Minh Anh biết sợ rồi, nhìn trên tay mình giấy triệu tập của toà thì muốn gục ngã. Chứng cứ kèm theo là các hình ảnh mà cô ta đã đăng tải lên trên diễn đàn của đại học K và tuy đã xoá nhưng vẫn bị khôi phục lại.
Ngoài Minh Anh ra còn có hơn năm mươi sinh viên đã tham gia vào việc mắng chửi Tuyết Thanh cùng với việc muốn đuổi học cô.
Khi Tuyết Thanh đứng nói công khai thì họ vội xoá đi những lời bình luận mắng chửi đó, cũng vô ích thôi.
Và cũng việc, Tuyết Thanh bênh vực những người làm cha làm mẹ đơn thân cũng trở nên nổi tiếng không kém, nhưng cô lại không biết vì Tuyết Thanh rất ít khi sử dụng điện thoại.
Luật sư của Minh thị và Hoàng thị điều quyết xử ký triệt để chuyện này, tuy nói có vết nhơ trong hồ sơ đại học thì không tốt cho sinh viên mới ra trường, nhưng nếu đã dám làm thì nên dám nhận những hậu quả đó.
Người bị thiệt trong vụ việc lần này là Tuyết Thanh và Lâm Tân Viễn, anh vốn xem Hàm Duyên là con cháu trong nhà và xem Tuyết Thanh là áo bông nhỏ, là bé cưng đội trên đầu để mà cưng chiều chứ không phải là xem cô như một người phụ nữ.
Lâm Tân Viễn cũng quyết không tha cho Minh Anh về việc bôi nhọ hình ảnh của anh lên mạng, cũng xấu đi không ít.
Người nhà của các bạn học đến xin lỗi, mong muốn gặp Tuyết Thanh để mong cô tha cho con của họ, nhưng lại chưa từng gặp được, ngày nào cũng có người đứng ở ngay ký túc xá nữ mong gặp được Tuyết Thanh mà thôi.
Nhất Hoà là người đầu tiên không tha cho đám người này, mỗi ngày cho dù cậu có tiết hay không đi chăng nữa luôn đứng ở ngay ký túc xá nữ không cho ai lại gần em gái mình.
Thậm chí cậu còn thiếu điều dựng một chiếc lều ở ngay khu ký túc nữ, để có thể bảo vệ em gái mình một cách tốt nhất.
Nếu cậu bận thì sẽ nhờ Trần Quân hay Nguyễn Nam gì đó canh giúp mình. Trần Quân và Lam Ái mới từ Anh trở về cũng nghe được nên tức giận không ít.
Nhưng mọi chuyện điều đã giải quyết xong nên cô ấy đành nhịn lấy mà thôi.
Khi mọi chuyện trải qua thì đã là một tháng sau.
Hằng ngày Tuyết Thanh vẫn cứ như thế, từ ký túc xá đến lớp học, hoặc là đến căn tin. Cô cũng hay về nhà mình trung bình là một tuần về khoảng hai đến ba buổi tối, nếu như không có buổi học vào sáng hôm sau thì cô sẽ về nhà.
Các bạn học khác thấy cô thường xuyên lên những chiếc xe sang trọng thì cũng có bàn tán vài lần nhưng chính chủ lại xem như không có gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi Tuyết Thanh đến kỳ nghĩ hè của năm nhất chuẩn bị lên năm hai thì bất ngờ nhận được tin vui từ chính bản thân mình.
Đó là…cô lại mang thai rồi.
Tuyết Thanh ngồi xếp bằng ở trong nhà vệ sinh, trên sàn xếp những que thử thai thành một hàng ngang với những chiếc que hai vạch.
Cô trễ hơn một tháng rồi.
Không ngờ….
Tuyết Thanh sờ nhẹ lên bụng mình, trong đây lại có một bé con sắp ra đời đón nhìn ánh nắng của tương lai.
Cảm giác này thật tuyệt mà.
Bé con của cô.
Của gia đình bé nhỏ này.
“Phu nhân”. Lục Tinh gõ cửa. “Người có sao không ạ”. Tính ra phu nhân đã ở trong này hơn một tiếng rồi, nếu như phu nhân mà có gì thì e là…
“Phu nhân”.
“Hả? À tôi không sao đâu”. Tuyết Thanh bước ra ngoài. “Chuẩn bị xe đi, đến Minh thị”.
“Vâng ạ, người thật sự không sao chứ”. Lục Tinh vẫn rất lo lắng.
“Không sao”. Cô muốn cho anh biết tin này.
....
Tại Minh thị.
Minh Hoàng Lễ nhận được tin vợ mình sẽ đến thì cho dừng lại cuộc họp dự kiến ban đầu mà đi xuống đại sảnh đón cô.
“Giám đốc, phu nhân chỉ mới đi thôi”. Trợ lý Võ nhắc nhở.
“Tôi đây đợi vợ mình thì có gì sai à?”. Minh Hoàng Lễ liếc anh một cái. “Anh không có vợ nên sẽ không biết được cảm giác đợi vợ mình đâu!!”.
“….”. Vâng vâng!!! Không có vợ là lỗi của anh ta! Là do anh ta vô dụng nên mới không có vợ.
Đúng lúc đó Minh Hoàng Lễ có điện thoại, nhìn lại thì thấy Lâm Tân Viễn gọi đến.
“Sao thế”.
“Hoàng Lễ!! Tớ có vợ rồi! Có cả con luôn, đứa bé là con gái, mới có ba tuổi thôi, con bé lớn hơn con trai cậu đó”. Ha ha. Bên kia là tràn ngập tiếng cười của Lâm Tân Viễn vì biết bản thân mình có vợ rồi có cả con. “Con tôi lớn cả Thường Lâm luôn rồi!!”.
“Ấu trĩ!!. Chúc mừng cậu”. Sao đó Minh Hoàng Lễ tắt máy ngồi ở đại sảnh đợi vợ mình đến, thong dong mà uống trà, hoàn toàn quên luôn công việc đang chất thành một đống đợi anh duyệt các giấy tờ, mọi thứ hiện tại thì không quan trọng.
Nhưng mà…
Minh Hoàng Lễ cũng khá ngạc nhiên, việc Lâm Tân Viễn xưa nay không gần nữ sắc, bây giờ có con? Khó tin thật.
Khó tin nhưng điều đó lại là sự thật.
Ngay cả Lâm Tân Viễn cũng không ngờ, bản thân anh lại có con, đứa bé được ba tuổi nhưng anh không hề biết sự hiện diện của nó.
Mãi đến khi anh đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ vì bị dị ứng với hạch đào thì không ngờ cũng có một đứa bé được mẹ mình ôm đến nói là bị dị ứng hạch đào.
Dị ứng hạch đào.
Đây là căn bệnh di truyền từ ngàn đời của nhà họ Lâm, chỉ có người trong gia tộc mới có việc dị ứng này mà thôi, ngay khi bác sĩ cấp cứu cho cô bé đó, anh mới chắc chắn đây là con gái của mình.
Cả người cô bé nổi lên những mụn đỏ, đặc biệt là ở vùng tai và bàn chân.
“Xét nghiệm máu cho cô bé trước đã”. Bác sĩ nói với y tá. “Xem xem kho máu còn không?”.
“Con gái tôi nhóm máu AB, nó mới dị ứng khoảng ba mươi phút thôi”. Người mẹ nói. “Xin anh hãy cứu con bé”.
“Người nhà đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng”. Nói rồi y tá đẩy cô bé vào phong cấp cứu.
Hu hu.
Giờ chỉ còn lại tiếng khóc tang thương của người mẹ mà thôi.
Lâm Tân Viễn đứng lặng một góc, đặt nhẹ lên tim mình, sao lại đau thế này cơ chứ?
Hai người đó có liên quan gì đến anh sao?
Liệu rằng, cái đêm đó. Có phải…
Anh không nhớ rõ việc đó.
Nhưng…tại sao nghe thấy cô gái đó khóc, anh lại đau lòng như vậy chứ? Còn đứa bé đó.
Đứa bé nhỏ xíu, chắc chỉ bằng Hàm Duyên mà thôi. Lại mang trong người mình căn bệnh này.
Không biết tự bao giờ Lâm Tân Viễn đã bước lại gần cô gái đó, đúng lúc y tá hốt hoảng chạy vào.
Máu dự trữ trong kho máu đã hết, hiện tại thì không còn chút nào.
“Ba đứa bé đâu? Mau kêu ba nó đến nhanh”. Y tá thúc giục.
“Ba nó…”. Cô gái đó cũng không biết làm thế nào.
“Lấy máu của tôi đi”. Lâm Tân Viễn đi lại. “Tôi thuộc nhóm máu AB”.
Anh nhìn lấy cô gái đó, cô ấy mở to hai mắt khi nhìn thấy anh. Một cách kinh ngạc.
“Không…không…tôi không cần”.
“Cô đang sợ điều gì? Đứa bé đó dị ứng hạch đào”. Anh nhìn cô ấy. “Đi thôi”.
Anh cùng với y tá đi kiểm tra máu.
Phải. Cô đang sợ điều gì.
Sợ anh phát hiện ra sự thật sao?
Hay sợ anh sẽ cướp đi đứa con gái mà cô liều mạng để sinh nó ra.
Hu hu.
Hu hu
“Cô lấy máu xong thì kiểm tra DNA luôn đi”. Anh nói với y tá.
“Vâng, thưa cậu Lâm”. Y tá gật đầu làm tròn nhiệm vụ của mình.
Sau đó anh cũng cho người đi điều tra thân phận của cô gái đó.