Lan Anh bày ra trò thật hay thách với máy thử thách nói dối, nhưng thật ra là muốn Minh và Hương làm lành với nhau nhanh hơn. Vì Hương đã chọn thật nên Lan Anh bất đầu hỏi Hương trước.
" Cậu thấy anh tớ như thế nào?"
Hương suy nghĩ một lúc lâu xong rồi trả lời.
" Tớ thấy anh ấy quá tốt không có gì để chê nhưng hơi nhát gái chắc vì vậy nên anh ấy chưa có bồ"
Khôi nghe xong cũng cảm thấy có chút ngứa ngứa chắc là đã nhột rồi. Cả đám cười thầm vì Hương nói trúng tim đen của Khôi, tới lượt Hương hỏi Minh.
" Sao cậu lại chọn ngành y? Chẳng phải cậu nói ngành y rất vô vị sao? ước mơ của cậu là làm cầu thủ bóng rổ kia mà? "
" Ở đời này có rất nhiều chuyện không lường trước được, giống như cây đinh nếu đóng không cẩn thận là đinh sẽ lệch hướng nên con người cũng phải có lúc lệch khỏi dự định chứ, với lại tôi muốn cứu được nhiều người hơn nếu làm cầu thủ bóng rổ thì tôi sẽ mãi là một người vô dụng thôi. Có một người từng nói với tôi rằng " Nếu anh suốt ngày ôm trái bóng đó như vậy thì cưới nó luôn đi"
Hương biết rõ đó chính là câu cô từng nói khi Minh quá ham chơi, cũng có nhiều lúc hai người cãi nhau như vậy. Tiếp đến là Lan Anh hỏi Minh.
" Cậu và Ánh Dương hẹn hò thật à?"
" Không, không bao giờ"
Khôi đột nhiên hỏi một câu cuối
" Có còn tình cảm với người cũ không?"
Hương và Minh khó xử nhìn nhau, chỉ biết cười ngượng.
Tối đến Hương không ngủ được bèn ra biển đi dạo, cái không khí thoải mái mát mẻ, làng gió thỏi vào tóc thật khiến người ta lưu luyến. Hương cứ đi mãi đi đến một đoạn thì nhận ra Minh đang đứng trước mặt cô mà hút thuốc.
" Cậu cũng không ngủ được à?"
Thấy Hương bước đến cậu vội vùi dập điếu thuốc xuống cát.
" Ùm không ngủ được"
Hương nhịn vào trăng sáng trong lòng có cảm giác lâng lâng khó tả.
" Liệu chúng ta còn cơ hội không?"
Minh tò mò quay sang hỏi.
" Cơ hội gì?"
" Cơ hội làm bạn"
" Không biết nữa"
Nói xong Minh nằm xuống bãi cát trắng mênh mông êm ái như chiếc giường ở nhà. Hương cũng vô thức mà làm theo, cả hai người cứ thế nằm xuống mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến khi gần sáng Hương bị đám côn đồ bịt miệng kéo đi, cô giãy dụa mặc cho bị khống chế, một tiếng kêu cứu cô cũng không thốt ra được nên làm sao mà kêu Minh có thể cứu cô đây. Đột nhiên Hương nhớ đến một câu nói mà một người nào đó từng nói với cô rằng.
" Nếu người đó yêu ta đủ nhiều đủ thật lòng thì sẽ có liên kết giống như là tâm linh tương thông, dù không nói ra cũng sẽ biết đối phương muốn gì, dù cho đối phương đang gặp nguy hiểm như thế nào thì người yêu ta thật lòng sẽ có linh cảm đó và cứu chúng ta"
Hương bị chụp thuốc mê nên cơ thể dần dần yếu hơn, cô kháng cự trong vô vọng xong lại tuyệt vọng mà buông xuôi. Đột nhiên Minh tỉnh dậy
" Ai cho tụi mày chạm bàn tay bẩn thỉu vào cô ấy, trong khi tao vẫn còn ở đây?"
Quân thấy mọi chuyện có vẻ tồi tệ sợ Minh đánh không lại mấy tên côn đồ biến thái đó nên đã xông ra, cả hai cho bọn chúng một trận nhớ đời.
Minh vội chạy đến hỏi thăm Hương với khuôn mặt đầy vết thương.
" Cậu không đau chứ? đừng sợ có mình ở đây"
Hương vẫn chưa hoàn hồn về kịp bèn ôm chầm lấy Minh mà khóc lớn.
" Lúc thấy hai cậu xông ra đánh nhau tớ tưởng hai cậu đấu không lại rồi chứ làm tớ sợ hết hồn"
Quân cũng bước đến xoa đầu Hương rồi nói.
" Không sao rồi, cứ hít thở sâu rồi bình tĩnh lại"
" Mà Quân cậu ở đâu đột nhiên xuất hiện vậy? Theo dõi tôi đấy à?"
Minh lúng túng gãi đầu không biết nên trả lời làm sao cho phải.
" Đâu có tôi thấy cậu lúc nãy ở gần Minh hai người lại nằm ngủ ở nơi hiu quạnh như vậy tôi sợ cậu ta có ý đồ bất chính với cậu nên cứ rình nãy giờ"
Hương cũng muốn giận nhưng dù sao cậu ta lúc nãy cũng cứu cô nên cô vui vẻ mà bỏ qua.
Hương mời cả hai đi ăn đêm dù sao thì trời cũng sắp sáng. Hương cười thật lớn rồi cảm ơn hai người họ.
" Cảm ơn vì đã luôn âm thầm bảo vệ tớ cảm ơn hai người "
Quân và Minh chẳng nói gì hết, một người ở bên trái một người ở bên phải cô nằm chính giữa cả hai mà có chút ngượng ngùng. Cả ba cùng nhìn lên bầu trời đầy sao
" Cậu thấy anh tớ như thế nào?"
Hương suy nghĩ một lúc lâu xong rồi trả lời.
" Tớ thấy anh ấy quá tốt không có gì để chê nhưng hơi nhát gái chắc vì vậy nên anh ấy chưa có bồ"
Khôi nghe xong cũng cảm thấy có chút ngứa ngứa chắc là đã nhột rồi. Cả đám cười thầm vì Hương nói trúng tim đen của Khôi, tới lượt Hương hỏi Minh.
" Sao cậu lại chọn ngành y? Chẳng phải cậu nói ngành y rất vô vị sao? ước mơ của cậu là làm cầu thủ bóng rổ kia mà? "
" Ở đời này có rất nhiều chuyện không lường trước được, giống như cây đinh nếu đóng không cẩn thận là đinh sẽ lệch hướng nên con người cũng phải có lúc lệch khỏi dự định chứ, với lại tôi muốn cứu được nhiều người hơn nếu làm cầu thủ bóng rổ thì tôi sẽ mãi là một người vô dụng thôi. Có một người từng nói với tôi rằng " Nếu anh suốt ngày ôm trái bóng đó như vậy thì cưới nó luôn đi"
Hương biết rõ đó chính là câu cô từng nói khi Minh quá ham chơi, cũng có nhiều lúc hai người cãi nhau như vậy. Tiếp đến là Lan Anh hỏi Minh.
" Cậu và Ánh Dương hẹn hò thật à?"
" Không, không bao giờ"
Khôi đột nhiên hỏi một câu cuối
" Có còn tình cảm với người cũ không?"
Hương và Minh khó xử nhìn nhau, chỉ biết cười ngượng.
Tối đến Hương không ngủ được bèn ra biển đi dạo, cái không khí thoải mái mát mẻ, làng gió thỏi vào tóc thật khiến người ta lưu luyến. Hương cứ đi mãi đi đến một đoạn thì nhận ra Minh đang đứng trước mặt cô mà hút thuốc.
" Cậu cũng không ngủ được à?"
Thấy Hương bước đến cậu vội vùi dập điếu thuốc xuống cát.
" Ùm không ngủ được"
Hương nhịn vào trăng sáng trong lòng có cảm giác lâng lâng khó tả.
" Liệu chúng ta còn cơ hội không?"
Minh tò mò quay sang hỏi.
" Cơ hội gì?"
" Cơ hội làm bạn"
" Không biết nữa"
Nói xong Minh nằm xuống bãi cát trắng mênh mông êm ái như chiếc giường ở nhà. Hương cũng vô thức mà làm theo, cả hai người cứ thế nằm xuống mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến khi gần sáng Hương bị đám côn đồ bịt miệng kéo đi, cô giãy dụa mặc cho bị khống chế, một tiếng kêu cứu cô cũng không thốt ra được nên làm sao mà kêu Minh có thể cứu cô đây. Đột nhiên Hương nhớ đến một câu nói mà một người nào đó từng nói với cô rằng.
" Nếu người đó yêu ta đủ nhiều đủ thật lòng thì sẽ có liên kết giống như là tâm linh tương thông, dù không nói ra cũng sẽ biết đối phương muốn gì, dù cho đối phương đang gặp nguy hiểm như thế nào thì người yêu ta thật lòng sẽ có linh cảm đó và cứu chúng ta"
Hương bị chụp thuốc mê nên cơ thể dần dần yếu hơn, cô kháng cự trong vô vọng xong lại tuyệt vọng mà buông xuôi. Đột nhiên Minh tỉnh dậy
" Ai cho tụi mày chạm bàn tay bẩn thỉu vào cô ấy, trong khi tao vẫn còn ở đây?"
Quân thấy mọi chuyện có vẻ tồi tệ sợ Minh đánh không lại mấy tên côn đồ biến thái đó nên đã xông ra, cả hai cho bọn chúng một trận nhớ đời.
Minh vội chạy đến hỏi thăm Hương với khuôn mặt đầy vết thương.
" Cậu không đau chứ? đừng sợ có mình ở đây"
Hương vẫn chưa hoàn hồn về kịp bèn ôm chầm lấy Minh mà khóc lớn.
" Lúc thấy hai cậu xông ra đánh nhau tớ tưởng hai cậu đấu không lại rồi chứ làm tớ sợ hết hồn"
Quân cũng bước đến xoa đầu Hương rồi nói.
" Không sao rồi, cứ hít thở sâu rồi bình tĩnh lại"
" Mà Quân cậu ở đâu đột nhiên xuất hiện vậy? Theo dõi tôi đấy à?"
Minh lúng túng gãi đầu không biết nên trả lời làm sao cho phải.
" Đâu có tôi thấy cậu lúc nãy ở gần Minh hai người lại nằm ngủ ở nơi hiu quạnh như vậy tôi sợ cậu ta có ý đồ bất chính với cậu nên cứ rình nãy giờ"
Hương cũng muốn giận nhưng dù sao cậu ta lúc nãy cũng cứu cô nên cô vui vẻ mà bỏ qua.
Hương mời cả hai đi ăn đêm dù sao thì trời cũng sắp sáng. Hương cười thật lớn rồi cảm ơn hai người họ.
" Cảm ơn vì đã luôn âm thầm bảo vệ tớ cảm ơn hai người "
Quân và Minh chẳng nói gì hết, một người ở bên trái một người ở bên phải cô nằm chính giữa cả hai mà có chút ngượng ngùng. Cả ba cùng nhìn lên bầu trời đầy sao