Mục lục
Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng mỗi người đang có mặt đều có suy nghĩ riêng của mình.



Nhưng ngay khi Cổ Dương Vân vừa ngồi xuống, nụ cười mỉm bên môi của Cố Thiên Mệnh cũng vụt tắt, hắn ngẩng đầu nhìn Cổ Dương Vân với gương mặt không cảm xúc, trong giọng điệu đạm mạc pha lẫn một tia lạnh lẽo sắc bén: “Cổ Dương Vân, ngươi vừa nói gì? Tai của bổn công tử có chút nghễnh ngãng, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?”



Ồ—



Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong đại sảnh lại đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, bầu không khí yên tĩnh lặng lẽ lan tràn khắp nơi.



Đột nhiên bị đôi mắt sâu hút như vực thẳm của Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng tới khiến Cổ Dương Vân không biết vì sao lại rét run trong lòng.



Nhưng hắn ta ngoài mặt vẫn giữ nguyên nét kiêu căng, lớn tiếng đáp: “Cố công tử thân là con trai Cố gia mà can đảm để giao chiến với ta cũng không có. Ta nói tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy thì có gì sai?”



Tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy.



Câu nói này lại một lần nữa phát ra từ miệng Cổ Dương Vân, vang vọng khắp đại sảnh Bích Hoa lâu, hồi lâu vẫn không tiêu tan.



Cố Thiên Mệnh có thể dung túng để người khác nói bản thân vô dụng chơi bời lêu lổng, danh không xứng với thực, khét tiếng gần xa…



Nhưng danh tiếng của Cố gia là thứ được đánh đổi từ máu và tính mạng của phụ thân Cố Thừa Quân vì nước hi sinh, từ hai vị huynh trưởng tráng niên mất sớm của hắn, cũng như ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc.



Họ vì sự an yên của Thiên Phong quốc mà chiến đấu anh dũng nơi biên cương, chống lại vô số kẻ thù xâm lược, phải trả giá bằng cả máu tươi sinh mạng mới đổi lấy được cái gọi là tướng uy Cố gia hư vô mờ ảo này.



Nhưng hôm nay Cổ Dương Vân lại trâng tráo nói rằng chẳng qua tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy ngay trước mặt Cố Thiên Mệnh. Đây không phải giễu cợt Cố Thiên Mệnh hắn, mà đang hạ nhục toàn bộ Cố gia, là lăng mạ những tấm gương trung liệt đã trả giá cả cuộc đời của Cố gia hắn.



Ngay cả khi sở hữu kí ức cùng tâm cảnh của kiếp trước như Cố Thiên Mệnh cũng không kìm được xúc động.



Cố gia là điểm giới hạn của hắn trong kiếp này, là đại thụ che nắng chắn mưa bao bọc hắn đến tuổi trưởng thành.



Nghe được lời khiêu khích trắng trợn này của Cổ Dương Vân, Cố Thiên Mệnh thực sự nổi giận rồi.



Hắn chậm rãi đặt xuống ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy, vỗ nhẹ lên góc áo nhăn nhúm, thong thả rảo bước tới trung tâm đại sảnh dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.



Lý Sương Nhi chứng kiến một màn này không khỏi run lên trong lòng, nàng có thể cảm nhận được những thay đổi tinh tế trong tâm trạng của hắn, những ngón tay búp măng khẽ đặt trên làn váy hồng trắng bất giác siết chặt lại.



Mọi người thấy Cố Thiên Mệnh bất ngờ đứng dậy đi tới trung tâm đại sảnh thì khó hiểu nhíu mày, cúi đầu xôn xao nghị luận.



"Ngươi, tới đây", Cố Thiên Mệnh mặt lạnh như tiền nhìn Cổ Dương Vân như muốn xoáy sâu qua người hắn ta, giọng hắn lạnh toát không nghe ra bất kì tia cảm xúc nào.



"Làm cái gì?", Cổ Dương Vân theo bản năng hỏi ngược lại.



"Chiến!"



Cố Thiên Mệnh từ tốn hé cánh môi mỏng, phun ra một từ này.



Nghe vậy mọi người đều kinh hãi, không ngờ Cố Thiên Mệnh lại thực sự định giao chiến với Cổ Dương Vân, vừa rồi bọn họ nhiều người châm chọc hắn như vậy cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, sao bỗng dưng lại đồng ý ứng chiến rồi?



Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng giật mình nhướng mày, ngờ vực nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, không biết đang suy tính gì.



"Được, nếu Cố công tử đã nguyện ý chiến đấu, vậy hãy cọ xát một phen", Cổ Dương Vân nghe được từ ‘chiến' nhẹ bẫng từ miệng Cố Thiên Mệnh liền nở nụ cười sâu kín, hào hứng đứng dậy đáp.



Sự chuyển biến đột ngột này khiến hai đại thiên kiêu Trương Nguyên Tư cùng Mạc Nam Cầm cũng phải nín chặt hơi thở, ngưng chặt tinh thần dõi theo mọi cử động của Cổ Dương Vân và Cố Thiên Mệnh.



"Nếu đã chiến đấu thì phải gánh lấy hậu quả", Cố Thiên Mệnh thản nhiên nhìn Cổ Dương Vân, lời nói ra phảng phất rét lạnh.



"Ngươi nói cái gì?", Cổ Dương Vân nghi hoặc cau mày, không hiểu ý tứ trong câu nói này của Cố Thiên Mệnh.



Cố Thiên Mệnh không giải thích, đôi tay hắn buông thõng hai bên hông, vạt áo không gió tự bay, hờ hững ngẩng đầu nói: "Ra tay đi!"



Cổ Dương Vân đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK