Xe thiết giáp lái vài Tinh Sở cũng sẽ nhận kiểm tra, từ trong ra ngoài vốn là do người kiểm tra, lúc sau còn phải dùng dụng cụ tiếp tục kiểm tra một lần, sau khi xác nhận an toàn xe thiết giáp mới có thể lái vào trạm gác.
Năm người Quý Hủ nhìn thấy kiểm tra chính quy như thế, nhớ tới kiểm tra an ninh của căn cứ bọn họ, có thể an ổn tới bây giờ thật không dễ dàng.
Người của Chung Vị Tông kiểm tra xong rồi, xe cũng lái vào trạm gác, chỉ còn năm người Quý Hủ cùng ba xe tải.
Người trong Tinh Sở đều nhìn bọn họ, chờ kết quả kiểm tra của họ.
Bọn họ biết mình là nhân loại, hoàn toàn không sợ kiểm tra, Trình Mạch dẫn đầu đi qua, cửa kiểm tra quả nhiên biến sắc.
Đám người Chung Vị Tông lặng lẽ thở ra một hơi, cho dù bọn họ đem mấy chữ "tôi là nhân loại" dán trên trán, nhưng trước khi kiểm tra người trong trạm gác vẫn mang theo thái độ hoài nghi.
Sau Trình Mạch là Trì Ánh, Mạnh Bắc Trạch cùng Thu Quân Văn, cửa kiểm tra đều cấp ra phản ứng. Quý Hủ đi sau cùng, chờ trải qua cửa, cánh cửa mới đỏ tươi đột nhiên biến đen. truyện kiếm hiệp hay
Mọi người:
* * *
Binh ca làm nhiệm vụ lập tức khuyên giải, toàn bộ vũ khí đều nhắm vào Quý Hủ.
Bốn người thuận lợi qua cửa kinh hãi, Trình Mạch muốn tiến lên thì bị Trì Ánh kéo lại, lúc này đừng xảy ra xung đột, bằng không Quý Hủ thật sự bị bắn thành tổ ong, không phải là nói giỡn.
Những người này đều là binh ca chính quy, không dựa vào vũ khí dùng tay không cũng có thể quật ngã bọn họ.
Trình Mạch đột nhiên hô to:
- Đừng động thủ đừng động thủ! Chúng tôi đều là nhân loại, đều là người một nhà a!
Quý Hủ nhìn khung cửa đen nhánh, cẩn thận lui về, lại bước qua một lần, cửa kiểm tra vẫn không phản ứng.
Trình Mạch nóng nảy:
- Chung đội trưởng, cửa này của các anh có phải bị phá hủy hay không?
Chung Vị Tông đã tin tưởng bọn họ là nhân loại, không ngờ lại có người xảy ra vấn đề.
- Cửa này chỉ dùng tế bào quái vật dị hóa chế thành, đối với cảm xúc sợ hãi của nhân loại thật mẫn tuệ, chỉ có cảm ứng được cảm xúc sợ hãi mới có phản ứng biến sắc. Cửa không có khả năng đột nhiên hư mất, cậu buông ba lô thử xem.
Quý Hủ:
* * *
Việc này không liên quan gì ba lô của hắn, mà có quan hệ với tiểu đọa biến thú đang ngủ say trong lòng hắn.
Quý Hủ nói:
- Đừng khẩn trương, tôi đi lên xe buông ba lô.
Quý Hủ lui ra sau mấy bước, lúc này mới xoay người lên xe, đem ba lô cùng tiểu đọa biến thú cùng nhau lưu trên xe.
Tiểu đọa biến thú đang ngủ chợt mất đi nguồn nhiệt, mờ mịt mở to mắt, Quý Hủ ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, nhỏ giọng dặn dò khiến nó tạm thời đợi trên xe, đừng cho người thấy nó.
Cũng không biết tiểu đọa biến thú có nghe hiểu hay không, trơ mắt nhìn thấy Quý Hủ rời đi, bỏ lại một mình nó trên xe.
Quý Hủ một mình trở về, trong ánh nhìn soi mói của mọi người đi qua cửa kiểm tra, cửa rốt cục có phản ứng, biến thành màu đỏ nhạt cực đạm, cảm xúc sợ hãi của Quý Hủ rất thấp.
Nhưng chút nhan sắc ấy lại làm cho mọi người yên lòng, mặc kệ cảm xúc sợ hãi bao nhiêu, chỉ cần có đủ chứng minh hắn là nhân loại.
Mọi người thu hồi vũ khí, thân thể buộc chặt đi theo trầm tĩnh lại.
Quý Hủ quay đầu nhìn lại trong xe, chứng kiến một ánh mắt màu vàng trộm nhìn bên này, thấy hắn đã phát hiện liền sưu một tiếng rụt về, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
- Xe của chúng tôi sẽ không tiến trạm gác, buổi tối cũng không nghỉ ngơi bên trong, trên xe có phòng ngủ, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi trên xe.
Quý Hủ cũng không dám đem tiểu đọa biến thú một mình lưu trên xe, nếu nó đột nhiên phản nghịch chính là muốn mạng.
Xe không vào trạm gác cũng không cần nhận trạm gác kiểm tra, trên xe bọn họ có rất nhiều đồ vật, tốt hay không tốt đều có, quả thật không thể để cho người kiểm tra như vậy.
Trong hộp niêm phong còn có thi thể một con đọa biến vật, đó cũng không phải quái vật mà dị hóa nhân bình thường có thể giết chết.
Chung Vị Tông cũng nhìn hướng xe, trực giác trên xe cũng không có vật gì không dám nhìn người.
- Tinh Sở khoảng cách vực sâu không tính xa, buổi tối có thể sẽ có quái vật bị cảm xúc sợ hãi hấp dẫn tới, các anh lưu bên ngoài sẽ phi thường nguy hiểm.
- Trong Tinh Sở của chúng tôi có bôi qua niêm dịch ngăn cách cảm xúc, chỉ cần đóng cửa sổ cảm xúc sợ hãi sẽ không tiết lộ ra ngoài, thật an toàn. Xe của các anh có thể lưu bên ngoài, người tốt nhất nên ở trong trạm gác.
Quý Hủ nói:
- Xe của chúng tôi cũng có thể ngăn cách cảm xúc, thật an toàn.
Quý Hủ vốn định hỏi thêm về nhân loại đại thành, nhưng lại nhìn thấy một đôi ánh mắt màu vàng tiếp tục rình coi đành phải nói:
- Chung đội trưởng cứ bận việc, buổi tối lại đây cùng nhau ăn lẩu.
Nói xong liền trở về trên xe, không cho Chung Vị Tông cơ hội cự tuyệt.
Nhân lúc rảnh rỗi năm người khiêng xuống bếp to nấu canh xương bò, rửa rau làm đồ ăn, còn chưng hai nồi cơm lớn, lưu trữ buổi tối cùng nhau ăn lẩu.