Mục lục
Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức, tướng sĩ phía sau quân Bắc Việt quốc liền phản ứng lại, muốn ngăn cản đám người Cố Thiên Mệnh.

Trong lúc nhất thời, Cố Thiên Mệnh liền dẫn theo hơn 4 vạn đại quân cùng với quân Bắc Việt quốc chém giết điên loạn.

Bởi vì có Cố Thiên Mệnh đến, đã trực tiếp làm cho toàn bộ chiến cuộc xuất hiện thay đổi, áp lực ngăn cản của tướng sĩ Huyết Xích quân ở phía dưới Diệp Thành giảm đi phân nửa.

“Tiểu tử, cuối cùng cũng tới rồi”, Cố Ưu Mặc lăng không mà đứng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia vui mừng.

Cố Thiên Mệnh ném trường thương ra, trực tiếp đâm thủng hơn 10 sĩ tốt Bắc Việt quốc mới cắm trên mặt đất, sau đo hắn rút kiếm Kinh Hồng bên hông xuống.

Một kiếm vung ra, liền chém ra kiếm quang dài mấy chục thước, chém giết hàng chục sĩ tốt Bắc Việt quốc đang xông tới.

“Bắc Việt quốc, đã đến lúc phải thật sự trả giá rồi”, con ngươi sắc bén của Cố Thiên Mệnh phát ra hàn ý, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giống như rơi xuống vực sâu.

Giờ khắc này, Cố Ưu Mặc cũng không chần chừ nữa, ông ấy trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía Công Lương Tử Trạc trên đầu trời phương xa giết tới.

Công Lương Tử Trạc thấy vậy, nội tâm cực kỳ rung động, chưa từng nghĩ con đường phía sau mình lại bị viện quân của Thiên Phong quốc ngăn trở. Mà bởi vì mình đặt hết tâm thần ở chuyện vây quét Cố Ưu Mặc, cũng không để ý đến tình hình Vân Liễu thành bên kia.

“Hừ”, Công Lương Tử Trạc đành phải ngưng thần tụ khí, ngăn cản khí thế hiển hách của Cố Ưu Mặc.

Ngay tại thời khắc này, không biết từ đâu vang lên một đạo âm thanh.

“Ta. Là ai?”

Thanh âm này rất trầm thấp, khàn khàn, lại truyền đến trong tai mỗi người,khiến ai nấy đều thấy tâm hồn mình run lên.

“Ta, là ai?”

Rất nhiều người đang tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm này, không khỏi nhìn về phía bên trên của quân Bắc Việt, nhìn thấy một lão nhân mặc quần áo rách nát.

Tóc ông ta rối bời, trên người toàn là bùn vàng bụi bẩn, vô cùng bẩn thỉu.

Công Lương Tử Trạc nhìn thấy ông già với bộ dạng ăn mày đi đến, mừng rỡ không thôi, một bên cùng Cố Ưu Mặc đối chiêu, một bên lớn tiếng hô: “Đồ điên, mau đến giúp ta giết chết người này, ta sẽ cho ngươi rất nhiều rượu ngon, còn thơm ngon thuần mỹ hơn rượu trước kia nhiều”.

“Rượu, rượu ngon...”, lão già ăn mày nghe được chữ rượu, đôi mắt không khỏi hiện lên một đạo tinh quang, nhịn không được dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô nứt của mình.

Sau đó, trong nháy mắt, ông lão liền hóa thành một đạo lưu quang vọt tới trong hư không, hướng về phía Cố Ưu Mặc mà đi.

“Ta muốn rượu, rất nhiều rất nhiều rượu ngon”, ông lão chớp mắt liền đi tới trước người Cố Ưu Mặc. Sau đó quay đầu đối với Công Lương Tử Trạc khàn khàn nói.

“Ngươi muốn bao nhiêu rượu ngon, đều cho ngươi”, Công Lương Tử Trạc nhìn về phía thân hình của ông lão rách rưới, đáy lòng không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng nói.

“Rượu ngon, hắc hắc...”, lão nhân liếm liếm môi, tựa hồ có chút chờ mong.

Hai mươi năm trước, một lão nhân từng xông vào ngự thiện phòng Bắc Việt quốc, chính là vì một vò rượu trăm năm. Lúc trước, vì bắt ông ta, đã sử dụng một lượng lớn binh lực cũng không thành công, hơn nữa ngay cả Công Lương Tử Trạc cũng bị thương không nhẹ.

Hơn nữa, lão nhân vừa uống rượu ngon, vừa lặp đi lặp lại: “Ta, là ai?”

Công Lương Tử Trạc cùng một đám văn võ đại thần Bắc Việt quốc thấy vậy, đều nghĩ mọi biện pháp giữ lại lão nhân rách rưới này. Bọn họ phát hiện, chỉ cần cho ông ta uống rượu ngon thượng đẳng, liền có thể sai ông ta làm việc.

Sau khi bẩm báo việc này cho quân hoàng Bắc Việt, tin tức về sự tồn tại của lão nhân liền bị phong bế, không cho người ngoài biết. Hai mươi năm qua, có ông ta tồn tại, vì Bắc Việt quốc mà làm rất nhiều chuyện, ông ta liền trở thành một thanh đao sắc bén của Bắc Việt quốc.

Có điều, làm cho vô số người tò mò chính là, bọn họ căn bản không cảm giác được huyền khí dao động trên người lão nhân, thoạt nhìn giống như là một ông lão ăn mày bình thường.

Nhưng mà, lão nhân lại thật sự có thể đả thương được cường giả Địa Huyền trung kỳ như Công Lương Tử Trạc, thật sự là làm cho vô số người khiếp sợ không thôi.

Lão nhân ham rượu như mạng, chỉ cần cho ông ta rượu, liền có thể sai khiến ông ta làm một việc. Thỏa thuận này rất tốt, cho nên Công Lương Tử Trạc vì đảm bảo lần này đối phó Cố Ưu Mặc không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, liền để quân hoàng Bắc Việt đem ông ta mang ra ngoài.

“Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh ở nơi xa đang chống lại đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, nhìn thây hình gầy còm rách rưới của lão nhân, sâu trong đáy mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Từ khi Cố Thiên Mệnh khôi phục ý thức kiếp trước, ngoại trừ thiên đạo ra, không ai có thể làm cho hắn có cảm giác tim đập nhanh. Không ngờ một lão già đột nhiên xuất hiện ở Bắc Việt quốc lại có thể làm cho hắn cảm giác được một luồng nguy hiểm.

Trong hư không, lão nhân cúi người, chậm rãi đạp trên không trung hướng về phía Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn nói những lời vô cùng khó hiểu: “Ngươi nói cho ta biết ta là ai, ta sẽ không giết ngươi”.

Cố Ưu Mặc nín thở, nhìn lão nhân trầm mặc không nói gì, giữ chặt trường thương trong tay, khuôn mặt ngưng trọng lộ ra một tia kiêng kị.

Nguy hiểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK