• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Min

Chưa đến một giây sau, nam nhân này đã khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm mọi ngày. Sự khác thường trong nháy mắt kia, tựa hồ như là ảo giác dưới ánh đèn.

Hắn vươn tay, ngữ khí ghét bỏ trước sau như một: “Cậu như thế nào mà ở chỗ này?

Còn không phải là do con trai tốt của ngài?

Nhìn bàn tay to khớp xướng rõ ràng trước mắt, Quý Lam Xuyên không xác định là đối phương muốn kéo cậu dậy hay không.

Thẳng đến khi nam nhân bất mãn, hừ lạnh một tiếng, cậu mới đầu đầy mờ mịt mà nắm tay hắn: “Cháu ra cửa quên mang thẻ phòng………….”

Không giống như Tần Tử Hành chưa trải qua sóng to gió lớn. Lòng bàn tay cùng chỗ khớp xương của Tần Chinh đều có lớp chai mỏng. Quý Lam Xuyên hiện tại thân kiều thịt nộn, chỉ là mượn tạm lực đứng dậy thôi, liền cảm thấy lòng bàn tay mình phát ngứa.

Sợ đột nhiên cười ra tiếng, cậu vội vàng rút tay trái về: “Cảm ơn Tam gia.”

Vốn dĩ định đi xuống lầu thư giãn bằng con đường đặc biệt. Ai mà biết, thế nhưng ông trời cho hắn bắt gặp con thỏ con này. Tâm tình của Tần Chinh nháy mắt trở nên sung sướng, cũng không so đo sự tránh né của thiếu niên.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy vết đỏ sắp tiêu tan ở đuôi mắt của người kia. Trong lòng Tần Chinh tức khắc nảy lên một cổ hỏa khí: “Cậu đã khóc?”

Đúng vậy! Cho dù quên thẻ phòng, thiếu niên cũng nên bồi Tần Tử Hành chơi, chứ không phải ngồi lẻ loi trên hành lang.

“Không phải, chỉ là khói bay vào mắt trong lúc nướng thịt thôi ạ.” Thầm than thể chất nửa nạc nửa mỡ này của nguyên chủ, Quý Lam Xuyên cũng không dám nói cho Tần Chinh biết chuyện của con trai mình.

Nếu như thường lệ, Tần Chinh nhìn thấy thiếu niên nói dối, nhất định sẽ hùng hổ dọa người mà hỏi đến cùng. Nhưng sau khi thông suốt, EQ của Tam gia lập tức online, chỉ mở cửa phòng nói: “Vào đi.”

Không ngờ đối phương lại tốt bụng như vậy, Quý Lam Xuyên hơi giật mình, không biết có nên trả lời hay không. Tuy rằng giới tính giống nhau, nhưng có vẻ như thân phận của hai người, đều không thích hợp ở chung một phòng vào đêm khuya.

Đáng tiếc, cậu hiển nhiên đã đánh giá quá cao quyền nói của mình. Nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa không chịu nhúc nhích, Tần Chinh quét mắt: “Không được ở lại.”

Lời Tần Chinh nói ra không quá sắc bén, cũng không giống như mệnh lệnh uy quyền. Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng có thể làm thiếu niên ngoan ngoãn đi vào phòng.

Lễ phép mà cởi giày ra, Quý Lam Xuyên đưa hai tay nhận túi gió kín từ nam nhân: “Cháu cảm ơn.”

Trong túi là một đôi dép lê mới chưa đụng đến, cùng kiểu dáng với đôi của Tần Chinh, nhưng nhỏ hơn một hai số. Nhận ra đây là do phòng tổng thống chuẩn bị, Quý Lam Xuyên ho nhẹ một tiếng, mạc danh mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Không biết vì sao, rõ ràng Tần Chinh vẫn là Tần Chinh kia. Nhưng khí tràng của đối phương lại dường như đã xảy ra biến hóa vi diệu. Quý Lam Xuyên không đoán được nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời đem nó gác lại ở một bên.

“Bị cảm lạnh?”

Trong vòng ba ngày, nghe được ba lần hỏi câu giống nhau. Quý Lam Xuyên rất hoài nghi, hình tượng xây dựng của nguyên chủ thật ra chính là Lâm muội muội.

Cậu hơi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, ngồi quy củ đối diện với Tần Chinh

Nhận lấy nước ấm do người đàn ông đưa cho, Quý Lam Xuyên uống hai ngụm để nhuận cổ họng.

Sau đó chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: “Không nghĩ tới ngài cũng ở chỗ này, A Hành cũng chưa thấy nhắc gì với cháu.”

“Tới nói chuyện làm ăn.” Tự động bỏ qua cái tên gọi thân mật khó chịu kia, Tần Chinh mặt không đổi sắc mà nói dối. “Đây là cơ mật, càng ít người biết càng tốt.”

Nếu là cơ mật thì ngài cũng đừng tùy ý mà nói ra như vậy chứ!

Bị ép nghe xong một bí mật, Quý Lam Xuyên chỉ có thể thành khẩn mà tỏ vẻ: “Cháu sẽ không nói cho những người khác……”

Bắt gặp ánh mắt mười phần áp bách của nam nhân, cậu đột nhiên nhanh trí bổ sung thêm một câu: “Bao gồm A Hành.”

Nghe thấy thiếu niên nói như vậy, khóe miệng Tần Chinh lộ ra một chút ý cười không dễ thấy.

Dưới ánh đèn ấm áp của khách sạn, Quý Lam Xuyên không hiểu sao cảm thấy thú vị khi mình cùng đối phương có chung một cái bí mật, bả vai cũng không tự giác mà hơi hơi thả lỏng lại.

Người ta nói rằng, để lộ bí mật là cách dễ dàng nhất để kéo khoảng cách cùng người lại gần nhau, mà Tần Chinh, hiển nhiên rất hiểu rõ đạo lý này.

Thấy thiếu niên không còn đề phòng như lúc mới vào cửa. Hai mắt hắn nheo lại, bất động thanh sắc mà khơi mào câu hỏi mình muốn biết: “Tần Tử Hành đi đâu? Sao không thấy nó ở cùng cậu?”

Ngón tay vuốt ve ly nước một hồi, thiếu niên lại một lần nữa lâm vào cảm giác bất an cùng lo âu.

Tuy Tần Chinh không đành lòng, nhưng hắn vẫn không hối hận về quyết định của chính mình.

Một số vết thương ẩn bên trong, chỉ có thể dùng người ngoài chọc thủng, mới có thể làm nước mu? trong đó chảy ra.

“Bạch thiếu gia tâm tình không tốt, A Hành đuổi theo……..Cháu có chút buồn ngủ, liền muốn đi về phòng trước.”

Thật là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, Quý Lam Xuyên đang lo không biết nên triển lộ sự nản lòng thoái chí của mình cho ai. Tự nhiên có Tần Chinh rất tri kỷ mà chủ động đưa mình tới cửa. Cậu cố ý làm cho ánh mắt mơ hồ, chỉ kém không khắc bốn chữ “Tôi đang nói dối” to đùng trên mặt.

Quả nhiên, sau khi chứng kiến màn giả tạo bình ổn mà giải thích của thiếu niên, nam nhân ý vị thâm trường hỏi lại: “Lại là 'bạn bè' à?”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, giống như chắc chắn rằng bọn họ đang làm trò mèo sau lưng. Sống lưng thiếu niên cứng đờ, phảng phất như bị ai xé nát lớp mặt nạ cuối cùng, vành mắt lập tức đỏ lên.

Hắn nghĩ người này làm bằng nước hay sao? Nhẹ nhàng chạm vào một chút cũng khóc được!

Trong lòng đang bối rối với con thỏ con này, Tần Chinh vừa định rút tờ khăn giấy đưa cho đối phương. Hắn liền thấy thiếu niên nhẹ nhàng mà hít hít cái mũi: “Không phải bạn bè, là người trong lòng của anh ấy.”

Khó có khi thấy được đối phương không miễn cưỡng chính mình, Tần Chinh trong lòng kinh ngạc. Đồng thời cũng biết đêm nay hẳn là đã xảy ra chuyện mà hắn không biết.

Bằng mắt thường có thể thấy được sự chấp nhất của thiếu niên đối với Tần Tử Hành. Nếu không phải quá ủy khuất, đối phương tuyệt đối sẽ không bao giờ thổ lộ trước mặt trưởng bối.

Trưởng bối, ba chồng — Nghĩ đến hai cái danh phận đáng chết này, trong lòng Tần Chinh lại dâng lên một trận bực bội. Tuy rằng, hắn hiện tại đang tuổi chính trực tráng niên, nhưng ở trong mắt Quý Lam, hắn chính là một đại thúc trung niên.

Bất quá, hắn lại che giấu rất tốt, dù Quý Lam Xuyên vốn trầm mê diễn kịch, cũng không phát giác được khác thường. Trong ấn tượng của cậu, một sinh vật như Tần Chinh sẽ không có dính dáng gì đến tình yêu.

“A Hành thích Bạch thiếu gia.” Phát giác Tần Chinh không có không kiên nhẫn, Quý Lam Xuyên liền đánh bạo tiếp tục nói, “Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, mà cháu chỉ là người ngoài chui vào chỗ trống.”

“Tất cả mọi người đều biết phần yêu thích này, chỉ có mình cháu là như đứa ngốc chẳng hay biết cái gì. Lê thiếu gia nói đúng, loại người xuất thân như cháu, vô luận có làm cái gì đi chăng nữa, đều sẽ làm cho người ta cảm thấy là đang nịnh nọt.”

Thành kiến ​​là một thứ rất đáng sợ. Sau khi uống rượu, đánh nhau, chửi thề trong quá khứ bị phanh phui. Tất cả mọi người chê cười xem thường nguyên chủ khi thất bại thượng vị. Nhưng đối với việc nguyên chủ lớn lên từ cô nhi viện mà nói, tranh đoạt tài nguyên sớm đã là “Chuyện thường ngày” không đáng nhắc tới.

Đây là một trải nghiệm không thể phai mờ trong cuộc đời của hắn, chính vì trải nghiệm này mà nguyên chủ bị Tần Tử Hành chán ghét. Trước khi đuổi “Quý Lam” ra khỏi cửa, Tần Tử Hành còn giống như vô cùng đau đớn mà chấn vất một câu——

“Vì sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này?”

Làm sao tôi lại trở thành như thế này? Bởi vì tôi sinh ra đã như thế này! Quý Lam lớn lên ở trong cô nhi viện, vĩnh viễn không thể biến thành một Bạch Thời Niên khác, càng không cam nguyện đi làm thế thân cho ai.

Cảm xúc của nguyên chủ khuấy động trong lồng ngực, Quý Lam Xuyên cũng không tự chủ được mà bật khóc. “Quý Lam” tâm cơ hư vinh là không sai, nhưng hắn trước nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Tần Tử Hành.

Nước mắt tuôn rơi dào dạt, trên người thiếu niên không còn nhìn thấy kiều thái hoa lê dính hạt mưa*. Cậu không có khóc thành tiếng, nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được sự thống khổ cùng ủy khuất của cậu.

(*)Hoa lê dính hạt mưa: khóc cũng đẹp. Đây vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi – Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca – bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Sự im lặng bị kìm nén này thường gây sốc hơn là gào khóc tới chấn động. Tần Chinh bị tiếng khóc của cậu thiếu niên làm cho luống cuống chân tay. Nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào mới đúng.

Cái mềm mại trong lòng bị nước mắt làm cho khó chịu. Tần Chinh rất muốn vươn tay ôm lấy thiếu niên trước mặt mà an ủi. Nhưng lại sợ sự đột ngột đó sẽ dọa chạy đối phương.

Trước khi nhận ra, lòng bàn tay của nam nhân đã bị móng tay bấm sâu tạo thành bốn vệt trăng non.

Ở trước mặt một người đàn ông khóc đến không dừng lại được, Quý Lam Xuyên cũng cảm thấy chính mình rất ủy khuất. Tuy rằng diễn đau khổ vì tình đúng là cần nước mắt, nhưng cũng không khỏi như thế này hơi nhiều.

Bất quá……..Có thể nhìn thấy bộ dáng bị dọa của Tần tam gia đại danh đỉnh đỉnh. Trận khóc lóc ngoài ý muốn này, dường như không hề mất mặt như trong tưởng tượng.

Thật vất vả mới dừng được nước mắt, Quý Lam Xuyên thút tha thút thít nói: “Xin, xin lỗi.”

Một lời không hợp liền thủy mạn kim sơn*, cảm tạ tổng tài ba ba đã không đem mình đuổi ra ngoài.

(*)Thủy mạn kim sơn: ý chỉ nước mắt lụt nhà.

Phản ứng đầu tiên sau khi sụp đổ là xin lỗi, Tần Chinh cũng không biết chính mình nên cảm thấy đau lòng hay tức giận. Nhưng hắn cũng rõ ràng, ở trong mắt thiếu niên, hắn là ba của Tần Tử Hành, tự nhiên sẽ không giúp đỡ người ngoài nói chuyện.

“Không sao.” bên người không có khăn tay, Tần Chinh đành phải lấy khăn giấy đưa cho đối phương, “Việc này đúng là Tần Tử Hành làm không đúng. Tôi cũng không sẽ không thay nó giải thích.”

Còn có Lê Phong, lão Lê Thế Khôn quá sủng ái con trai, mới làm cho đối phương dám đi bắt nạt người của mình.

Không hổ là đại gia chủ hào môn vừa nghiêm túc vừa công chính, Quý Lam Xuyên kinh ngạc nhìn về phía người nọ, cũng không nghĩ tới Tần Chinh sẽ nói như vậy. Cậu còn chưa kịp nói lời cảm tạ, liền nghe được nam nhân nghiêm túc nói: “Kế tiếp, cậu muốn làm như thế nào?”

Nếu thiếu niên này muốn chia tay Tần Tử Hành rồi dọn ra khỏi Tần gia. Hắn còn phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mà đem người giữ lại.

“Cháu muốn xác nhận một chuyện.” Dùng khăn giấy cẩn thận lau đôi mắt, Quý Lam Xuyên lại không dám kích tuyến lệ yếu ớt của chính mình nữa, “Còn muốn, còn muốn, cùng A Hành nói chuyện rõ ràng.”

Cậu muốn sắp đặt mọi chuyện, để ngày sau có thể làm Tần Tử Hành hối hận, không thể dứt khoát bỏ đi như vậy được.

Tần Chinh vốn đang cân nhắc nên lấy cớ gì để giữ lại người:………..

Thương tâm thành như vậy còn không chia tay? Một tra nam ngoại tình, rốt cuốc là có chỗ nào tốt?

Tần tam gia âm thần cáu gắt, hoàn toàn không ý thức được tên “tra nam” mà hắn mắng, chính là con trai nuôi của mình.

Hắn đã sớm biết tâm tư của Tần Tử Hành đối với Bạch Thời Niên.

Nhưng vì công ty chi nhánh mà hắn giao cho Tần Tử Hành quản lý vẫn luôn ổn định. Thêm nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lợi ích Tần gia. Cho nên, Tần Chinh mới không có thời gian đi nhúng tay vào chuyện tình cảm của tiểu bối.

—— nói đến cùng chính là Tần gia quá mạnh, không cần phải liên hôn thương nghiệp. Đừng nói là nam nhân, chỉ cần Tần Tử Hành có năng lực kế thừa Tần gia, cho dù hắn cưới chó mèo về, Tần Chinh cũng không liếc mắt nhìn một cái.

Trước đây, nguyên chủ không được Tần Chinh xem trọng, cũng chính là bởi vì hắn bại lộ dục vọng của mình ở trước mặt đối phương.

“Việc này tôi không có tiện nhúng tay.” Tần Chinh nói.

Sau đó, hắn liếc nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh, rồi ra vẻ đạo mạo mà sắp vai gia chủ phong kiến: “Thời gian không còn sớm, đêm nay cậu ở chỗ này ngủ đi.”

➖➖➖➖➖

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK