Nhân dịp này Lan Anh cũng muốn thông báo một tin đó chính là mời đám cưới mọi người, Hương và Minh điều bất ngờ bởi lẽ cô cưới quá đột ngột không nói trước khiến họ có chút ngạc nhiên. Hương kinh ngạc thốt lên
" Cậu cưới nhanh vậy sao?"
Minh ngồi kế bên cũng phải thốt lên.
" Cậu là người ế nhất nhóm cũng là người có bồ lâu nhất nhóm vậy mà giờ lại cưới trước rồi."
Lan Anh thẳng thừng đáp trả lại câu nói của Minh.
" Cậu nói ai ế nhất cơ? Trong khi hai người giận nhau tôi quen được hơn một chục anh rồi, hai người tìm cách mà làm lành đi chứ"
Hương và Minh nhìn nhau nhưng không nói gì. Bỗng đột nhiên Lan Anh hỏi.
" Mọi người có tung tích gì của họ không? Cứ như là họ có thuật ẩn thân vậy. "
Khôi ho nhẹ một cái rồi trả lời.
" Không có tung tích gì hết "
Cứ như là hắn sợ mọi người khi biết tung tích về Linh sẽ kéo đến làm khó dễ cô nhưng thật ra chẳng ai làm như vậy cả. Chỉ là Lan Anh tò mò về cuộc sống của họ.
Sao khi ăn uống no say Khôi đưa Lan Anh về trước, thấy hoàng hôn đang rất đẹp Hương cùng Minh đi dạo, suốt dọc đường họ không biết phải nói gì với đối phương, đột nhiên Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
" Tôi tự hỏi nếu khi xưa chuyện đó không xảy ra thì có phải giờ này chúng ta cũng đã hạnh phúc rồi nhỉ?"
" Ùm nhưng thời gian vô tình, không quay lại được "
" Nhưng chúng ta thì có thể quay lại được"
Hương im lặng không nói lời gì, bởi lẽ cô không biết phải phản ứng như nào mới là tốt.
" Chúng ta có từng... chia tay sao? Lúc đó ông trời đã không cho tôi nói còn gì"
Hai người đứng dưới hoàng hôn đôi mắt hướng về nhau càng lúc càng gần. Minh lấy tay đặt lên gò má của Hương mà xoa xoa rồi từ từ tiến lại hôn cô. Hương né tránh quay mặt đi bỗng một bàn tay của Minh kéo cô lại rồi dán thẳng nụ hôn nồng cháy vào môi cô. Cô càng giãy dụa hắn càng siết chặt hơn không buông.
Sau khi hôn Hương vừa tức giận vừa xấu hổ chạy đi mất, cô kiên quyết không muốn về chung xe với Minh. Hết cách hắn buộc phải bế cô lên như bao gạo vác đi giữa biển khiến ai cũng phải ngoái nhìn, hắn vác cô gần đến xe thì thả cô xuống ép cô vào ghế, cài dây an toàn cho cô. Hương suốt quá trình toàn bắt lực nhìn hắn tự làm theo ý mình.
Về thành phố hắn đưa cô về tận nhà thì bị mẹ của cô phát hiện. Bà lo lắng vội vàng bước ra liếc trên liếc dưới Minh, sau khi đưa Hương vào nhà, bà tiến lại gần Minh chửi bới cậu.
" Chẳng phải tôi nói cậu tránh xa nó ra sao?
" Xin lỗi bác"
Mẹ của Hương tức giận vừa tức vừa khóc.
" Cậu biến đi, khuất mắt khỏi đứa con gái yêu quý của tôi."
Minh lặng im bất động mặc cho bà đánh, bà chửi đến khi bà mệt mỏi quay đi. Minh đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Bác trai đi công tác vẫn chưa về ạ?"
Bà quay người lại nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.
" Cậu hỏi về ông ấy làm gì?"
" Vườn hoa nhà bác đẹp ghê chắc bác phải chăm sóc kĩ lắm, vậy nên nếu vườn hoa nhà bác nở rồi thì đừng phí công vung trồng cho một vườn hoa khác."
Bà hoảng hốt đôi mắt chớp liên miên lấp bấp hỏi lại.
" Cậu nói vậy là có ý gì?"
" Mẹ cháu ly hôn với ba cháu rồi, bác đã vừa lòng chưa?"
Câu hỏi này khiến bà cứng miệng chẳng nói được lời nào, nói xong Minh lạnh lùng rời đi, không oán hận, không tức giận cũng không buồn chỉ là không cảm xúc.
Bà lo lắng chậm rãi mà bước vào nhà.
" Chẳng lẽ cậu ta phát hiện ra rồi?"
Hương thấy sắc mặt của bà không ổn bèn hỏi thăm.
" Mẹ không sao chứ?"
Bà giật mình hoảng hốt vì câu hỏi của cô, tay chân bà cuốn lên miệng lấp bấp không nói tròn trịa, mồ hôi thì đầm đìa.
" Mẹ...mẹ chỉ là... Không khỏe chút thôi"
" Mẹ lên phòng đi để con khám cho"
Hương lo lắng lại dìu bà lên phòng, đột nhiên bà hỏi.
" Con có số điện thoại của Minh không?"
" Sao vậy đột nhiên mẹ muốn xin? cậu ta là bác sĩ con cũng là bác sĩ mà, nếu mẹ không khoẻ thì để con khám điện cậu ta làm chi?"
" Mẹ không điện nó để hỏi bệnh, mẹ chỉ muốn điện nó để hỏi thăm tình hình sức khỏe của ba mẹ nó thôi dù sao cũng lâu rồi không gặp mẹ muốn hỏi thăm vậy đó mà"
" Dạ để con cho số nhưng mà chẳng phải mẹ không thích ba mẹ của Minh sao?"
Bà bị đuối lý bèn nói lấp ngay.
" Chuyện... Chuyện cũ rồi, bỏ qua thôi"
Hương cũng ngoan ngoãn cho bà số của Minh, nhưng cô vẫn có cảm giác mẹ mình khá là kì lạ. Sau khi khám xong sức khỏe bà không có vấn đề gì, Hương ngây thơ cứ nghĩ mẹ lớn tuổi rồi cộng với nhiệt độ thay đổi thất thường hay mệt cũng là chuyện bình thường.
Hương gọi điện thoại cho ba vì lâu ngày rồi ông không về nhưng gọi mãi chả có hồi âm, cô bất đầu lo lắng. Cô vào phòng mẹ thì thấy bà đang nói chuyện điện thoại với ai đó, hai người họ đang cãi nhau ác liệt cô nhận ra đó lạ giọng của ba. Lát sau cô mới hiểu được lý do bà mệt, là vì buồn bực quá độ.
" Cậu cưới nhanh vậy sao?"
Minh ngồi kế bên cũng phải thốt lên.
" Cậu là người ế nhất nhóm cũng là người có bồ lâu nhất nhóm vậy mà giờ lại cưới trước rồi."
Lan Anh thẳng thừng đáp trả lại câu nói của Minh.
" Cậu nói ai ế nhất cơ? Trong khi hai người giận nhau tôi quen được hơn một chục anh rồi, hai người tìm cách mà làm lành đi chứ"
Hương và Minh nhìn nhau nhưng không nói gì. Bỗng đột nhiên Lan Anh hỏi.
" Mọi người có tung tích gì của họ không? Cứ như là họ có thuật ẩn thân vậy. "
Khôi ho nhẹ một cái rồi trả lời.
" Không có tung tích gì hết "
Cứ như là hắn sợ mọi người khi biết tung tích về Linh sẽ kéo đến làm khó dễ cô nhưng thật ra chẳng ai làm như vậy cả. Chỉ là Lan Anh tò mò về cuộc sống của họ.
Sao khi ăn uống no say Khôi đưa Lan Anh về trước, thấy hoàng hôn đang rất đẹp Hương cùng Minh đi dạo, suốt dọc đường họ không biết phải nói gì với đối phương, đột nhiên Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
" Tôi tự hỏi nếu khi xưa chuyện đó không xảy ra thì có phải giờ này chúng ta cũng đã hạnh phúc rồi nhỉ?"
" Ùm nhưng thời gian vô tình, không quay lại được "
" Nhưng chúng ta thì có thể quay lại được"
Hương im lặng không nói lời gì, bởi lẽ cô không biết phải phản ứng như nào mới là tốt.
" Chúng ta có từng... chia tay sao? Lúc đó ông trời đã không cho tôi nói còn gì"
Hai người đứng dưới hoàng hôn đôi mắt hướng về nhau càng lúc càng gần. Minh lấy tay đặt lên gò má của Hương mà xoa xoa rồi từ từ tiến lại hôn cô. Hương né tránh quay mặt đi bỗng một bàn tay của Minh kéo cô lại rồi dán thẳng nụ hôn nồng cháy vào môi cô. Cô càng giãy dụa hắn càng siết chặt hơn không buông.
Sau khi hôn Hương vừa tức giận vừa xấu hổ chạy đi mất, cô kiên quyết không muốn về chung xe với Minh. Hết cách hắn buộc phải bế cô lên như bao gạo vác đi giữa biển khiến ai cũng phải ngoái nhìn, hắn vác cô gần đến xe thì thả cô xuống ép cô vào ghế, cài dây an toàn cho cô. Hương suốt quá trình toàn bắt lực nhìn hắn tự làm theo ý mình.
Về thành phố hắn đưa cô về tận nhà thì bị mẹ của cô phát hiện. Bà lo lắng vội vàng bước ra liếc trên liếc dưới Minh, sau khi đưa Hương vào nhà, bà tiến lại gần Minh chửi bới cậu.
" Chẳng phải tôi nói cậu tránh xa nó ra sao?
" Xin lỗi bác"
Mẹ của Hương tức giận vừa tức vừa khóc.
" Cậu biến đi, khuất mắt khỏi đứa con gái yêu quý của tôi."
Minh lặng im bất động mặc cho bà đánh, bà chửi đến khi bà mệt mỏi quay đi. Minh đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Bác trai đi công tác vẫn chưa về ạ?"
Bà quay người lại nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.
" Cậu hỏi về ông ấy làm gì?"
" Vườn hoa nhà bác đẹp ghê chắc bác phải chăm sóc kĩ lắm, vậy nên nếu vườn hoa nhà bác nở rồi thì đừng phí công vung trồng cho một vườn hoa khác."
Bà hoảng hốt đôi mắt chớp liên miên lấp bấp hỏi lại.
" Cậu nói vậy là có ý gì?"
" Mẹ cháu ly hôn với ba cháu rồi, bác đã vừa lòng chưa?"
Câu hỏi này khiến bà cứng miệng chẳng nói được lời nào, nói xong Minh lạnh lùng rời đi, không oán hận, không tức giận cũng không buồn chỉ là không cảm xúc.
Bà lo lắng chậm rãi mà bước vào nhà.
" Chẳng lẽ cậu ta phát hiện ra rồi?"
Hương thấy sắc mặt của bà không ổn bèn hỏi thăm.
" Mẹ không sao chứ?"
Bà giật mình hoảng hốt vì câu hỏi của cô, tay chân bà cuốn lên miệng lấp bấp không nói tròn trịa, mồ hôi thì đầm đìa.
" Mẹ...mẹ chỉ là... Không khỏe chút thôi"
" Mẹ lên phòng đi để con khám cho"
Hương lo lắng lại dìu bà lên phòng, đột nhiên bà hỏi.
" Con có số điện thoại của Minh không?"
" Sao vậy đột nhiên mẹ muốn xin? cậu ta là bác sĩ con cũng là bác sĩ mà, nếu mẹ không khoẻ thì để con khám điện cậu ta làm chi?"
" Mẹ không điện nó để hỏi bệnh, mẹ chỉ muốn điện nó để hỏi thăm tình hình sức khỏe của ba mẹ nó thôi dù sao cũng lâu rồi không gặp mẹ muốn hỏi thăm vậy đó mà"
" Dạ để con cho số nhưng mà chẳng phải mẹ không thích ba mẹ của Minh sao?"
Bà bị đuối lý bèn nói lấp ngay.
" Chuyện... Chuyện cũ rồi, bỏ qua thôi"
Hương cũng ngoan ngoãn cho bà số của Minh, nhưng cô vẫn có cảm giác mẹ mình khá là kì lạ. Sau khi khám xong sức khỏe bà không có vấn đề gì, Hương ngây thơ cứ nghĩ mẹ lớn tuổi rồi cộng với nhiệt độ thay đổi thất thường hay mệt cũng là chuyện bình thường.
Hương gọi điện thoại cho ba vì lâu ngày rồi ông không về nhưng gọi mãi chả có hồi âm, cô bất đầu lo lắng. Cô vào phòng mẹ thì thấy bà đang nói chuyện điện thoại với ai đó, hai người họ đang cãi nhau ác liệt cô nhận ra đó lạ giọng của ba. Lát sau cô mới hiểu được lý do bà mệt, là vì buồn bực quá độ.