Cũng như cho cô một thân phận chính thống.
Và họ Hoàng cũng muốn cho mọi người biết, cô chính là thiên kim đã thất lạc của họ.
Vì chuyện của nhà Vũ Văn, nên Nhất Thiên càng muốn công khai thật nhanh.
Khi anh chặn triệt để mọi đường sống của họ, họ đã đến huyên náo một trận. Khi đó Tuyết Thanh cũng đến đó chơi.
Vũ Văn lão phu nhân đứng ra mắng chửi mẹ Hoàng một trận ra trò.
Chứng kiến việc mẹ mình bị mắng, Nhất Hoà lao đến đầu tiên, cậu vốn đã chướng mắt Vũ Văn Hà nên đã đè ông ta ra mà đánh.
Cậu vốn là thanh niên, sức mạnh có thừa, ông ta làm sao đánh lại được chứ. Huống chi ông ta đang tuổi tráng niên nhưng lại phí sức cho những cuộc vui qua đường.
Mọi người nhà Vũ Văn đều ngăn cản, nhưng cũng không ai làm lại cậu.
Mấy tháng nay, ngoài việc đi học, cậu thường xuyên đến Hắc Phong luyện tập, cũng chạy đi giữa Phong Hành và Hắc Phong, thấy có gì hay là cậu học tuốt cả.
Giờ đây có bao cát sẵn, cậu tha hồ mà đánh đấm. Như vậy thì sẽ nhanh lên tay hơn.
“Được rồi”. Minh Hoàng Lễ cuối cùng vẫn lên tiếng, Nhất Thiên thì lại hững hờ đứng hóng chuyện. Không phải nói chứ, từ vợ mình đến hai anh em, thật sự rất giống nhau.
Luôn thích hóng chuyện, chê chuyện chưa lớn, nên lại châm lửa thêm. Nếu ba anh em đứng lại một chổ, xem như người đó xấu số rồi còn gì.
Không phải cậu sợ ông ta chết, chỉ vì đánh mệt quá, với lại tránh cho em gái không vui nên cậu mới dừng lại, mọi chuyện cậu đều đặt em gái lên hàng đầu cả.
Vũ Văn Hà bị đánh sưng thành đầu heo, không nhìn ra hình dáng ban đầu. Máu me đầy đầu.
“Nhất Hoà! Ba mẹ cháu dạy như vậy hả! Tại sao lại đánh chú của mình”. Bà ta đi đến trước mặt cậu mà dạy dỗ trách mắng.
Đôi mắt nhìn vào cậu.
Nhất Hoà lau tay mình.
“Chú? Loại người như ông ta mà cũng xứng? Ông đây cóc cần nhà Vũ Văn các người. Cút”. Cậu ném khăn xuống đất, chỉ tay bảo họ cút đi.
Đám người này cậu sớm đã chướng tay gai mắt. Chỉ hận không thể tống cổ hết đám người.
Vậy mà giờ đây còn dám đứng đây mà mắng mỏ cậu. Nhất Hoà khinh!!
“Cháu..”. Bà ta giận rung người, tay chống gậy run run. Không ngờ lại nói như vậy.
“Vũ Châm! Cô ở đây, mau ra đây cho tôi”. Trách Nhất Hoà không được thì bà ta liền chuyển hướng sang Vũ Châm. “Đừng nghĩ lấy chồng sống sung sướng thì quên đi người nhà của mình”.
“Vũ Châm!!”.
“Mày ra đây cho tao”.
“Vả miệng”. Minh Hoàng Lễ ra lệnh cho Thanh Phong đứng gần đó. “Mắng một câu, vả một cái cho tôi”.
Thanh Phong gật đầu, nghe nói đánh mình? Bà ta lo sợ lùi lại.
“Các người”. Bà ta chỉ vào Minh Hoàng Lễ rồi ngất xỉu vì tức giận.
“Đóng cửa”. Sao đó Nhất Thiên đi vào nhà. Không thèm để ý đến họ thêm giây phút nào.
Đám người Vũ Văn la hét ở đó, nhưng vì thấy Thanh Phong nên đành im lặng. Nhưng Vũ Văn Hào đã quay lại cảnh Minh Hoàng Lễ sai người đánh bà mình, sau đó cắt ghép lại việc bà ngất đi rồi đăng lên mạng xã hội.
Để cho bọn họ biết, Minh Hoàng Lễ xấu xa như thế nào, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị xoá đi tin đó, còn đưa lên đoạn video chưa được cắt ghép, trả đũa lại bọn họ.
Thanh Ngọc chưa kịp làm gì thì đã xong xuôi, anh ta cũng rất khó hiểu? Ai mà lại ra tay nhanh như vậy chứ? Người này là ai đây?
Anh ta cũng vội vàng báo lại cho anh biết, Minh Hoàng Lễ nghe xong không nói gì, nhưng lại nhìn vào máy tính bảng vợ mình đang chơi game. Cô không làm gì cả? Làm sao anh tin được.
“Em làm à”. Anh hỏi.
“Hả?”. Tuyết Thanh nhìn anh. Bị phát hiện rồi à. Nhanh vậy?
“Cực cho vợ anh rồi”.
“Hửm? Bé sẽ không để ai bắt nạt anh đâu”. Tuyết Thanh mỉm cười. “Đều là kẻ đáng chết.”
“Vậy phiền phu nhân bảo vệ anh nhé”.
“Đương nhiên”. Tuyết Thanh nhướng mày, sau đó lại tiếp tục chơi game.
Minh Hoàng Lễ đứng bên cạnh im lặng nhìn cô, mẹ Hoàng nấu cơm xong thì bảo mọi người vào ăn.
Hôm nay bà làm mấy món cá tươi, rất ngon.
Tuyết Thanh đi vào bếp chưa kịp ngồi xuống thì đã muốn ói. Cô vội vàng chạy vào trong toilet.
Oẹ…
“Bé con”. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô. “Sao vậy em”.
Oẹ…
Sáng nay cô chỉ ăn được món cháo, giờ đứng ngay bồn rửa mặt nôn ra tất cả. Dường như muốn nôn ra cả mật xanh.
Cái này… Hoàng phu nhân cảm thấy cô như có em bé rồi.
Nôn xong, cả người xụi lơ, anh phải dìu cô đi ra ngoài. Cẩn thận đưa nước cho cô uống.
“Bảo bác sĩ gia đình đến đi”. Ba Hoàng không yên tâm lắm. Đang yên đang lành lại nôn, ông rất sợ cô sinh bệnh.
Tuyết Thanh không phản đối, khi bác sĩ đến cô đã được anh đưa lên giường nằm ngủ.
Dạo này cô rất mê ngủ, anh cũng không dám chắc cô có con hay không.
Một tháng trước, cô vì muốn mang thai, nên anh đã đích thân đi hái Thiên Sơn Tuyết Liên về cho Thanh Nguyệt pha chế thuốc.
Cũng vì vậy, mà anh bị cô giận dỗi mấy hôm vì hứa đưa cô đi theo, nhưng anh lại bỏ thuốc ngủ cho cô rồi lén đi với thuộc hạ.
Nếu như không phải vì Lục Nghi An tình hình nguy hiểm, thì cô sẽ không nói chuyện với anh đâu.
Mà khi đó anh cũng đưa về một bầy sói hoang, bọn chúng vốn sống hoang dã, nhưng khi anh đến hái Thiên Sơn thì lại quỳ xuống dập đầu lại bọn chúng. Anh không muốn hại đi vạy trấn giữ Thiên Sơn. Sói là loài vật có linh tính, nếu anh sát hại chúng thì đồng loại sẽ kéo đến nhiều thêm mà thôi.
Mấy năm nay, mọi người vì muốn có được Thiên Sơn, mà không ngại ra tay sát hại sói thuần chủng này, trước mặt anh là bảy tám con sói, sói bạc, sói trắng, sói đen sói đốm đều có đủ. Có con nhỏ nhất lại ngậm một đoá Thiên Sơn đưa đến cho anh. Tiên Hiệp Hay
“Cảm ơn mày”. Anh đưa tay nhận lấy, nó nhả vào lòng bàn tay anh. Sau đó cọ cọ ống quần của anh như thể muốn đi theo anh.
“Không đi được đâu, bọn bây vẫn nên sống ở đây thì hơn”. Nơi đây lạnh giá, vẫn thích hợp cho bọn chúng hơn nhiều.
Minh Hoàng Lễ hái tất cả Thiên Sơn đã nở, có cả bảy đoá. Sau đó thì rời đi.
Bầy sói lại đi theo anh.
“Lão đại”. Thanh Phong thấy bầy sói đi theo thì nói với anh.
“Muốn đi theo tao à”. Anh quay người xoa đầu con sói già đầu đàn. “Được”.
Thế là anh đưa tám con sói còn sót lại về nhà sinh sống, không quên ôm bé sói con đến dỗ vợ mình hết giận. Nếu không anh đừng mong ôm được người đẹp ngủ về sau.
Cũng vì có bé sói con, Tuyết Thanh mới nể mặt mà tha thứ cho anh về việc lén mình đi một mình.
Khi Thanh Nguyệt pha chế thuốc xong vào ngày họ đăng ký, hôm sau Tuyết Thanh liền uống nó. Đây là kết tinh tình yêu của họ bao lâu nay.
Anh khẽ vuốt ve bụng cô. “Đừng sợ, em không sao đâu.”
“Em biết”. Tuyết Thanh không lo lắng lắm, vì cô đang rất háo hức chờ đợi tin từ bác sĩ.
...
Khám xong, bác sĩ mới chắc chắn cô đã mang thai, mang thai đã được một tháng.
Mọi người điều rất vui mừng, cô trước đây xem như là một cô công chúa nhỏ, giờ đây thì càng tôn quý thêm bội phần.
“Cảm ơn vợ”.
“Chúng ta có con rồi”. Tuyết Thanh sờ bụng. “Em sẽ làm một người mẹ thật tốt”.
“Phải, chúng ta cùng nhau dạy bảo con mình”. Anh hôn lên trán cô. Cảm ơn em.
Mang thai là chuyện vui, mẹ Hoàng liền thay đổi các món ăn mới, làm những món thanh đạm cho cô ăn để tránh nôn nghén.
Vốn dự định sẽ công khai, như xem ra hôm đó công khai tiện thể sẽ tuyên bố lễ kết hôn của anh và cô luôn.
Mọi chuyện đã có anh lo, cô chỉ cần tịnh dưỡng cho thật tốt và ăn ngon ngủ ngon mà thôi.
Việc lớn việc nhỏ, Tuyết Thanh lại không làm gì. Phó mặc mọi chuyện cho anh và gia đình của mình.