Một người tướng mạo có bảy tám phần giống Đậu Thận Vinh, Quý Hủ liền dễ dàng nhận ra là em trai của hắn – Đậu Thận Hàn, hai anh em nhìn thật sự giống nhau.
Đậu Thận Hàn liếc mắt liền nhìn thấy Quý Hủ, nghĩ tới tướng mạo của hắn đã bị đăng báo, lúc này mới lập tức đi tới.
Bề ngoài Đậu Thận Hàn càng có tính công kích hơn anh của hắn, ánh mắt nhìn người như thấy rõ hết thảy, cảm giác áp bách rất mạnh.
Đậu Thận Hàn chủ động vươn tay:
- Chào anh, tôi là Đậu Thận Hàn, các anh là từ Hải Tân thị tới sao?
Quý Hủ bắt tay hắn:
- Quý Hủ, chúng tôi quả thật từ bên kia tới đây.
Quý Hủ xoay người lên xe cầm thư của Đậu Thận Vinh, phong thư còn hoàn hảo, cũng không biết nội dung bên trong.
Đậu Thần Hàn cảm tạ, mở thư xem tại chỗ.
Bên trong có hai phong thư, một phong cấp cho Đậu Thận Hàn, một phong dùng phòng ngừa vạn nhất, nếu tìm không thấy Đậu Thận Hàn thì để Quý Hủ cầm phong thư còn lại đi tìm lão lãnh đạo ngày trước của Đậu Thận Vinh, nhưng hiện tại xem ra không cần.
Lúc Đậu Thận Hàn đọc thư, nhìn thật bình tĩnh, chứng kiến trang thứ hai cảm xúc rõ ràng thật kích động, nhịn không được nhìn Quý Hủ vài lần, tốc độ đọc thư cũng nhanh hơn, vội vàng xem xong liền thu vào.
Đậu Thận Hàn bước nhanh trở về, vẻ vội vàng không hề che giấu:
- Có thể nói chuyện riêng một chút không?
Quý Hủ liền hiểu được Đậu Thận Vinh hẳn là ở trong thư nhắc tới làm sạch dịch cùng mầm móng trong veo, bằng không Đậu Thận Hàn sẽ không có phản ứng này. Nếu không phải Hải Tân thị căn cứ cần người trú đóng, Đậu Thận Vinh còn hận không thể tự mình mang theo hai dạng đồ vật kia đi tìm nhân loại đại thành, cho nên hắn làm sao không nhắc việc này với em trai của mình?
Quý Hủ cùng Đậu Thận Hàn đi tách xa đám người, Đậu Thận Hàn thấp giọng hỏi:
- Chuyện làm sạch dịch cùng mầm móng trong veo, có thật không?
Quý Hủ cũng không quanh co:
- Thật sự, lần này tôi tới đây chính là vì muốn đem đồ vật bán giá tốt, tiếp tục mua vật tư khác mang về.
Ánh mắt Đậu Thận Hàn nhìn Quý Hủ biến thành phức tạp lẫn khó nắm lấy, người khác có lẽ không rõ ràng lắm, hắn đi theo Hình quân trưởng, ngày hôm qua rốt cục mở bao nhiêu cuộc họp, không ai rõ ràng hơn so với hắn, nguyên nhân tự nhiên là cháu gái của Bồ quân trưởng lại cấp ra lời tiên đoán, trong ngoài thành đang bài tra "người từ ngoài đến" trong khoảng thời gian này.
Nhân loại đại thành xây trong Kinh Lĩnh, cũng không có nghĩa toàn bộ người sống sót đều gia nhập đại thành, luôn sẽ có đủ loại nguyên nhân không thể đúng lúc cứu viện lại may mắn còn sống sót, mỗi ngày đại thành đều tiếp nhận không ít người sống sót từ ngoài đến, còn có người sống sót từ ngoại cảnh trốn tới nhờ cậy, cho nên muốn bài tra lượng công việc thật sự là không nhỏ.
Lúc Đậu Thận Hàn nhận được điện thoại của Chung Vị Tông, hội nghị đã bắt đầu, Chung Vị Tông không nhiều lời, chỉ nói là bạn của anh trai hắn tìm tới.
Bạn của Đậu Thận Vinh, lại có cái khe vực sâu cách trở, không có khả năng đến từ phía tây vực sâu, chỉ có thể từ phía đông, vào lúc này cũng rất đúng dịp, tuy rằng không xác định nhưng hắn vẫn lập tức an bài người đi đón người.
Lúc đó hắn còn không biết tin tức có người thông qua Tinh hồng chi địa, sau hội nghị Hề quân trưởng cùng Hình quân trưởng nhắc tới việc này, Đậu Thận Hàn mới liên lạc với đoàn người Quý Hủ, suy đoán có lẽ bọn họ đến từ Hải Tân thị.
Đọc thư xong, Đậu Thận Hàn xác định nhóm người này mới chân chính là "người từ ngoài đến".
Là phía tây vực sâu đến.
Là mang theo làm sạch dịch cùng mầm móng trong veo đến.
Lời tiên đoán của Bồ Ký Hạ, còn kém không báo thân phận chứng minh của bọn họ.
Chính là.. trở về? Bọn họ còn muốn về đâu?
Có lời tiên đoán của Bồ Ký Hạ, bọn họ hẳn không về được.
Lời tiên đoán của Bồ Ký Hạ nhắc tới "người từ ngoài đến", nhắc tới "lưu lại", đồng dạng nhắc tới "thị huyết nhân" cùng "nguy hiểm". Xin hã𝐲 đọc 𝙩гu𝐲ện 𝙩ại ++ T𝖱 𝖴MT𝖱𝖴𝙔ỆN.vn ++
Về phần là lưu lại người từ ngoài đến hay là lưu lại đồ vật họ mang đến, trước mắt vì bảo đảm an toàn nhất định là lưu lại cả người lẫn đồ vật mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng rõ ràng bọn hắn không muốn lưu lại.
Đậu Thận Hàn nói:
- Người sống sót lưu lạc bên ngoài rốt cục cũng sẽ đi vào Kinh Lĩnh đại thành, nếu các anh đã tới nơi này vì sao còn phải đi về?
Người sống sót đều muốn vào ở trong đại thành, nơi này sẽ là nơi sinh tồn cuối cùng của nhân loại, Đậu Thận Hàn không rõ vì sao bọn họ không muốn lưu lại, cho dù có nhân tố bên ngoài cũng không phải là không thể giải quyết.
Kiếp trước Quý Hủ cùng từng chờ mong cơ hội này, được lưu lại đại thành của chính phủ. Hiện tại thì không, hắn không còn chấp niệm này, hắn chỉ muốn cùng Tần Nghiễn An lưu lại trong thành bảo của chính mình.
- Nếu phải đi về, thì có lý do nhất định phải trở về.
Quý Hủ giống như vô tình hỏi một câu:
- Kinh Lĩnh đại thành hẳn không phải chỉ cho phép vào không cho phép ra đi?
Đậu Thận Hàn không lập tức trả lời làm trái tim Quý Hủ trầm xuống, câu hỏi này căn bản vốn không cần do dự trả lời, chẳng lẽ còn muốn cưỡng bức người ta gia nhập hay sao?
Đậu Thận Hàn nhìn chằm chằm Quý Hủ:
- Đối mặt với người bình thường là nguyên tắc tự nguyện, nhưng đối với nhân tài đặc thù, chúng tôi khẳng định hi vọng các anh có thể ở lại đại thành, giúp cho nhân loại một tay.
Thần sắc Quý Hủ lãnh đạm xuống:
- Kinh Lĩnh đại thành nhân tài đông đúc, hẳn không cần vài người chúng tôi, tôi chỉ biết xây tường vây, thậm chí còn không thể xưng là kiến tạo sư, nghĩ tới kiến tạo sư Kinh Lĩnh đại thành khẳng định không ít, cũng không cần một mình tôi. Nếu cảm thấy được số lượng không đủ, trong tay tôi còn có một đầu người thị huyết có năng lực kiến tạo, có thể bán cho các anh.
- Trong lòng đồng bạn của chúng tôi đều có lưu luyến, người nhà bạn bè đều còn ở trong căn cứ, khẳng định phải cùng tôi cùng nhau trở về. Mục đích chủ yếu của chúng tôi tới được chính là mua đồ vật mà căn cứ không có, còn phải nhanh một chút chạy trở về.
Đậu Thận Hàn:
- Nếu như là lo lắng người nhà bạn bè, chúng tôi có thể phái người cùng các anh trở về đem bọn họ cùng nhau đón trở lại đây. Bên ngoài nơi chốn nguy cơ, dị hóa quái vật càng ngày càng mạnh, nhất định phải ở lại trong đại thành mới an toàn.