Mục lục
Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhị thúc, cháu đã lớn như vậy, còn đánh cháu à?”

“Nhị thúc, dừng lại, đau quá... cháu sai rồi... dừng lại đi mà”.

“Nhị thúc...”

Từng cảnh tượng không khỏi hiện lên trong đầu Cố Thiên Mệnh.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Mệnh nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, hắn thật sự là không muốn nhớ tới chuyện trước kia mình đã làm.

Mà ở thời điểm quan trọng hiện tại, Cố Ưu Mặc lại truyền một tin tức như vậy, khẳng định là bao hàm thâm ý khác.

“Màu đỏ... tượng trưng cho sát phạt và tấn công. Rõ ràng là Phạm tiểu thư lại biến thành Diệp tiểu thư? Năm đó trộm váy, lại biến thành quần áo bên người? Hung hăng kiếm được một khoản lớn”.

Cố Thiên Mệnh cúi đầu tự hỏi, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại từng câu nói trước đó.

Một lúc lâu sau, Cố Thiên Mệnh đột nhiên nâng mắt lên, bắn ra một đạo tinh quang, lẩm bẩm nói: “Diệp Thành, có nội ứng, công sát, tất thắng”.

“Nhị thúc, dùng loại chuyện này làm mật ngữ, cũng may mà cháu còn nhớ rõ”, Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ nổi lên một nụ cười khổ, lẩm bẩm trong lòng.

Hiện tại bọn họ đang ở Bắc Việt quốc, nguy hiểm trùng trùng, các cửa ải đều có trọng binh canh gác, thậm chí ngay cả bên cạnh cũng có khả năng có thám tử của địch. Bởi vậy, Cố Ưu Mặc vì không tiết lộ quân tình, chỉ có thể dùng phương thức này truyền đạt cho Cố Thiên Mệnh biết.

Về phần Cố Thiên Mệnh có thể lĩnh ngộ hay không, Cố Ưu Mặc hoàn toàn không cần lo lắng. Bởi vì chuyện trộm quần áo lúc trước, Cố Ưu Mặc ước chừng đánh Cố Thiên Mệnh nửa canh giờ, để cho hắn nửa tháng cũng không xuống được giường.

Cho nên, Cố Ưu Mặc hoàn toàn không cần lo lắng Cố Thiên Mệnh quên chuyện này.

Trong quân doanh, Lăng Giai Kiệt có thể cảm giác được một tia biến hóa trong tâm tình của Cố Thiên Mệnh, chỉ là không dám hỏi nhiều: “Tướng quân, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

“Ngươi lĩnh 1 vạn quân, trấn thủ Thành Vân Liễu, tuyệt đối không thể thất thủ. Đại quân còn lại do bổn tướng ta tự mình thống lĩnh, đi tới Diệp Thành”.

Cố Thiên Mệnh dùng huyền khí, đem mật báo trong tay bóp thành bột phấn, trầm giọng nói.

“Cái này... đại tướng”, Lăng Giai Kiệt có chút lo lắng muốn khuyên nhủ, nhưng thế nào cũng không mở miệng được.

“Được rồi, không cần nhiều lời, bản tướng trong lòng có tính toán. Ngươi chỉ cần bảo vệ Thành Vân Liễu là được rồi, đã hiểu chưa?”

Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khoát tay áo, ngăn cản động tác muốn mở miệng của Lăng Giai Kiệt, lớn tiếng cảnh cáo: “Tuyệt đối không thể tái xuất hiện tình trạng hỗn loạn trước đó, bằng không ngươi tự biết hậu quả là gì”.

“Mạt tướng hiểu rõ, xin tướng quân yên tâm”, Lăng Giai Kiệt cảm thụ được một luồng hàn ý tản mát ra từ Cố Thiên Mệnh, nhịn không được toàn thân run rẩy một cái, lập tức ôm quyền chắp tay nói.

Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh liền đứng ở đài quan sát của Thành Vân Liễu, uy phong lẫm liệt nhìn xuống đại quân.

Năm vạn đại quân, hai ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân, tất cả đều ở đây, khí thế bàng bạc xông thẳng lên trời.

“Chư vị tướng sĩ, có nguyện theo bản tướng chinh phạt Bắc Việt quốc không?”

Cố Thiên Mệnh biết rõ tác dụng của sĩ khí với đại quân, lập tức nhấc trường thương trong tay lên, khí phách mênh mông bao trùm toàn bộ Thành Vân Liễu.


“Thề chết đi theo tướng quân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK