Khi cả ba vừa bước ra khỏi phòng thay đồ để tiến vào phòng tiệc thì vô tình bắt gặp Khôi và Minh. Hai bên đối diện nhau nhìn chằm chằm đối phương không rời. Hy cố ý lảng tránh nhưng bị Khôi kéo tay lại, hắn nhìn cô đắm đuối tâm trí thì hồi tưởng lại cô của ngày xưa. Mọi người cũng hiểu chuyện bèn đi ra chỗ khác nhường không gian yên tĩnh lại cho họ.
" Nhìn em hôm nay trong xinh lắm"
Hy cũng cởi mở hơn vì những lời nói của Hương cô cũng bớt dằn vặt bản thân hơn. Bây giờ khi đứng trước mặt Khôi cô có thể tự tin hơn một chút. Hai người từ đó tâm sự cũng nhiều hơn, suốt hành lang đến phòng tiệc họ cứ đi mãi như chưa bao giờ đến nơi.
Minh đi sau lưng Hương cố kiếm cách bắt chuyện nhưng không được bèn ra hiệu cho Lan Anh giúp đỡ. Hương ở phía trước nói vọng ra phía sau.
" Hai người không cần bày mưu đâu, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa"
Minh gãi đầu ngại ngùng, hắn thở một hơi dài nặng nhọc rồi đi tiếp. Sau khi tiệc sắp kết thúc thì tới giây phút quan trọng nhất chính là cô dâu tung hoa và người may mắn nhận được đó chính là Hy. Cô vui vẻ cầm bó hoa mà cười tươi, giây phút ấy Khôi không chịu được bèn lấy điện thoại ra quay lại để sau này còn làm kỉ niệm.
Sau vài tháng tâm trạng cô bắt đầu ổn hơn nhưng vui vẻ không được lâu lại gặp biến cố. Khi cô hay tin mẹ mình sẽ cưới ba của Minh lòng cô đau như từng cơn, cô quyết tâm sẽ đến đám cưới quậy mọi người một trận. Nhưng lại bị Minh ngăn cản nên thôi, trong cơn tức giận cô trách móc hắn.
" Sao anh lại để họ cứ tiến tới như vậy? Sao không ngăn cản họ bằng mọi cách anh cũng biết..."
Đột nhiên cô tỉnh ngộ như vừa hiểu ra một vấn đề nan giải gì đấy.
" Anh có biết không? Chuyện họ bên nhau ấy? thái độ thờ ơ như vậy là biết có đúng không? Anh giấu tôi"
" Em nghe anh giải thích, anh không cố ý đâu".
Truyện đề cử: Ngạn Thiếu Truy Thê
Tức nước vỡ bờ cô tát hắn một cái chí mạng như mọi uất ức điều dồn vào hắn. Vừa đánh vào người hắn vừa khóc.
" Sao anh có thể để họ bên nhau? Sao không tìm mọi cách ngăn cản họ?"
Minh lặng im trước những lời trách mắng của cô. Hắn biết tâm trạng của cô đang như thế nào, hắn hiểu hơn ai hết nên cứ mặc cho cô đánh, chửi.
Mọi chuyện đang dần tồi tệ hơn, cả hai người đã có khoảng cách quá lớn không thể xoá nhoà. Cứ thế mà ngay cả bạn cũng chẳng thể làm được.
Một hôm cả hai thấy Ánh Dương và Hy đang hối hả chạy đến bệnh viện trên băng gạt lại là một người nào đó đang được đưa vào cấp cứu. Hương lo lắng chạy theo hỏi han tình hình.
" Dương cậu bình tĩnh, người thân cậu gặp tai nạn hả? Tớ thấy máu nhiều quá?"
Ánh Dương khóc nấc lên chẳng thể nói tròn vành rõ chữ, Hy bên cạnh cũng khóc nhưng ánh mắt cô chất chứa đầy sự căm phẫn.
" Hy có chuyện gì vậy?"
" Người bị tai nạn là người yêu của Dương, anh ấy chạy xe bị hư phanh lao thẳng xuống vực"
Hương và Minh tỏ ra lo lắng, bồn chồn không yên bèn tới bên an ủi Dương, sau vài giờ người đàn ông được đẩy ra nhưng bác sĩ đã lắc đầu, chỉ lắc đầu rồi xin lỗi cô. Cô ngã quỵ xuống khóc lóc thê thảm. Minh bước đến tính chùm lại chiếc khăn che mặt đã bị Dương kéo xuống, hắn bàng hoàng khi nhận ra đó là Quân. Hắn vội kéo Hương lại cho cô hiểu rõ tình hình. Hương cũng không chịu nổi trái tim cứ run lên.
Hy ở bên cạnh lên tiếng.
" Tin tôi đi các cậu không phải là người duy nhất được biết đâu, tôi cũng vừa mới biết thôi"
" Tức là Dương giấu luôn cả cậu? Người bác sĩ tâm lý Quân gặp trong nhà tù là Ánh Dương? Thật không thể tin nổi vậy mà họ có thể đến bên nhau được sau nhiều chuyện như vậy."
Ánh Dương không kìm được bèn quỳ xuống xin lỗi ông trời.
" Xin người tha thứ cho anh ấy, anh ấy đã ân hận rồi mà. Đừng lấy đi bất cứ người thân nào bên cạnh con nữa "
Cả đám chẳng ai dám lên tiếng vì họ biết cô đang phải chịu đựng những gì, những người thân lần lượt ra đi bây giờ cô ấy chẳng có ai bên cạnh ngoài Hy nhưng cô đang rất giận vì bạn thân lại giấu cô một chuyện quan trọng như vậy.
Hy chỉ lặng lẽ nói một câu.
" Ánh Dương cậu đừng như vậy có được không? Đửng khóc lóc nữa có ai hiểu đâu?"
" Hy tớ biết cậu hận Quân nhưng mà Quân đã thay đổi rồi anh ấy đã hối hận rồi "
Hy tức giận quát lớn.
" Tớ không trách cậu việc cậu yêu ai, với lại tớ đã không còn hận Quân từ lâu rồi, hận thù chỉ khiến tớ xấu xa thêm thôi. Tớ chỉ trách sau cậu lại giấu tớ một việc quan trọng như vậy thậm chí việc cậu đi làm tư vấn trị liệu tâm lý trong nhà tù tớ còn chẳng biết, tớ chả biết gì hết "
Ánh Dương quỳ xuống bên chân khóc lóc van xin Hy tha thứ.
" Tớ sợ khi cậu phát hiện cậu sẽ khó xử, dù sao thì mọi chuyện cũng tại anh ấy mà ra mà"
" Nhìn em hôm nay trong xinh lắm"
Hy cũng cởi mở hơn vì những lời nói của Hương cô cũng bớt dằn vặt bản thân hơn. Bây giờ khi đứng trước mặt Khôi cô có thể tự tin hơn một chút. Hai người từ đó tâm sự cũng nhiều hơn, suốt hành lang đến phòng tiệc họ cứ đi mãi như chưa bao giờ đến nơi.
Minh đi sau lưng Hương cố kiếm cách bắt chuyện nhưng không được bèn ra hiệu cho Lan Anh giúp đỡ. Hương ở phía trước nói vọng ra phía sau.
" Hai người không cần bày mưu đâu, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa"
Minh gãi đầu ngại ngùng, hắn thở một hơi dài nặng nhọc rồi đi tiếp. Sau khi tiệc sắp kết thúc thì tới giây phút quan trọng nhất chính là cô dâu tung hoa và người may mắn nhận được đó chính là Hy. Cô vui vẻ cầm bó hoa mà cười tươi, giây phút ấy Khôi không chịu được bèn lấy điện thoại ra quay lại để sau này còn làm kỉ niệm.
Sau vài tháng tâm trạng cô bắt đầu ổn hơn nhưng vui vẻ không được lâu lại gặp biến cố. Khi cô hay tin mẹ mình sẽ cưới ba của Minh lòng cô đau như từng cơn, cô quyết tâm sẽ đến đám cưới quậy mọi người một trận. Nhưng lại bị Minh ngăn cản nên thôi, trong cơn tức giận cô trách móc hắn.
" Sao anh lại để họ cứ tiến tới như vậy? Sao không ngăn cản họ bằng mọi cách anh cũng biết..."
Đột nhiên cô tỉnh ngộ như vừa hiểu ra một vấn đề nan giải gì đấy.
" Anh có biết không? Chuyện họ bên nhau ấy? thái độ thờ ơ như vậy là biết có đúng không? Anh giấu tôi"
" Em nghe anh giải thích, anh không cố ý đâu".
Truyện đề cử: Ngạn Thiếu Truy Thê
Tức nước vỡ bờ cô tát hắn một cái chí mạng như mọi uất ức điều dồn vào hắn. Vừa đánh vào người hắn vừa khóc.
" Sao anh có thể để họ bên nhau? Sao không tìm mọi cách ngăn cản họ?"
Minh lặng im trước những lời trách mắng của cô. Hắn biết tâm trạng của cô đang như thế nào, hắn hiểu hơn ai hết nên cứ mặc cho cô đánh, chửi.
Mọi chuyện đang dần tồi tệ hơn, cả hai người đã có khoảng cách quá lớn không thể xoá nhoà. Cứ thế mà ngay cả bạn cũng chẳng thể làm được.
Một hôm cả hai thấy Ánh Dương và Hy đang hối hả chạy đến bệnh viện trên băng gạt lại là một người nào đó đang được đưa vào cấp cứu. Hương lo lắng chạy theo hỏi han tình hình.
" Dương cậu bình tĩnh, người thân cậu gặp tai nạn hả? Tớ thấy máu nhiều quá?"
Ánh Dương khóc nấc lên chẳng thể nói tròn vành rõ chữ, Hy bên cạnh cũng khóc nhưng ánh mắt cô chất chứa đầy sự căm phẫn.
" Hy có chuyện gì vậy?"
" Người bị tai nạn là người yêu của Dương, anh ấy chạy xe bị hư phanh lao thẳng xuống vực"
Hương và Minh tỏ ra lo lắng, bồn chồn không yên bèn tới bên an ủi Dương, sau vài giờ người đàn ông được đẩy ra nhưng bác sĩ đã lắc đầu, chỉ lắc đầu rồi xin lỗi cô. Cô ngã quỵ xuống khóc lóc thê thảm. Minh bước đến tính chùm lại chiếc khăn che mặt đã bị Dương kéo xuống, hắn bàng hoàng khi nhận ra đó là Quân. Hắn vội kéo Hương lại cho cô hiểu rõ tình hình. Hương cũng không chịu nổi trái tim cứ run lên.
Hy ở bên cạnh lên tiếng.
" Tin tôi đi các cậu không phải là người duy nhất được biết đâu, tôi cũng vừa mới biết thôi"
" Tức là Dương giấu luôn cả cậu? Người bác sĩ tâm lý Quân gặp trong nhà tù là Ánh Dương? Thật không thể tin nổi vậy mà họ có thể đến bên nhau được sau nhiều chuyện như vậy."
Ánh Dương không kìm được bèn quỳ xuống xin lỗi ông trời.
" Xin người tha thứ cho anh ấy, anh ấy đã ân hận rồi mà. Đừng lấy đi bất cứ người thân nào bên cạnh con nữa "
Cả đám chẳng ai dám lên tiếng vì họ biết cô đang phải chịu đựng những gì, những người thân lần lượt ra đi bây giờ cô ấy chẳng có ai bên cạnh ngoài Hy nhưng cô đang rất giận vì bạn thân lại giấu cô một chuyện quan trọng như vậy.
Hy chỉ lặng lẽ nói một câu.
" Ánh Dương cậu đừng như vậy có được không? Đửng khóc lóc nữa có ai hiểu đâu?"
" Hy tớ biết cậu hận Quân nhưng mà Quân đã thay đổi rồi anh ấy đã hối hận rồi "
Hy tức giận quát lớn.
" Tớ không trách cậu việc cậu yêu ai, với lại tớ đã không còn hận Quân từ lâu rồi, hận thù chỉ khiến tớ xấu xa thêm thôi. Tớ chỉ trách sau cậu lại giấu tớ một việc quan trọng như vậy thậm chí việc cậu đi làm tư vấn trị liệu tâm lý trong nhà tù tớ còn chẳng biết, tớ chả biết gì hết "
Ánh Dương quỳ xuống bên chân khóc lóc van xin Hy tha thứ.
" Tớ sợ khi cậu phát hiện cậu sẽ khó xử, dù sao thì mọi chuyện cũng tại anh ấy mà ra mà"