Mục lục
Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng nửa năm trước, có tin đồn rằng tiểu công tử Cố gia dựa vào tu vi Linh Huyền trung kỳ một kiếm chém chết tướng Nam Uyên, hôm nay đã qua một khoảng thời gian, chẳng ai biết hắn rốt cuộc đã mạnh tới mức nào.

Do đó Tào Gia Hải không dám coi Cố Thiên Mệnh thành kẻ bề dưới để đối đãi mà cực kỳ cẩn thận đối đáp, điều quan trọng nhất là, vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong chưa xác định kia tựa hồ rất dựa dẫm vào hắn, điều này có chút kỳ lạ.

"Được rồi, chúng ta cũng không cần phải nói những lời sáo rỗng này nữa”, Cố Thiên Mệnh liếc Tào Gia Hải một cái, trầm giọng nói: “Cho dù là thăm dò cũng được, nhưng phải biết chừng mực. Bằng không nếu vượt quá giới hạn nào đó, không chỉ là ông mà Mạch Dương quốc sau lưng ông cũng không có cách nào gánh chịu hậu quả đâu”.

Giọng điệu thật cuồng vọng!

Đáy mắt Tào Gia Hải xẹt qua một tia lạnh lẽo sắc bén.

Cho dù Thiên Phong quốc hiện tại có một vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong hư thực bảo hộ, nhưng cũng chỉ thu hút được chút ít sự chú ý từ Mạch Dương quốc mà thôi. Suy cho cùng, Mạch Dương quốc vẫn là hoàng triều cao cấp, trấn thủ bên trong là vài vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong.

“Thiên Vũ Hầu, khẩu khí của ngươi thật sự có chút ngông cuồng rồi đó! Cho dù có vị tiền bối này trấn giữ cho Thiên Phong quốc các người, nhưng, ngươi tưởng rằng nó đã đủ để làm lay chuyển Mạch Dương quốc ta sao?”

Tào Gia Hải có chút không thích dáng vẻ kiêu ngạo này của Cố Thiên Mệnh, lạnh giọng nhắc nhở.

"Chỉ là một lời cảnh cáo mà thôi, về phần nghe có lọt tai hay không thì phải xem bản thân các người rồi”, Cố Thiên Mệnh không có tâm sức giải thích cùng ông ta, chỉ cười nhạt một tiếng.

“Ngươi!”, Tào Gia Hải nghiến răng muốn nổi cáu, nhưng, nhìn tới ông lão điên say rượu nằm trong góc, chỉ có thể dằn xuống lửa giận trong lòng: “Hừ!”

Ông ta cuối cùng vẫn không dám nổi giận, bởi nơi đây tồn tại một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong, ông ta không có lá gan đó.

Ở trung tâm của tiền điện, một loạt các nghi thức cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Trên khuôn mặt uy nghiêm của Cố Ưu Mặc xen lẫn một vẻ vui mừng khó giấu, Mạc Diệu Lăng bên cạnh ông cao quý mà tao nhã như một vị tiên tử, làm lu mờ hương sắc trăm hoa.

Cho dù trong lòng chúng quan viên cùng sứ thần các nước có nghĩ thế nào, thì ngoài mặt đều phải tỏ ra vui mừng.

Nhìn thấy Cố Ưu Mặc cuối cùng cũng hoàn thành được mong ước của mình, Cố Thiên Mệnh cũng mỉm cười từ tận đáy lòng. Sau đó, hắn liền quay đầu nói ông lão điên: “Thanh Phong, chúng ta trở về thôi!”

Nhìn thấy Cố Ưu Mặc nắm được tay ngọc của giai nhân, Cố Thiên Mệnh liền không nán lại hoàng cung nữa, hắn muốn lặng lẽ rời khỏi nơi này, về phần tiệc rượu thiết đãi kia, vẫn là để dành cho ngày cưới của hắn lại nói đi!

“Ồ”, ông lão điên nghe được hai chữ ‘Thanh Phong’ lập tức mở bừng hai mắt, trong thoáng chốc giống như một ông lão bình thường từ dưới đất đứng lên.

Vì vậy Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên bước ra khỏi cửa lớn của tiền điện, dần dần rời xa khu vực hoàng cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK