- Vì cái gì?
Tần Nghiễn An nhìn hắn:
- Không thể trở về, em sẽ sợ..
Quý Hủ cảm nhận được lồng ngực truyền ra cảm giác đau buồn, càng thêm đau lòng:
- Sẽ không, em không sợ.
Tần Nghiễn An:
- Em sẽ.
Hắn cảm nhận được Quý Hủ am hiểu nhất là khống chế cảm xúc sợ hãi, cũng không đến nỗi sợ hãi đến quên mất điểm này, nhưng lần trước hắn lại quên.
Quý Hủ lắc đầu:
- Không phai, em không phải sợ hãi anh, mà là..
Đọa biến thú!
Bóng ma cùng ngọn nguồn sợ hãi của hắn là đọa biến thú, không phải là Tần Nghiễn An.
Quý Hủ còn chưa dứt lời, đã bị Tần Nghiễn An ôm eo kéo vào lòng, một viên hỏa đạn chợt bay ngang chỗ đứng vừa rồi của Quý Hủ, đánh lên tường vây phía sau, tuôn ra một đoàn ánh lửa.
Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm ánh lửa hai giây, khí thế trầm tĩnh quanh thân đột nhiên biến thành nguy hiểm, cảm xúc thô bạo nháy mắt thổi quét toàn thân, đồng tử dựng thẳng màu vàng rơi lên trong đám người, tiếp cận người vừa đánh lén Quý Hủ.
Người sống sót bị theo dõi, đồng tử chợt phóng lớn, cứng ngắc ngay tại chỗ, chấm đen liên tục xuất hiện khắp người, cho tới khi đem người hoàn toàn nuốt hết.. tiếng hí hô quen thuộc truyền tới, người sống sót kia biến thành cuồng thi ngay tại chỗ, dẫn đầu bổ nhào về hướng người đứng gần hắn nhất, cắn cổ liền không nhả ra!
Tần Nghiễn An trành đám người, cũng giống như bị phóng chú ngữ định thân, rõ ràng phi thường sợ hãi nhưng không cách nào di động, chỉ có chấm đen liên tục xuất hiện, bọn hắn mở to hai mắt, nước mắt tuôn ra, nhưng không cách nào lên tiếng, không thể di động..
- Ca!
Quý Hủ gọi hắn.
Khí tức trên người Tần Nghiễn An ngày càng nguy hiểm, lớp vảy màu đen nhanh chóng lan tràn, cảm xúc thô bạo điên cuồng xé rách ý thức của hắn, hắn đang kinh sợ người khác đồng thời cũng đang khắc chế chính mình, không để cho mình hoàn toàn không khống chế được.
- Ca, nhìn em đi.
Quý Hủ tiếp tục gọi hắn.
Lại có hai người lần lượt biến thành cuồng thi, cảm xúc thô bạo của Tần Nghiễn An cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, lớp vảy màu đen bò đầy khuôn mặt hắn, cánh tay ôm Quý Hủ cơ hồ lặc vào trong xương cốt của hắn.
Quý Hủ đưa tay, nâng chặt khuôn mặt đầy vảy của nam nhân, mạnh mẽ đem tầm mắt của hắn chuyển qua trên người mình.
Ngay nháy mắt tiếp xúc đồng tử dựng thẳng màu vàng, Quý Hủ cũng có loại cảm giác chậm chạp cứng ngắc, cảm xúc sợ hãi phong tỏa trong ý thức thế giới chợt bừng lên, muốn thoát ly phong tỏa, cũng may chỉ có trong nháy mắt thì cảm xúc kinh sợ lập tức biến mất.
Quý Hủ phát hiện ở trong loại trạng thái này Tần Nghiễn An vẫn còn nhận ra hắn, lập tức thuận vảy sờ:
- Không có việc gì, chút chuyện nhỏ không đáng cho anh tức giận.
Lớp vảy cứng rắn lạnh lẽo dưới lòng bàn tay, giống như là nước thuỷ triều từng phiến biến mất, cảm xúc thô bạo khó thể khống chế cũng tạm thời được làm yên lòng, không cần dùng máu tươi cùng giết chóc để tháo nước.
Tiểu cánh đồ chơi bất tri bất giác biến thành cánh dơi thật lớn, cánh dơi chấn động, thẳng tắp xông lên trời cao, ôm theo trân bảo của hắn, đi tới địa phương mà hắn cho rằng an toàn.
Không khí nguy hiểm cơ hồ ngưng đọng lại lúc này mới lưu thông.
Tần Nghiễn An ở trong loại trạng thái đó, đừng nói là đàn trâu dị hóa e ngại, ngay cả Phiền Châu cũng cảm thấy da đầu run lên, lặng lẽ thối lui tới chỗ mà hắn cho rằng là an toàn nhất. Bất ngờ chính là Tần Nghiễn An lại không nổi điên, hắn nhịn được. Đam Mỹ Hiện Đại
Mấy thế lực lớn ngoài trụ sở đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn người của Phiền gia, một đám ngu xuẩn, trong loại tình huống này mà vẫn dám đánh lén, thật sự là chán sống.
Bọn hắn không muốn sống thì cũng thôi, còn thiếu chút nữa liên luỵ tới người khác.
Mấy đại căn cứ chỉ nghe nói ông chủ Vinh thị thực lực cường đại, nhưng không biết hắn có năng lực cụ thể nào, hôm nay bọn hắn cuối cùng nhìn thấy, khí thế đáng sợ thiếu chút nữa đem bọn hắn áp bạo, còn có năng lực nhìn ai thì ai biến thành cuồng thi, cũng quá kinh khủng.
Bùi gia cùng Lạc gia trao đổi ánh mắt, dẫn đầu mang theo người rời đi, mặc cho bọn hắn có bao nhiêu mưu đồ, chỉ cần liên luỵ tới căn cứ Vinh thị không thể hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó là Hạ gia cùng một ít người thế lực trung cùng nhỏ, Phiền gia lại tổn thất thảm trọng.
Phiền Châu không chút nào đồng tình với Phiền gia, ngược lại vui vẻ trào phúng.
Người Phiền gia còn may mắn sống sót hoảng sợ, lúc này cũng không dám quản nhiều, cho dù không quay về căn cứ khu Kim Minh bọn hắn cũng không muốn đi trêu chọc căn cứ Vinh thị, thật vất vả mới sống tới bây giờ, bọn hắn không muốn vì kẻ ngu ngốc như Phiền Tịnh bỏ mạng, bọn họ muốn tranh quyền thì đi tranh, đừng lôi kéo bọn hắn làm vật hi sinh!
Người của Phiền gia bỏ chạy tứ tán, phương hướng khác nhau, việc hôm nay rất có thể còn chưa chấm dứt, Phiền gia căn cứ chọc giận ông chủ căn cứ Vinh thị, ngày sau sẽ như thế nào không ai biết, bọn hắn chắc chắn sẽ không tiếp tục đi trở về.
Bên ngoài căn cứ Kỳ gia trở nên an tĩnh lại.
Trình Mạch uỷ khuất muốn khóc lên, sẽ không có người phát hiện hắn bị lật xe sao? Còn có phòng xe, rốt cục làm sao mới nâng dậy được?
Trình Mạch đột nhiên cảm giác phòng xe chớp lên, hoảng sợ vịn vào lưng ghế lái, còn chưa hiểu làm sao vậy thì phòng xe lật nghiêng đã bị người dựng lên trở lại.
Trình Mạch khó thể tin nhìn lại, chứng kiến bên ngoài đứng một loạt trâu dị hóa, là đàn trâu đem phòng xe kéo lên.
Phiền Châu đang gõ cửa sổ như muốn nói chuyện.
Trình Mạch ôm đầu giận trừng:
- Làm gì?
- Hỏi anh ít chuyện, người đi cùng anh là ai? Có quan hệ gì với Tần Nghiễn An?
Trình Mạch đắc ý:
- Các anh xong rồi, khi dễ Hủ ca, Tần ca tuyệt đối sẽ lột da các anh, Hủ ca chính là em trai duy nhất của Tần ca, bảo bối vô cùng đâu.
Phiền Châu trầm ngâm, vỗ vỗ đầu lão trâu:
- Trở về chính mình rửa sạch sẽ, chờ vào nồi đi.
Lão trâu trừng lớn hai mắt, trong đầu nghĩ tới chạy trốn, cuối cùng điên cuồng lắc đầu, không thể chạy, phạm sai lầm còn có biện pháp sửa đổi, nếu thật sự chạy, vậy hoàn toàn xong rồi, ông chủ sẽ không bỏ qua nó!