Edit: Min
Nhìn thấy thiếu niên tắt điện thoại đi động, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn thành trái khổ qua.
Triệu Trác như đoán được chút gì đó, liền mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nửa điểm cũng không lộ ra mình là người mật báo.
Tuy có chút xin lỗi về sự tín nhiệm của thiếu niên, nhưng đây là chức trách của hắn. Hắn cần phải tận lực đảm bảo thiếu niên luôn vui vẻ và không bị thương tổn.
"Những gì cậu nói vừa nãy đều là sự thật?"
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Triệu Trác hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác: "Chung Dao thật sự không hồng được nữa."
Người ta nói: Gieo nhân nào, gặt quả ấy.
Nhưng theo quan điểm của Triệu Trác, đây bất quá chỉ là một châm ngôn khuyên người hướng thiện thôi. Mảnh đất có quá nhiều nhân sinh màu xám, mọi chuyện sao có thể đều phân rõ trắng đen được.
Biết rõ nhưng không nói thẳng ra, Quý Lam Xuyên căn bản không thèm để ý việc đối phương mách lẻo, liền nhướng mày: "Anh không tin."
"Cũng không phải."
Triệu Trác mơ hồ phát hiện, thiếu niên cũng không hẳn ngoan ngoãn như mặt ngoài.
Hắn châm chước dùng từ, nói: "Chỉ là mỗi năm đều có rất nhiều người sinh non như vậy."
Nếu mỗi người đều bị hài tử chết yểu quấn lên, kia chẳng phải thế giới này đã sớm rối loạn sao?
"Quỷ cũng không phải dễ làm như vậy." Nghe ra Triệu Trác muốn hỏi cái gì, Quý Lam Xuyên nhìn chằm chằm những con số không ngừng nhảy xuống trong thang máy, "Có thể sinh ra ý thức của mình, nam anh nhi kia cũng phải hơn bốn tháng."
Về việc tại sao Chung Dao lại kéo dài lâu như vậy mới quyết định, và làm thế nào mà cô ấy lại giấu diếm được trước ống kính cùng Vu Lệ. Những chuyện vụn vặt linh tinh này, có lẽ cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.
"Đinh."
Thang máy mở ra, nhớ tới những việc đã làm cùng hành động chờ mong của quỷ anh kia.
Quý Lam Xuyên nhẹ giọng thở dài: "Còn có sự ác ý đến từ quan hệ huyết thống. Quả thực, đó chính là dinh dưỡng tốt nhất để nuôi ra oán khí."
"Tôi nghe nói, cô ta vừa mới chia tay người bạn trai ngoài vòng cách đây không lâu." Bốn bề vắng lặng, Triệu Trác đè thấp âm lượng, "Trước khi Chung Dao nổi tiếng cũng đã ăn khổ rất nhiều. Tôi thấy cô ta kiên định tiến tới mới bằng lòng hợp tác."
Có lẽ đúng là bởi vì thành công trước mắt không dễ có được, Chung Dao mới đột nhiên ôm đại địch ý với ba của đứa trẻ như vậy.
"Tóm lại là người đại diện kia nên đổi nghệ sĩ đi."
Trên đời này không tự nhiên sinh ra yêu thích cùng hận thù. Chắc chắn lý do Chung Dao căm ghét đứa nhỏ, thoạt nhìn không đơn giản như mặt ngoài. Nhưng so với cái gọi là sự thật, Quý Lam Xuyên vẫn là càng để ý tin nhắn của Trịnh thúc hơn.
Bảo cậu đến thư phòng, chẳng lẽ Tần Chinh muốn cùng cậu nói chuyện làm ăn?
Lại lần nữa đi qua các tầng tầng chứng thực để ra khỏi tiểu khu, Quý Lam Xuyên cự tuyệt ý tốt của Triệu Trác muốn đưa mình về nhà.
Cậu thuận tiện vỗ rớt chút quỷ khí còn sót lại trên vai đối phương: "Lái xe lúc mưa to rất nguy hiểm, nhớ là phải về nhà ngay lập tức."
Mưa to? Về nhà?
Không hiểu ra sao mà nhìn nhìn mặt trời chói chang trên đầu, Triệu Trác giống như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Nhưng do tin vào nhân phẩm cùng thực lực của thiếu niên, hắn vẫn là dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe về nhà.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Triệu Trác tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu. Bên ngoài gió lớn bắt đầu thổi loạn cùng với tiếng sấm ầm ầm, rất nhanh, những hạt mưa lớn chừng như hạt đậu liền tầm tã rơi xuống. Cảnh tượng này thật giống như báo trước một trận mưa lớn.
Mà tiểu khu Lệ Thủy cách khá xa tổng bộ Strawberry Live. Nếu hắn không nghe lời thanh niên về nhà luôn, chỉ sợ lúc này đang bị nhốt ở trên đường rồi.
Nhớ tới bộ dáng bâng quơ khi thiếu niên nhẹ nhàng dặn dò hắn, Triệu Trác không khỏi thở dài———
Thật sự là thần. Không biết Tam gia rốt cuốc là đào đâu ra một bảo bối lớn như vậy.
*
Biết mình không có khả năng về nhà trước khi trời mưa, Quý Lam Xuyên bảo tài xế dừng xe. Sau đó, cậu tìm một trung tâm mua sắm có đánh giá tốt ở gần đây để vào giết thời gian.
Trận mưa lớn này sẽ kéo dài rất lâu, thẳng đến khi trời gần tới tối, cậu mới xách theo bao lớn bao nhỏ mà trở về nhà.
Thời gian còn sớm, mấy người giúp việc Tần gia vẫn chưa tan làm. Trương mụ đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Thấy thanh niên sạch sẽ nguyên vẹn trở về, lúc này trong lòng bà mới thở phào một hơi.
"Nghe nói hôm nay xảy ra mấy vụ tai nạn xe cộ, làm tôi sợ hết hồn."
Tiếp nhận đồ vật trong tay đối phương, Trương mụ lo lắng mà lải nhải: "Sao cậu lại mặc ít như vậy, có lạnh không? Có muốn uống chút canh gừng không?"
Mùi thơm của thức ăn từ trong phòng bếp bay ra, Quý Lam Xuyên xoa xoa cái mũi, giống như trẻ con mà cười nói: "Vẫn là Trương mụ đau lòng cháu."
"Đây cũng không phải là công lao của tôi." Trương mụ khoát tay, múc ra mấy quả táo đỏ trong nồi hầm.
"Ông chủ nói cậu thích đồ ngọt, còn cố ý dặn dò tôi cải thiện hương vị."
——Tần Chinh.
Bưng bát canh táo gừng thơm thơm ngọt ngọt, Quý Lam Xuyên hiếm khi có chút nói không nên lời.
Nhìn thấy thiếu niên đứng ngây người tại chỗ, Trương mụ vội vàng đưa cho đối phương một cái khăn tay: "Lót vào bên dưới, cẩn thận nóng."
"Tam gia đâu rồi?"
Không dùng thìa, Quý Lam Xuyên chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm. Có lẽ là bởi vì quá nóng, cậu cảm thấy hai mắt của mình có chút chua xót.
"Đang ở trên lầu đó."
Biết Tần Chinh coi trọng thiếu niên, Trương mụ nói chuyện cũng không kiêng dè: "Hôm nay ông chủ hiếm khi ngủ quên, cho nên Trịnh quản gia liền khuyên ngài ấy nghỉ một ngày."
Vì vậy, người kia là lẻ loi mà ở nhà nguyên một ngày đợi mình sao?
Không hiểu sao đáy lòng hiện lên bốn chữ "Lão nhân cô đơn".
Quý Lam Xuyên nhanh chóng thổi khí, hai ba ngụm mà đem canh uống xong: "Vậy cháu lên lầu tìm ngài ấy."
Không có ngăn lại đối phương "Vô lễ", trong nhà mọi người đều có thể nhìn ra, Tần Chinh quý trọng thiếu niên.
Nhìn bóng dáng đối phương so với lúc trước hoạt bát hơn không ít, Trương mụ vừa xắt rau vừa vui vẻ ngâm một giai điệu ngắn.
Tuy rằng, bình luận chuyện riêng của chủ nhà có chút đi qua giới hạn cùng không hợp nghĩa, nhưng Tiểu Quý là hài tử đơn thuần như vậy, thật muốn cậu ấy cách đại thiếu gia xa một chút mới tốt.
Gom ba bước thành hai bước mà chạy lên lầu, Quý Lam Xuyên đang đứng trước cửa thư phòng, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng. Mà nữ thần may mắn từ trước tới nay rất ít khi đứng về phía cậu, không đợi Quý Lam Xuyên nghĩ kỹ phải làm sao. Đột nhiên cánh cửa thư phòng "Cạch" một cái mà mở ra.
"Quý thiếu gia" đáy mắt hiện lên một mạt kinh ngạc, lão quản gia bưng khay hơi hơi cúi người, "Cậu là tới tìm thiếu gia sao, ngài ấy đang ở bên trong."
Tôi nói tôi chỉ là đi ngang qua, ngài có tin không?
Việc đã đến nước này, Quý Lam Xuyên bị bắt tại trận, cũng chỉ có thể căng da đầu mà đi vào thư phòng.
Trịnh thúc trước khi quay người rời đi, còn săn sóc đem cửa phòng đóng lại.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người là thiếu niên cùng Tần Chinh.
Nam nhân hơi dựa vào lưng ghế, trong tay còn cầm một phần văn kiện chưa xem xong. Hiếm thấy hắn mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, chất liệu vải lụa mịn màng, càng làm cho cả người đối phương thoạt nhìn mềm mại hơn rất nhiều.
Tần Chinh như vậy thật sự là rất khó để người nhấc lên phòng bị.
Quý Lam Xuyên nhẹ nhàng thở ra, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến bên người nam nhân: "Tam gia."
Vốn không có tí chột dạ nào, nhưng sau khi nghe Trương mụ nhắc mãi. Quý Lam Xuyên chỉ cần nhớ tới bộ dáng ngủ quên sáng nay của đối phương. Cậu liền cảm thấy mình giống như là một tra nam rút x vô tình vậy.
"Mới uống xong canh gừng?"
Nhìn thấy ánh mắt lơ mơ của thiếu niên, Tần Chinh đặt văn kiện xuống, bắt đầu với một chủ đề mà cậu hoàn toàn không dự đoán được.
Lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt liền vô dụng, thiếu niên vô thố mà há miệng: "Ngài làm sao mà biết tôi uống canh gừng?"
Nâng cánh tay lên một chút, nam nhân dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe môi người ta: "Có việc gì gấp sao mà chưa lau miệng đã chạy lên lầu rồi."
Khuôn mặt lập tức đỏ rần, Quý Lam Xuyên phát giác, mình ở trước mặt Tần Chinh luôn mất hết sạch mặt mũi.
Thiếu niên xấu hổ cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Không, không có gì. Chính là ban ngày nghe Trịnh thúc nói ngài muốn tìm tôi."
Tình huống trước mắt đã đủ mất mặt rồi. Cậu tuyệt đối không đem lời bổ não "Lão nhân cô đơn" nói ra, bằng không, sẽ thêm trò cười. Rõ ràng công việc mới là chân ái của Tần tam gia. Cậu như thế nào lại cho rằng, đối phương sẽ cô đơn khi không có mình làm bạn bên cạnh.
"Cũng không có chuyện gì." Tần Chinh vừa lòng thu lại tay phải, sau đó chỉ vào cái ghế bành cách đó không xa, "Tới ngồi đi."
Quy quy củ củ mà ngồi ở đối diện nam nhân, Quý Lam Xuyên cũng đoán không ra đối phương muốn làm cái gì. Vừa định chủ động giải thích những việc hôm nay xảy ra. Cậu liền nghe thấy Tần Chinh khẽ thở dài.
"Tôi thực sự đáng sợ như vậy sao?"
"Không có." Quý Lam Xuyên lắc lắc đầu, theo bản năng mà phủ nhận, "Tôi chỉ là……."
Tôi chỉ là có chút khẩn trương.
Dù sao trong trí nhớ của Quý Lam Xuyên, ở nửa đời trước, chưa từng có ai ở nhà đợi cậu như thế này. Bao gồm cả lão sư phụ kia, ông ấy là thực hiện theo chính sách nuôi thả.
"Tôi cũng không phải là răn dạy cậu cái gì, cũng không có hạn chế việc đi lại của cậu."
Không cho thiếu niên nói hết lời, Tần Chinh đem tách trà nóng chưa đụng tới, đưa cho thiếu niên.
"Tôi chỉ có chút lo lắng, cậu có hiểu không?"
Vốn tưởng rằng lại một phen phí tâm phí lực mà cùng nam nhân đấu trí đấu dũng. Ai ngờ, đối phương lại có thái độ bình thản nói ra những lời như vậy.
Mặc dù giọng điệu của Tần Chinh vẫn không thể gọi là ôn nhu. Nhưng đối lập Tần tam gia ngày thường cường thế cùng hỉ nộ vô thường mà nói, một chút bình thản này đã xem như nhượng bộ rất lớn.
Lấy lui làm tiến, nam nhân chậm rãi tiếp tục: "Tuy rằng, cậu cùng Tần Từ Hành không còn yêu đương. Nhưng người trong nhà lại rất thích cậu. Nếu cậu muốn ở đây, cậu có phải cũng nên nghe một chút quy củ của Tần gia hay không?"
Ôn nhu đao, đao đao trí mạng, Quý Lam Xuyên không chịu nổi kiểu dụ hống này nhất. Cậu triệt để bị người nào đó dụ dỗ vào tròng.
Rõ ràng là nói ở đến khi nào thân thể khỏe lại. Nhưng đến miệng Tần Chinh, lời này liền bị trộm đổi thành khái niệm "ở lại" với kỳ hạn mơ hồ.
Mặt khác, Tần Chinh đối với cậu không có chút ác ý nào. Cho nên, Quý Lam Xuyên vô pháp cảm nhận được nguy hiểm từ trên đối phương. Hoàn toàn không biết trước mắt có cạm bẫy.
Không thể tưởng được, Tần tam gia thoát khỏi mất ngủ, cư nhiên là người phân rõ phải trái như vậy.
Trong đầu có ý niệm cùng loại chợt xẹt qua, biết rõ mỗi nơi đều có quy củ riêng của mình. Quý Lam Xuyên mười phần lý giải mà chọc chọc chén trà: "Tôi sẽ nghe, ngài nói đi."
"Nói miệng khó nhớ, ngày mai tôi bảo Trịnh Thúc viết một phần trọng điểm cho cậu."
Gia quy lâm thời định ra còn chưa hoàn thiện, Tần Chinh mặt không đổi sắc mà thay đổi cái đề tài: "Cách bữa cơm chiều còn một lúc nữa, không bằng, cậu kể cho tôi nghe về chuyện bắt quỷ hôm nay đi?"
Nam nhân lòng dạ hẹp hòi, loại thời điểm này cũng không quên chèn ép mình.
Trộm làm cái mặt quỷ, Quý Lam Xuyên bắt đầu kể một cách sinh động về thế giới mà cậu có thể nhìn thấy.
Mà Tần Chinh người lừa dối qua ải, thì âm thầm giấu kỹ những nội dung trong folder——
« Không quát không mắng, lặng yên bồi trẻ nhỏ đi qua thời kỳ phản nghịch ».
➖➖➖➖➖