Vũ khí nóng của nhân loại ở trong trận hạo kiếp này bị tổn hại hầu như không còn, súng ống đạn dược có thể bình thường sử dụng càng thêm ít, Quý Hủ từng gặp qua có người cầm súng làm cáo mượn oai hùm, nổ súng bắn không chết người ngược lại tạc súng băng chết chính mình.
Quý Hủ lắc đầu:
- Trong thành dân cư dày đặc, nơi nơi đều là cuồng thi, người sống sót đều chạy trốn, không có cứu viện.
Chung Phong Dân khó nén khủng hoảng cùng thất vọng, bọn họ cố gắng kiên trì là vì đợi cứu viện, hiện tại Quý Hủ nói không có, vậy sau này bọn họ cần làm sao bây giờ? Nhiều quái vật ăn thịt người như vậy, bọn họ làm sao mà sống?
Chung Trì nhìn chằm chằm Quý Hủ, siết chặt dao chẻ củi trong tay:
- Cậu cũng là cảm giác được chấn động nên đi ra tra xét sao?
Quý Hủ đánh giá Chung Trì, dùng đèn pin chiếu nhà ấm, mang plastic đều buông xuống, nhà ấm xem ra được bảo vệ, Chung Phong Dân còn biết nghe lời của hắn.
Quý Hủ nói:
- Hiện giờ ở bên ngoài nơi nơi đều là quái vật ăn thịt người, chúng ta không thể bị động chờ đợi cứu viện, nhất định tự cứu. Tôi xây một tường vây, đem khu vực này vây lại, như vậy cuồng thi ở bên ngoài không cách nào đi vào.
Ba người Chung gia kinh ngạc:
- Tường vây?
Quý Hủ nói:
- Trong trận tai nạn này, có người hoàn toàn tiêu vong, có người vẫn là nhân loại, đại bộ phận người biến thành quái vật, số ít người xông qua quỷ môn quan, sẽ dị hóa ra một ít năng lực đặc thù.
Lời này vừa ra, cha mẹ Chung gia đều nhìn hướng Chung Trì.
Quý Hủ cầm chuỗi thạch anh:
- Anh bị xâm lấn sao?
Ban đầu cuối thời vật chất hắc ám tinh thuần rất nhiều, bị cảm xúc phản đối mãnh liệt hấp dẫn, thật dễ dàng ngưng tụ thành vô hình.
Chung Trì không biết cái gì là xâm lấn, hắn thấy quái vật rời đi, cùng cha mình trộm đi ra ngoài, muốn khiêng rau dưa trên xe vào nhà, kết quả có cái gì chui vào trong óc của hắn, đau đến làm cho hắn chết đi sống lại, vật kia cùng hắn tranh đoạt quyền nắm giữ ý thức trong tay.
Chung Trì không rõ mình làm sao phát điên, hắn chỉ biết mình cùng vật kia một mực đấu tranh, chờ hắn tỉnh táo lại liền nhìn thấy trong nhà bị hắn đập phá sạch sẽ, cha mẹ hai mắt đỏ bừng, mà hắn thì bị dây thừng trói chặt.
Quý Hủ nhìn qua Chung phụ Chung mẫu, thấy họ còn sống tới bây giờ, nghĩ tới Chung Trì đã ngăn chặn được vô hình.
Quý Hủ:
- Tận lực đừng đi ra, nhà là cái chắn bảo hộ, bên ngoài thật dễ dàng bị xâm lấn, quái vật có cảm giác mẫn tuệ đối với cảm xúc, nhất là sợ hãi cùng tuyệt vọng là thứ mà chúng nó thích ăn nhất.
Chung Phong Dân:
* * *
Bước chân chậm rãi thu về đứng sau cánh cửa.
Quý Hủ nhìn qua Chung Trì:
- Anh có năng lực gì?
Chung Trì cởi bỏ băng quấn trên cánh tay, trong vết thương huyết nhục mơ hồ mọc ra một cây gai huyết sắc.
Chung mẫu bịt chặt miệng, chỉ sợ mình kêu đi ra, cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bà vẫn thật sợ hãi, không dám tiếp tục nhìn.
Chung phụ lo lắng:
- Hủ a, thứ này có thể trị được không?
Quý Hủ lắc đầu:
- Đây là năng lực dị hóa ra sau khi hắn bị xâm lấn, không có cách trị liệu.
Chung mẫu run giọng hỏi:
- Vậy.. vậy có nguy hiểm gì hay không?
Vấn đề này Quý Hủ không thể trả lời, nguy hiểm khẳng định là có, trước khi hắn đạt tới dị thái hoàn mỹ, mỗi thời mỗi khắc đều rất nguy hiểm.
Chung Trì nói:
- Mẹ, như bây giờ nơi nào không gặp nguy hiểm? Có một loại năng lực bảo mệnh, vẫn sống tốt hơn người khác không ít. Cha mẹ vào nhà trước, đóng cửa lại, con cùng Quý Hủ tâm sự.
Chung Trì lo lắng cha mẹ cũng bị xâm lấn, nghe theo lời Quý Hủ không cho họ đi ra cửa.
Hai người đi tới bên cạnh xe.
Chung Trì nói:
- Năng lực dị hóa của cậu là tường vây?
Quý Hủ:
- Xem như thế đi.
Mỗi dị hóa nhân đều sẽ biết năng lực của mình, khi chiến thắng vô hình bảo vệ ý thức của bản thân, năng lực dị hóa sẽ xuất hiện trong ý thức, năng lực của hắn không phải tường vây mà là "thành luỹ".
Cách dùng thành luỹ hắn cũng phải sờ soạng thời gian dài mới nắm giữ, vốn cho rằng năng lực của hắn chỉ có thể xây dựng thành luỹ, sau mới biết được thành luỹ có đặc tính phòng thủ chắc chắn cùng khó thể công phá, hắn xây dựng ra tói kiến trúc đều là thành luỹ.
Thành luỹ của Quý Hủ phòng được vật chất hắc ám ăn mòn, phòng được vô hình xâm lấn, cũng phòng được cảm xúc tiết lộ, từ bên ngoài rất khó công phá, người trốn bên trong trừ phi chủ động đi ra ngoài, nếu không an toàn tuyệt đối bảo đảm.
Chung Trì:
- Phạm vi tường vây cao bao nhiêu? Phòng được quái vật sao?
Nếu là lúc trước Quý Hủ có thể lập tức trả lời, hiện tại hắn có chút không thể xác định, chỉ đành gọi Chung Trì cùng đi xem phạm vi, hắn còn chưa tìm được biên giới.
Chung Trì ngẩng đầu nhìn xem, tối om nhìn không thấy cuối.
Chung Trì bị rung động nói không ra lời, đây đâu phải là tường vây, đây là cái chắn tận trời, tường thể bóng loáng nhìn không thấy được nối hợp lại, thật giống như là một chỉnh thể.
Chung Trì cứng họng:
- Thứ này.. cao bao nhiêu?
Quý Hủ nhu trán, nguyên bản cao năm tầng lầu, bây giờ còn cao hơn.
- Tôi phải nhìn lại mới có thể xác định.
Bởi vì cổng tường vây nằm trên đường chính, phía trước bị chế ngự diện tích cho nên chỉ có thể kéo dài về phía sau, trừ bỏ đồng ruộng cùng nhà kính, còn có vài nhà lầu cũng bị vây đi vào.
Hai người thử thăm dò tới gần, ba nhà đều mở cửa, xa xa đã ngửi được mùi máu tanh. Hai người đi vào nhìn nhìn, trong ba nhà đều có thi thể, thời tiết nóng bức đã hoàn toàn thay đổi, hiện tại không còn thấy rõ hình dáng.
Đi tới nhà lầu cuối cùng, chỉ nghe một tiếng vang giòn, miểng thuỷ tinh văng xuống đầu, hai người nhanh chóng né tránh, một con cuồng thi bổ nhào đi ra, nện trước mặt Quý Hủ bò sát dưới đất hướng về phía hắn.
Quý Hủ đánh một gậy, đầu cuồng thi trũng xuống, vẫn ương ngạnh bò tới.
Hai tay Quý Hủ nắm gậy bóng chày vừa định đánh thêm, trước mắt cái đầu đột nhiên bay lên, máu đen văng đầy đất, Quý Hủ dù phản ứng mau cũng bị mấy giọt máu văng trúng người.