy thế hùng hổ doạ người rõ ràng nữa.

Thấy thiếu niên bưng chén sứ như đi vào cõi thần tiên, Tần Chinh lại vươn tay: “Trứng gà.”

Trên chiếc xe ăn bày đầy bữa sáng kiểu Tây, hai quả trứng luộc đặt trong góc nhìn một chút cũng không hợp.

Quý Lam Xuyên sửng sốt một lát, mới nhận ra, đây là đối phương đưa cho mình đắp bọng mắt.

Không nghĩ tới Tần Chinh lại cẩn thận như vậy, Quý Lam Xuyên nghiêm túc nói cảm ơn. Cậu cảm thấy trước kia mình có chút hiểu lầm người này.

Lột lớp vỏ trứng bên ngoài, thiếu niên cầm quả trứng gà ấm xoa xoa ở dưới mí mắt. Cậu không có mở mắt ra, cho nên sẽ không biết ánh mắt của nam nhân này nhìn mình có bao nhiêu chuyên chú.

Quả nhiên là người này không sai. Chỉ cần đối phương ngốc ở bên người mình, mãnh thú trong lòng hắn tự nhiên sẽ trở nên thập phần an ổn.

Nhưng không……..Đời nó không như là mơ……….

Không đợi mãnh thú kia an ổn hai giây, thiếu niên buông trứng gà đứng lên: “Cảm ơn ngài tối hôm qua đã thu lưu. Thời gian không còn sớm nữa, cháu phải đi ra ngoài tìm A Hành một chút.”

Ý cười trên khoé miệng cứng lại, ánh mắt Tần Chinh trầm xuống, tờ báo trong tay cũng bị siết thành mấy nếp uốn sâu.

Lại là Tần Tử Hành……….

Trước khi thiếu niên nhận ra có gì đó không ổn, Tần Chinh đúng lúc mà thả lỏng cơ thể, bình tĩnh đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài.”

Thay giày xong mà vẫn không nhận ra, Quý Làm Xuyên đang muốn phất tay tạm biệt.

Cậu liền nhìn thấy nam nhân đứng ở bên trong cánh cửa, cười như không cười nói: “Nếu vẫn không tìm thấy người, cậu có thể tuỳ thời tới gõ cửa phòng tôi.”

Trên hành lang trống vắng, giọng nói khàn khàn của nam nhân có nhiễm một tia ái muội không thể giải thích được.

Quý Làm Xuyên còn chưa kịp nhìn rõ biểu tình của đối phương thì cánh cửa đã “cạch” một tiếng đóng lại.

Ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, thiếu niên trước mắt mờ mịt———

Nếu cậu không nhìn lầm, Tần Chinh vừa mới cười ra tiếng sao?

➖➖➖➖➖

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK