Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ mười chín tuổi chưa đủ chính chắn, chưa đủ trưởng thành. Sau chuyến du lịch vừa rồi có vẻ đó là khoảng thời gian đình chiến ngắn ngủi nhất của bọn họ, khoảng thời gian mà bỏ qua hết đố kỵ, tranh đua để cùng nhau vui đùa trên bờ biển. Nhưng rồi cuộc vui nào cũng phải kết thúc, cuộc sống của họ lại quay về như cũ.
Ánh Dương ở bệnh viện túc trực nguyên đêm tại bệnh viện nơi mẹ cô đang nằm, bà bị khối u não hiện đang được điều trị, trong khoảng thời gian khó khăn về tiền bạc như thế này chỉ có một mình cô xoay sở tiền đúng là không dễ dàng. Đôi khi cô cảm thấy có lỗi và dằn vặt chỉ vì muốn có tiền đã bất chấp phá hoại hạnh phúc của Hương và Minh.
Vào cấp hai Ánh Dương vô tình biết Linh vì mẹ cô là người làm cho gia đình Linh hai người cũng chạm mặt mấy lần, không biết tại sao nhưng khi ra nước ngoài du học Linh lại có số của Dương và chính Linh là người yêu cầu cô phải cản trở tình cảm của hai người họ để có số tiền giúp mẹ sống lâu thêm vài năm nữa cô đã bất chấp tất cả. Trong đời cô đây là việc cô cảm thấy ân hận nhất.
Vào học kì mới chẳng được bao lâu thì lại tới ngày kỉ niệm thành lập trường ba mươi năm. Khỏi nói mọi người cũng biết giáo sư sẽ chọn ai, còn ai ngoài một kẻ giỏi đánh đàn piano và một kẻ từng đạt giải nhất cuộc thi violin, Hương và Minh được réo tên.
Lần này cả hai đồng ý liền tức khắc mà không hề cãi nhau lấy một lần, giáo sư đẩy chiếc kính lên vài lần không tin vào tai mình.
" Hai em cùng hoà tấu?"
" Vâng ạ"
Cả lớp vỗ tay hò reo. Từ hôm đi chơi đó mọi người có vẻ dần thư giãn khi ở cạnh nhau hơn, cả hai nhìn nhau cũng chỉ chào hỏi hoặc là phớt lờ nhau cũng chẳng hay cãi vã như trước nữa. Một bước tiến ngoạn mục.
Ở buổi tập đàn Minh chỉ vô tình đàn một đoạn trong bài sonata theo cảm tính vậy mà Hương đã bắt nhịp vô kịp, chỉ trong vòng một nốt nhạc đã bất được nhịp cứ như họ sinh ra là giành cho nhau vậy. Càng đàn lại càng hăng say hơn bản nhạc này khiến cả hai dây dứt mãi vì khi xưa cả hai lúc nào cũng quấn quýt nhau đàn bản nhạc này, bài này khi xưa đàn cũng đã chán rồi. Không ngờ vài năm trôi qua rồi mà cả hai vẫn có thể đàn ăn ý như vậy. Giáo sư kinh ngạc vỗ tay không ngừng tán thưởng.
" Hai em thật sự sinh ra là giành cho nhau, thầy đúng là có mắt nhìn vậy mà một phát ăn ngay!"
Cả hai cũng bất giác nhìn đối phương mà mỉm cười. Ánh Dương đang theo dõi Minh như thường ngày, cô lấy điện thoại ra quay lại từ đầu đến cuối mỗi cử động mỗi ánh mắt được cô quay lại một cách rõ nét về hai người nhất. Nhưng khi soạn tin nhắn gửi cho Linh cô lại phân vân rồi cuối cùng là quyết định không gửi đoạn video này nữa cũng chỉ báo cáo một cách rất là sơ sài.
" Tôi mong hai người sẽ tiếp tục cười tươi như vậy mà hạnh phúc đến cuối đời, xin lỗi vì đã chen ngang và làm hại cậu nha Hương, thật lòng xin lỗi cả hai người."
Linh vì chỉ nhận được tin nhắn báo cáo chỉ đúng vỏn vẹn có một dòng của Dương "Không có gì bất thường " mà đã tự mình đến ký túc xá nam tìm Minh.
Linh mặc váy trắng nhẹ nhàng lớp trang điểm tỉ mỉ, ăn diện vô cùng lộng lẫy đứng đợi cậu ở dưới ký túc xá, nhưng Minh đã về nhà vì có việc bận từ sớm. Những nam sinh đi ngang qua cứ huýt sáo miết, còn nhìn cô với vẻ đê tiện, không chỉ thế vài đàn anh khoá trên còn bước đến xin số điện thoại của cô mà với thái độ cưỡng ép mặc dù cô đã nói là sẽ không cho thông tin liên lạc, nhưng bọn họ cứ quay quanh làm phiền nên Linh khó chịu. Khôi thấy vậy chạy ra vội ngăn cản, Linh mạnh miệng hét lên.
" Mấy người có biết bố tôi là ai không hả?"
Cả đám phá lên cười.
" Hỏi má em là sẽ biết thôi"
" Nếu các người không tránh ra tôi sẽ kêu ba tôi đuổi các người đi, ba tôi là chủ tịch của chuỗi khách sạn, resort năm sao đó nha."
Khôi dùng ánh mắt đáng sợ mà đe doạ bọn họ, họ có thể đông nhưng thân hình và sức khỏe cậu chắc chắn hơn nhiều. Khôi có lòng tốt nhắc nhở Linh.
" Nếu em muốn tìm Khôi thì về nhà mà tìm cậu ấy không có ở đây"
" Đừng có mà gạt tôi."
" Anh gạt em để làm gì chứ?"
Linh bỏ qua lời dặn dò của Khôi, cô nhắn tin và gọi điện cho Minh nhưng cậu không nghe máy cô doạ " Nếu cậu không đến tớ sẽ đứng đây tới khi nào cậu tới thì thôi" nhưng Minh nào có quan tâm, cậu vốn đã mệt mỏi với cô tiểu thư đỏng đảnh này từ lâu nên cũng chẳng muốn bận tâm nữa.
Trời đã gần sụp tới Khôi có lòng tốt muốn giúp cô, Linh đứng đấy bán mạng cho muỗi đốt, cùng với cái lạnh do trời sắp đỗ mưa. Khôi vừa cầm ô bước xuống mưa cũng bắt đầu được trút xuống, cậu mở ô kịp lúc từ phía sau che ô cho Linh.
" Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Cậu ta không ở đây, giờ mưa rồi trời cũng tối rồi em nên về thì hơn"
Vì đứng sau lưng nên cậu vốn không biết, không biết rằng cô đang khóc vì trời mưa quá to đã át đi tiếng khóc ấy, đột nhiên sấm vang lên khiến Linh hết hồn mà nắm lấy tay áo của Khôi.
" Em điện người nhà lại rước đi, anh sẽ đưa em ra ngoài"
Ánh Dương ở bệnh viện túc trực nguyên đêm tại bệnh viện nơi mẹ cô đang nằm, bà bị khối u não hiện đang được điều trị, trong khoảng thời gian khó khăn về tiền bạc như thế này chỉ có một mình cô xoay sở tiền đúng là không dễ dàng. Đôi khi cô cảm thấy có lỗi và dằn vặt chỉ vì muốn có tiền đã bất chấp phá hoại hạnh phúc của Hương và Minh.
Vào cấp hai Ánh Dương vô tình biết Linh vì mẹ cô là người làm cho gia đình Linh hai người cũng chạm mặt mấy lần, không biết tại sao nhưng khi ra nước ngoài du học Linh lại có số của Dương và chính Linh là người yêu cầu cô phải cản trở tình cảm của hai người họ để có số tiền giúp mẹ sống lâu thêm vài năm nữa cô đã bất chấp tất cả. Trong đời cô đây là việc cô cảm thấy ân hận nhất.
Vào học kì mới chẳng được bao lâu thì lại tới ngày kỉ niệm thành lập trường ba mươi năm. Khỏi nói mọi người cũng biết giáo sư sẽ chọn ai, còn ai ngoài một kẻ giỏi đánh đàn piano và một kẻ từng đạt giải nhất cuộc thi violin, Hương và Minh được réo tên.
Lần này cả hai đồng ý liền tức khắc mà không hề cãi nhau lấy một lần, giáo sư đẩy chiếc kính lên vài lần không tin vào tai mình.
" Hai em cùng hoà tấu?"
" Vâng ạ"
Cả lớp vỗ tay hò reo. Từ hôm đi chơi đó mọi người có vẻ dần thư giãn khi ở cạnh nhau hơn, cả hai nhìn nhau cũng chỉ chào hỏi hoặc là phớt lờ nhau cũng chẳng hay cãi vã như trước nữa. Một bước tiến ngoạn mục.
Ở buổi tập đàn Minh chỉ vô tình đàn một đoạn trong bài sonata theo cảm tính vậy mà Hương đã bắt nhịp vô kịp, chỉ trong vòng một nốt nhạc đã bất được nhịp cứ như họ sinh ra là giành cho nhau vậy. Càng đàn lại càng hăng say hơn bản nhạc này khiến cả hai dây dứt mãi vì khi xưa cả hai lúc nào cũng quấn quýt nhau đàn bản nhạc này, bài này khi xưa đàn cũng đã chán rồi. Không ngờ vài năm trôi qua rồi mà cả hai vẫn có thể đàn ăn ý như vậy. Giáo sư kinh ngạc vỗ tay không ngừng tán thưởng.
" Hai em thật sự sinh ra là giành cho nhau, thầy đúng là có mắt nhìn vậy mà một phát ăn ngay!"
Cả hai cũng bất giác nhìn đối phương mà mỉm cười. Ánh Dương đang theo dõi Minh như thường ngày, cô lấy điện thoại ra quay lại từ đầu đến cuối mỗi cử động mỗi ánh mắt được cô quay lại một cách rõ nét về hai người nhất. Nhưng khi soạn tin nhắn gửi cho Linh cô lại phân vân rồi cuối cùng là quyết định không gửi đoạn video này nữa cũng chỉ báo cáo một cách rất là sơ sài.
" Tôi mong hai người sẽ tiếp tục cười tươi như vậy mà hạnh phúc đến cuối đời, xin lỗi vì đã chen ngang và làm hại cậu nha Hương, thật lòng xin lỗi cả hai người."
Linh vì chỉ nhận được tin nhắn báo cáo chỉ đúng vỏn vẹn có một dòng của Dương "Không có gì bất thường " mà đã tự mình đến ký túc xá nam tìm Minh.
Linh mặc váy trắng nhẹ nhàng lớp trang điểm tỉ mỉ, ăn diện vô cùng lộng lẫy đứng đợi cậu ở dưới ký túc xá, nhưng Minh đã về nhà vì có việc bận từ sớm. Những nam sinh đi ngang qua cứ huýt sáo miết, còn nhìn cô với vẻ đê tiện, không chỉ thế vài đàn anh khoá trên còn bước đến xin số điện thoại của cô mà với thái độ cưỡng ép mặc dù cô đã nói là sẽ không cho thông tin liên lạc, nhưng bọn họ cứ quay quanh làm phiền nên Linh khó chịu. Khôi thấy vậy chạy ra vội ngăn cản, Linh mạnh miệng hét lên.
" Mấy người có biết bố tôi là ai không hả?"
Cả đám phá lên cười.
" Hỏi má em là sẽ biết thôi"
" Nếu các người không tránh ra tôi sẽ kêu ba tôi đuổi các người đi, ba tôi là chủ tịch của chuỗi khách sạn, resort năm sao đó nha."
Khôi dùng ánh mắt đáng sợ mà đe doạ bọn họ, họ có thể đông nhưng thân hình và sức khỏe cậu chắc chắn hơn nhiều. Khôi có lòng tốt nhắc nhở Linh.
" Nếu em muốn tìm Khôi thì về nhà mà tìm cậu ấy không có ở đây"
" Đừng có mà gạt tôi."
" Anh gạt em để làm gì chứ?"
Linh bỏ qua lời dặn dò của Khôi, cô nhắn tin và gọi điện cho Minh nhưng cậu không nghe máy cô doạ " Nếu cậu không đến tớ sẽ đứng đây tới khi nào cậu tới thì thôi" nhưng Minh nào có quan tâm, cậu vốn đã mệt mỏi với cô tiểu thư đỏng đảnh này từ lâu nên cũng chẳng muốn bận tâm nữa.
Trời đã gần sụp tới Khôi có lòng tốt muốn giúp cô, Linh đứng đấy bán mạng cho muỗi đốt, cùng với cái lạnh do trời sắp đỗ mưa. Khôi vừa cầm ô bước xuống mưa cũng bắt đầu được trút xuống, cậu mở ô kịp lúc từ phía sau che ô cho Linh.
" Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Cậu ta không ở đây, giờ mưa rồi trời cũng tối rồi em nên về thì hơn"
Vì đứng sau lưng nên cậu vốn không biết, không biết rằng cô đang khóc vì trời mưa quá to đã át đi tiếng khóc ấy, đột nhiên sấm vang lên khiến Linh hết hồn mà nắm lấy tay áo của Khôi.
" Em điện người nhà lại rước đi, anh sẽ đưa em ra ngoài"