Ánh Dương một người chẳng có máu mủ gì với ông nhưng lại bị rao bán như một món hàng, đúng thật là cáo già. Nhưng mà dù ông cố năn nỉ cỡ nào thì Alex cũng chẳng chịu thay đổi quyết định. Cuối cùng hắn buộc phải nói.
" Cháu sẽ giúp chú, mặc dù hai bên không liên hôn nhưng cháu sẽ giúp chú, số tiền chú đã nợ ngân hàng các khó khăn tài chính khác cháu sẽ giúp và tiếp tục hợp tác với công ty chú, giờ chú hài lòng chưa? Buông tha cho họ chưa? Alex cháu đây chưa từng dùng đồ chung với ai bao giờ."
Nghe xong ông cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ liên tục nhắc đi, hỏi lại xem lời hắn nói có thật không, đúng là hết cách. Cuối cùng ông cũng chịu bỏ đi cùng với đàn em, mọi người ai nấy cũng nhẹ nhàng hẳn. Tiếp tục quay lại tiệc cưới Alex nói rằng cũng muốn nhập tiệc nên đám cưới ngày càng đông vui hơn, mẹ cô thấy vậy cũng nhập tiệc.
Tới lúc tung hoa, mọi người ai cũng cố tình để Hương chụp được. Chuyện đó là chuyện sớm muộn thôi. Minh tiến lại chỗ Hương hắn nói.
" Anh đã cầu hôn em rồi thì cứ đợ đi anh sớm thôi sẽ cho em một đám cưới như em mong muốn. "
" Có ổn không? Hoàn cảnh hai bên gia đình ta có ổn không?"
" Chúng ta mặc kệ cái hoàn cảnh gia đình chết tiệt đó đi, hạnh phúc của anh, anh không cho nó có cơ hội ngăn cản anh đâu."
Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Vài tuần sau cuối cùng ngày mọi người chờ đợi cũng đã đến họ chính thức kết hôn. Một đám cưới lớn được diễn ra trong một nhà hàng cao cấp, chủ hôn hai bên chỉ có ba của Hương và mẹ của Minh, chỉ có nhiêu đó thôi đã đủ trọn vẹn lắm rồi. Hai bên thông gia đang nói chuyện rất là thoải mái họ chẳng nhắc đến hai người tồi tệ kia dù chỉ một lần. Hương thấy thế khều tay Minh nói rằng.
" Nhìn họ cười kìa, trong hạnh phúc quá nhỉ? Nếu thành đôi sẽ đẹp hơn nữa"
Đám cưới diễn ra xuyên suốt mà chẳng có sự góp mặt của ba Minh và mẹ của Hương, tội ác của họ đã bị cả dòng họ quay lưng từ lâu rồi.
Chiếc nhẫn hai người trao cho nhau chính là chiếc nhẫn cặp từ những năm trung học tới tận bây giờ. Cả hai chẳng muốn mua nhẫn cưới mới vì nghĩ rằng, sau bao năm mà vẫn giữ lại chiếc nhẫn, vẫn còn quay trở về được với nhau tất cả là do chiếc nhẫn này. Nên cặp vợ chồng trẻ đã sử dụng nó để nó gắn liền cả hai mãi mãi không cách rời.
Cuối buổi lễ hai người họ lại vác mặt đến tham dự lễ cưới con gái một lần, lúc này đám cưới đã sắp tàn chỉ còn người thân ở lại nói chuyện với cô dâu. Vừa thấy hai người họ bước vào, họ hàng hai bên không ngừng xì xào quở trách họ.
" Đúng là đồ mặt dày không biết điều, liêm sỉ đâu hết rồi"
Gương mặt bà buồn bã nhìn con gái theo chồng, bà bước gần lại nói.
" Sau biết bao nhiêu người con không lấy con lại lấy nó để chuyện mình càng rối ren hơn vậy con"
Hương bật cười sau đó lại quát lớn.
" Vậy sao bao nhiêu người mẹ không yêu, mẹ lại yêu ông ấy, mẹ có tư cách gì nói ai? Mẹ không muốn con lấy Minh để những người tốt ở lại cảm thấy khó xử và để mẹ ít bị bàn tán chửi bới hơn chứ gì?"
" Con... "
Bà rưng rưng nước mắt rồi nói tiếp.
" Mẹ biết mẹ là một người mẹ tồi nhưng đám cưới của con gái mẹ không thể không nhìn lấy một lần, quà cưới mẹ vẫn chưa trao cho con mà"
" Mẹ khỏi con không cần, quà cưới mẹ mua bằng tiền của bác trai chứ gì mẹ giữ đi tiện thể sau này già không con cái còn có mà dùng xoay sở. "
Nghe xong bà khẽ rơi nước mắt, chồng bà tiến lại lau nước mắt cho bà cảnh này đã chọc cô tức điên khiến ai nấy cũng chướng mắt vô cùng.
Sau đó họ hàng bắt đầu gây gắt hơn đuổi họ ra khỏi đám cưới. Lúc này Hương mới cho phép bản thân mình được khóc, Minh vội bước lại ôm cô vào lòng mà xoa dịu. Từ đầu tới cuối ba cô chẳng nhìn bà lấy một lần. Còn mẹ của Minh thì cũng chỉ thở dài ngao ngán trước sự lố bịch của họ.
Cuối cùng để xua tan đi bầu không khí căng thẳng này thì cả nhóm bạn cùng tiến lên sân khấu, vừa hát vừa nhảy để giúp hai người bớt đau buồn. Cuối cùng họ cũng cười lại rồi, mọi buồn phiền cứ như bài hát này cuốn trôi đi, quên lãng bay theo gió.
Ánh Dương nhìn họ hạnh phúc mà không khỏi xót xa, người yêu cô ra đi quá sớm để lại bao gian dở và tiếc nuối. Dù đã cố nhịn nhưng không thể nào không tủi thân. Cô tự hỏi sao bản thân lại vất vả như vậy sau cứ mãi long bong. Hy thấy được biểu cảm buồn bã của Dương bèn tiến tới ôm chặt cô vào lòng khẽ như một lời động viên.
Sau khi đám cưới kết thúc Ánh Dương một mình lặng lẽ đi đến mộ của Quân đặt cho hắn một bó hoa hồng trắng tinh khiết. Cô vui vẻ tâm sự mà chẳng cần hồi âm.
Cuối cùng cũng tới một năm sau cả hai trào đón điều là bé gái. Minh và Khôi vui vẻ nói rằng.
" Sau này chúng ta không thể làm thông gia được rồi, thôi đợi lần sau nữa nhá"
Hương và Hy ngơ ngác nhìn nhau chỉ biết cười trừ.
" Cháu sẽ giúp chú, mặc dù hai bên không liên hôn nhưng cháu sẽ giúp chú, số tiền chú đã nợ ngân hàng các khó khăn tài chính khác cháu sẽ giúp và tiếp tục hợp tác với công ty chú, giờ chú hài lòng chưa? Buông tha cho họ chưa? Alex cháu đây chưa từng dùng đồ chung với ai bao giờ."
Nghe xong ông cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ liên tục nhắc đi, hỏi lại xem lời hắn nói có thật không, đúng là hết cách. Cuối cùng ông cũng chịu bỏ đi cùng với đàn em, mọi người ai nấy cũng nhẹ nhàng hẳn. Tiếp tục quay lại tiệc cưới Alex nói rằng cũng muốn nhập tiệc nên đám cưới ngày càng đông vui hơn, mẹ cô thấy vậy cũng nhập tiệc.
Tới lúc tung hoa, mọi người ai cũng cố tình để Hương chụp được. Chuyện đó là chuyện sớm muộn thôi. Minh tiến lại chỗ Hương hắn nói.
" Anh đã cầu hôn em rồi thì cứ đợ đi anh sớm thôi sẽ cho em một đám cưới như em mong muốn. "
" Có ổn không? Hoàn cảnh hai bên gia đình ta có ổn không?"
" Chúng ta mặc kệ cái hoàn cảnh gia đình chết tiệt đó đi, hạnh phúc của anh, anh không cho nó có cơ hội ngăn cản anh đâu."
Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Vài tuần sau cuối cùng ngày mọi người chờ đợi cũng đã đến họ chính thức kết hôn. Một đám cưới lớn được diễn ra trong một nhà hàng cao cấp, chủ hôn hai bên chỉ có ba của Hương và mẹ của Minh, chỉ có nhiêu đó thôi đã đủ trọn vẹn lắm rồi. Hai bên thông gia đang nói chuyện rất là thoải mái họ chẳng nhắc đến hai người tồi tệ kia dù chỉ một lần. Hương thấy thế khều tay Minh nói rằng.
" Nhìn họ cười kìa, trong hạnh phúc quá nhỉ? Nếu thành đôi sẽ đẹp hơn nữa"
Đám cưới diễn ra xuyên suốt mà chẳng có sự góp mặt của ba Minh và mẹ của Hương, tội ác của họ đã bị cả dòng họ quay lưng từ lâu rồi.
Chiếc nhẫn hai người trao cho nhau chính là chiếc nhẫn cặp từ những năm trung học tới tận bây giờ. Cả hai chẳng muốn mua nhẫn cưới mới vì nghĩ rằng, sau bao năm mà vẫn giữ lại chiếc nhẫn, vẫn còn quay trở về được với nhau tất cả là do chiếc nhẫn này. Nên cặp vợ chồng trẻ đã sử dụng nó để nó gắn liền cả hai mãi mãi không cách rời.
Cuối buổi lễ hai người họ lại vác mặt đến tham dự lễ cưới con gái một lần, lúc này đám cưới đã sắp tàn chỉ còn người thân ở lại nói chuyện với cô dâu. Vừa thấy hai người họ bước vào, họ hàng hai bên không ngừng xì xào quở trách họ.
" Đúng là đồ mặt dày không biết điều, liêm sỉ đâu hết rồi"
Gương mặt bà buồn bã nhìn con gái theo chồng, bà bước gần lại nói.
" Sau biết bao nhiêu người con không lấy con lại lấy nó để chuyện mình càng rối ren hơn vậy con"
Hương bật cười sau đó lại quát lớn.
" Vậy sao bao nhiêu người mẹ không yêu, mẹ lại yêu ông ấy, mẹ có tư cách gì nói ai? Mẹ không muốn con lấy Minh để những người tốt ở lại cảm thấy khó xử và để mẹ ít bị bàn tán chửi bới hơn chứ gì?"
" Con... "
Bà rưng rưng nước mắt rồi nói tiếp.
" Mẹ biết mẹ là một người mẹ tồi nhưng đám cưới của con gái mẹ không thể không nhìn lấy một lần, quà cưới mẹ vẫn chưa trao cho con mà"
" Mẹ khỏi con không cần, quà cưới mẹ mua bằng tiền của bác trai chứ gì mẹ giữ đi tiện thể sau này già không con cái còn có mà dùng xoay sở. "
Nghe xong bà khẽ rơi nước mắt, chồng bà tiến lại lau nước mắt cho bà cảnh này đã chọc cô tức điên khiến ai nấy cũng chướng mắt vô cùng.
Sau đó họ hàng bắt đầu gây gắt hơn đuổi họ ra khỏi đám cưới. Lúc này Hương mới cho phép bản thân mình được khóc, Minh vội bước lại ôm cô vào lòng mà xoa dịu. Từ đầu tới cuối ba cô chẳng nhìn bà lấy một lần. Còn mẹ của Minh thì cũng chỉ thở dài ngao ngán trước sự lố bịch của họ.
Cuối cùng để xua tan đi bầu không khí căng thẳng này thì cả nhóm bạn cùng tiến lên sân khấu, vừa hát vừa nhảy để giúp hai người bớt đau buồn. Cuối cùng họ cũng cười lại rồi, mọi buồn phiền cứ như bài hát này cuốn trôi đi, quên lãng bay theo gió.
Ánh Dương nhìn họ hạnh phúc mà không khỏi xót xa, người yêu cô ra đi quá sớm để lại bao gian dở và tiếc nuối. Dù đã cố nhịn nhưng không thể nào không tủi thân. Cô tự hỏi sao bản thân lại vất vả như vậy sau cứ mãi long bong. Hy thấy được biểu cảm buồn bã của Dương bèn tiến tới ôm chặt cô vào lòng khẽ như một lời động viên.
Sau khi đám cưới kết thúc Ánh Dương một mình lặng lẽ đi đến mộ của Quân đặt cho hắn một bó hoa hồng trắng tinh khiết. Cô vui vẻ tâm sự mà chẳng cần hồi âm.
Cuối cùng cũng tới một năm sau cả hai trào đón điều là bé gái. Minh và Khôi vui vẻ nói rằng.
" Sau này chúng ta không thể làm thông gia được rồi, thôi đợi lần sau nữa nhá"
Hương và Hy ngơ ngác nhìn nhau chỉ biết cười trừ.