Anh đã bỏ lỡ sinh nhật của cô ấy, giờ đây phải bù lại cho Phượng Nghi một buổi sinh nhật khác. Không chỉ có hai người nhưng lại rất đông người, có cả hai gia đình họp mặt.
“Cái con bé này, gặp chuyện lớn như vậy sao lại không nói với mọi người chứ”. Mẹ Hạ trách móc, bà vốn không muốn để cho cô con gái chịu uất ức một chút nào, thay vì che giấu thì nên dùng thân phận đè bẹp đám người khi dễ họ.
“Chuyện nhỏ mà mẹ”. Cô thấy có phải chuyện lớn gì đâu chứ. “Mẹ bàn chuyện của con đi”.
Hai gia đình hôm nay họp mặt vốn là chuyện hôn nhân của đôi bạn trẻ. Phượng Nghi năm nay đã được hai mươi ba tuổi, tuy còn nhỏ nhưng họ Nghiêm rất thích cô ấy, gia cảnh lại môn đăng, nên chuyện cưới hỏi trong nay mai mà thôi.
Lễ cưới được dự định vào năm sau, cũng là năm ba Nghiêm về hưu, nên muốn dành thời gian cho vợ mình hơn, gia đình họ Nghiêm nhiều đời là quân nhân, nên đến khi ông sinh được ba người con thì điều vào quân đội cả.
Nghiêm Trung là con trai út của ông, tuy mới vào nhưng lại được mọi người trong quân khu rất tán thưởng.
Mặc cho hai gia đình bàn tán rôm rả, hai bạn trẻ lo tập trung ăn uống sau đó thì viện cớ trốn đi mất, nghe họ bàn thêm một lúc nữa thì chắc đến việc sinh con luôn quá đó chứ.
Tuy Phượng Nghi yêu thích con nít nhưng hiện tại cô ấy vẫn muốn đóng phim thêm nữa.
“Không sinh, đợi em muốn thì mình sinh. Không sao cả”. Nghiêm Trung cũng muốn thế giới của hai người thêm vài năm nữa, nên tạm thời việc con cái họ chưa nghĩ đến đâu.
.....
‘Bạn trai bí mật của Phượng Nghi’.
Tin tức này được truyền ra ai nấy cũng đều tò mò, nhưng không ai biết được cả.
Thế là họ liền để ý đến dạo gần đây Phượng Nghi dính đến ai nhiều nhất, thì cũng chỉ có liên quan đến Minh Hoàng Lễ mà thôi.
Vì vậy, mọi người đều bàn tàn việc Phượng Nghi tuy có bạn trai nhưng vẫn làm tiểu tam cho Minh Hoàng Lễ, mọi người đều biết, anh ấy cưng vợ mình nhiều đến thế nào thì ra cũng có như vậy. Cũng đi ngoại tình mà thôi.
“Nếu các người muốn chết thì cứ việc đào sâu vào anh ấy đi? Nhưng tôi không chắc nay mai các người có còn nguyên vẹn hay không thôi? Ngoại tình. Minh Hoàng Lễ, vậy mà cũng nói được”. Phượng Nghi nhìn mọi người đang bàn tán mà không nhịn được lên tiếng.
“Cô đang có tật giật mình à, không nhìn lại mình đi”. Thiếu Hà cũng xen vào.
“Hạ Phượng Nghi này không sợ, nhưng đừng bàn vào chuyện của tôi. Ít ra tôi biết mình đang làm gì, còn cô thì lại không như vậy, đang bám vào ai à”.
“Mày….”.
“Thôi đi đây”.
Đúng là ngu mà, tự đâm đầu vào họng súng làm gì. Lại được hóng chuyện nữa rồi.
Thật là mong chờ quá đi thôi.
Đương nhiên những người đó giám đốc của Minh thị là ai, nhưng cũng chỉ nghĩ anh ta ngoại tình với Phượng Nghi được thì ai cũng sẽ như vậy thôi.
Nên có một số người thay đổi hướng tìm đến Minh Hoàng Lễ.
Thiếu Hà cũng là một trong số đó mà thôi.
Ả bỏ thông tin ra rất nhiều, mong tìm được tin tức của anh nhưng khi tìm được thì là bệnh viện khoa sản. Tin tức vợ anh ta lại mang thai nhanh chóng được truyền ra.
Minh Hoàng Lễ sợ cô lại không vui nên liền cho người dẹp bỏ tin ngay.
“Anh mau giải quyết đi, bực chết bé rồi, bé không muốn nghe tin này nữa”. Tuyết Thanh mang thai thì tâm trạng cũng liền thay đổi đi, cô cũng hay cáu gắt nhiều hơn.
“Anh biết rồi, em nghĩ ngơi đi nào. Ngoan nhé”.
“Hừ. Chỉ giỏi gây chuyện, vợ con ở nhà anh không lo đâu. Bé sẽ bỏ đi!!”.
Oan thật!! Anh lo mà!
“Em dám…anh đánh gãy chân em”. Minh Hoàng Lễ cởi giày cô ra. “Em quên mình mang thai hả”.
Hứ!!
Tuyết Thanh ôm gối hắt mặt đầy kiêu ngạo.
“Chuyện này để cho Nghiêm Trung nói đi, chuyện nhà họ thì liên quan gì đến anh đâu chứ. Uống sữa đi vợ”.
“Ngán lắm”. Tuyết Thanh đẩy ra. “Muốn ói”.
“Không uống thì không uống, em muốn ăn gì không”.
Cô lắc đầu, lần này mang thai nên có chút mệt mỏi lại buồn bực vì mỗi ngày luôn có tin mới, khiến cho tinh thần của cô cũng thay đổi đi rất nhiều.
Thậm chí còn gầy đi cả nữa kg, làm cho Minh Hoàng Lễ sợ muốn chết vậy đó.
Dỗ cô ngủ xong thì anh rời khỏi phòng đi gọi điện cho Nghiêm Trung. Chuyện này anh giải quyết thì nhanh lắm, nhưng về lâu dài vẫn nên để Nghiêm Trung giải quyết thì hơn.
Nghiêm Trung đang ở cùng với Phượng Nghi, tin vừa rồi anh cũng mới nhìn thấy, nên sau khi Minh Hoàng Lễ gọi đến và ba mẹ nữa thì Nghiêm Trung liền đăng lên một tin.
“Vợ tôi. Hạ Phượng Nghi”. Chỉ với năm từ đơn giản như vậy thôi cũng đủ làm mọi người bàn tán sôi nổi. Bên trên hình chính là ảnh mà Phượng Nghi đang nấu ăn ở bếp trong căn nhà riêng của họ.
Cô còn cười rất tươi nhìn Nghiêm Trung. Hình ảnh rất đời thường, mộc mạc đơn giản nhưng đầy hạnh phúc.
Sau đó tin tức ba đời nhà anh làm quân nhân cũng được truyền thông đưa ra, mọi người còn nói Phượng Nghi không xứng với anh. Cô chỉ đang trèo cao mà thôi, mấy ai trong giới giải trí mà được sạch sẽ đâu chứ.
Phượng Nghi chỉ đang lợi dụng danh tiếng nhà bạn trai mình mong được trở nên nổi tiếng mà thôi, vì sắp tới đây bộ phim Thần thám do cô ấy đóng chính sẽ được quay.
Nên mọi người điều nghĩ Phượng Nghi đang muốn dựa hơi vào bạn trai mình để thành người nổi tiếng chứ hoàn toàn không yêu anh như những gì cô ấy đã nói.
“Gia đình của anh ta nhiều đời làm quân nhân? Không lẽ đi chấp nhận một cô con dâu ở giới giải trí sao?”.
“Anh gì đó ơi, đừng bị vẻ ngoài của ả mà bị lừa”.
“Lại thêm một người bị lừa rồi, xem ra Hạ Phượng Nghi này cũng tài giỏi thật”.
“Biết bao nhiêu người đàn ông bị cô ta xoay mòng mòng đó chứ”.
Chuyện còn chưa được lắng xuống thì nhanh sau đó lại hiện ra được tin, con trai cả nhà họ Hạ, Hạ Anh Quân thân mật ở trung tâm mua sắm với một cô gái, mà cô gái này không ai khác chính là Phượng Nghi.
Trong ảnh họ đang ở một store đồ hiệu quần áo nam, Phượng Nghi đang lựa chọn quần áo cho người thanh niên đó.
“Trời ạ”.
“Không biết còn bao nhiêu người nữa chứ”.
“Thật là ghê góm quá đi thôi”.
“Cô ta thật đáng sợ, biết bao nhiêu người đang bị ả lừa dối”.
“Nhưng có ai để ý không? Họ của họ như nhau, đều họ Hạ cả”.
“Thế gian này họ giống nhau là chuyện bình thường thôi, như tôi và chồng tôi điều họ Trần đây này”.
“Hình là biết cái tính đầy lẳng lơ rồi đó chứ, coi ả kìa”.
...
Phượng Nghi đọc những lời bình luận đó mà đen mặt. Họ là anh em đó chứ.
“Em mau ngủ đi”. Nghiêm Trung giành lấy điện thoại. “Xem gì hay mà xem hoài”.
“Không sao, em thấy cũng hay mà anh”.
“Hay gì mà hay. Anh sẽ giải quyết chuyện này, mau ngủ đi em”. Đã hai giờ sáng rồi mà còn thức. Không biết khi anh đi vào quân đội có khi nào cô vợ nhỏ nhà mình thức đến sáng luôn không.
Dám lắm chứ.
“Anh cũng mau ngủ đi, ném hết cho anh cả đi”. Thế là Phượng Nghi ôm anh đi ngủ, mọi việc đều không quyết lo nữa. Chỉ tội cho ông anh trai, vừa bị vợ mắng một trận, vừa bị ba mẹ là rồi còn bị em gái ném việc.
Sao lại như vậy chứ!!!!