Mục lục
Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em - Hani Hải Nguyễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến sáng hôm sau! À không không phải là sáng sớm nữa mà là xế trưa luôn rồi!

Đã qua giờ ăn sáng, lúc này cô mới chập chạp ngóc đầu dậy. Chiếc chăn được đắp hờ cũng theo đó mà rơi xuống.

Tuyết Thanh dụi dụi mắt mình, đói quá! Mấy giờ rồi? Anh đâu rồi nhỉ?

Oáp! Tuyết Thanh ngáp một cái, rồi mơ màng híp mắt để đi xuống giường. Lúc này Minh Hoàng Lễ mở cửa bước vào, thấy cô gật gà gật gù thì bật cười.

"Dậy rồi à bé con". Minh Hoàng Lễ bế cô ngồi lên đùi mình.

"Vâng". Tuyết Thanh gật đầu rồi ngáp một cái. "Đói".

"Ừm! Tắm xong anh đưa em đi ăn trưa nhé". Anh bế cô đi vào phòng tắm, giúp cô đánh răng.

Bàn chải điện kêu 'ù....ù....ù'.

Tuyết Thanh há miệng nói 'a....a....a..'. Cứ thế đến khi đánh răng xong, anh chỉ bật cười vì sự đáng yêu này mà thôi.

Khi tắm, anh cũng tắm rất đàng hoàng không hề có một chút ý xấu nào, thậm chí nơi âm hộ đó anh có sờ vài lần nhưng không hề đút vào.

Đêm qua cô mệt mỏi như vậy mà anh cũng đè ra mà làm một lúc lâu, đến hơn hai giờ trưa hôm nay cô mới dậy. Minh Hoàng Lễ sợ vẫn chưa tỉnh nên đi lên gọi cô dậy không ngờ đã dậy rồi, nhưng vẫn còn mơ màng.

Tắm xong anh giúp cô mặc quần áo lại, rồi mới đi xuống nhà, anh đút cơm cho cô ăn. Ngay cả một móng tay anh cũng không để cô động đến một chút nào.

Ăn xong cũng khỏe hơn, thế là cô lại bay nhảy tung tăng khắp nơi.

Tuyết Thanh muốn đi mua sắm quá, nhưng mà chỉ muốn mua đồ cho anh mà thôi!

Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi đến trung tâm thương mại nhưng Minh Hoàng Lễ không định để cho cô đi một mình. Anh phải đi theo.

Thế cô cũng không vui. Nên không đi nữa! Không vui bậm môi mình không thèm để ý đến anh nữa.

Cái đồ khó ưa!

"Một là anh đi cùng em? Hai là ở nhà không đi đâu hết". Minh Hoàng Lễ không yên tâm khi để cô đi ra ngoài, thậm chí ngay cả có Kim Thuỷ Kim Hà đi theo anh cũng không yên tâm!

Cô phải ở ngay trong mắt anh thì mới được!

Hừ hừ!! Cô không thèm nói chuyện với anh nữa, bỏ đi lên phòng, Minh Hoàng Lễ cũng đi theo, nhưng khi anh chuẩn bị bước vào thì cô đã đóng sầm cửa lại.

"Rầm".

".....". Minh Hoàng Lễ!

"Bé à! Mở cửa cho anh đi em". Minh Hoàng Lễ gõ cửa một lúc lâu nhưng người ở trong phòng không hề ra mở cửa.

Tuyết Thanh nằm trên giường mà loay hoay mãi, ở nhà hoài cũng rất chán nản, chỉ muốn được thoải mái đi ra ngoài chơi thôi nhưng anh cũng không cho!

Đi đâu cũng có người đi theo mới được!

Haizzz!! Cô thở dài! Bất lực với anh thật. Nhưng rất muốn đi chơi mà.

Mắt cô dần ửng đỏ lên.

Khi Minh Hoàng Lễ lấy chìa khoá dự phòng mở được thì anh thấy cô ngồi quay lưng về phía cửa, ngồi quay mặt ra cửa sổ ngồi ngẩn ngơ.

"Giận anh sao em". Minh Hoàng Lễ ôm cô từ phía sau. Anh giật mình khi thấy cô khóc.

Tuyết Thanh chỉ đỏ mắt thôi, nhưng anh đau xót khôn nguôi. "Anh để em đi chơi cho thoải mái nhé".

Cô không trả lời, nước mắt tự động rơi xuống, Minh Hoàng Lễ lau nó cho cô. "Bé con!".

"Em thấy hơi mệt ạ, anh ra ngoài đi em muốn ngủ". Tuyết Thanh hơi đẩy anh ra, rồi nằm đưa lưng về phía anh.

"Một lát nữa Nhất Hoà cùng với Lam Ái đến chơi, em có muốn đi cùng với họ không".

Cô không trả lời, chỉ im lặng nhắm mắt lại.

"Anh để em đi chơi với mọi người nhé, ngay cả Kim Thuỷ Kim Hà hay các thuộc hạ anh cũng không cho đi với em được không". Anh dịu giọng hỏi cô.

Đáp lại anh chỉ là tiếng hít thở của cô mà thôi. Nhưng anh lại không nói gì. Anh biết bản thân mình đã quá bảo bọc cô rồi, cô còn nhỏ phải được đi chơi, đi đây đó cho tâm hồn thoải mái. Chứ không phải chui rúc trong nhà ở cùng với anh.

Anh biết cô cũng chưa ngủ, nằm xuống cạnh cô, mặt đối mặt. Tay anh vuốt ve mặt của bé con.

Lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Lão đại, tiểu thư Lam Ái và các bạn của phu nhân đến chơi ạ". Giọng của Kim Thuỷ vang lên.

"Ừm". Bước chân của Kim Thuỷ rời đi. "Anh đưa em xuống gặp mọi người nhé. Đừng giận anh".

"Không cần đâu ạ, anh bảo mọi người về đi, em mệt lắm". Tuyết Thanh không muốn nói chuyện với ai ngay lúc này cả.

Minh Hoàng Lễ không nói gì, anh liền xoay người một cái cô đã nằm dưới thân anh.

"Vậy thì làm nhé". Minh Hoàng Lễ vừa cười tuy hơi lưu manh nhưng mà cô sẽ không giận anh nữa, cởi cúc áo của bé con ra.

".....". Cái đồ háo sắc này!

"Xéo cho em". Bực chết cô luôn mà!

Minh Hoàng Lễ cúi đầu hôn lên một bên ngực, một tay thì xoa nắn nó. Động tác của anh có chút nhanh.

Nụ hôn mãnh liệt, anh như con thú, không chút lưu tình mà mạnh mẽ mút lấy môi dưới rồi môi trên của cô, sau đó đưa lưỡi vào khoang miệng thơm mát, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ và ra sức day dưa, cắn rồi lại gặm, tha thiết hôn. Tay anh bắt lấy chân trắng thon vòng lên eo anh, chân cô đã quấn lấy hông anh hằng đêm khi cả hai triền miên.

Qua một hồi, hai môi dứt ra, hơi thở nặng nề. Sợi chỉ bạc lúc hai người tách môi ra sáng bóng trong không gian ban ngày này.

Minh Hoàng Lễ nhìn khuôn mặt đỏ bừng mà đẫm tình vì chỉ mới hôn day dưa một lúc mà ướt át, vốn định trêu đùa một chút mà thôi, không ngờ người chịu khổ lại là anh.

Minh Hoàng Lễ mút một cái thật mạnh ở ngay cổ cô.

Hai bàn tay to lớn vẫn luôn ở eo và mông xoa nắn, siết chặt, lâu lâu sờ nắn da thịt mềm chiếc đùi non mềm, lại kéo sát cô vào người anh mà cọ sát nó.

Bây giờ cô đã khoả thân cho nên bàn tay từ eo thon của anh lần lên luồn mềm mại xoa bóp. Đầu gối lại tiến vào giữa hai đùi mềm, chống lên thịt mềm cọ xoa.

"Ưm....đừng....". Tuyết Thanh van xin anh, không chịu nổi sự trêu chọc này của anh đâu mà!

Anh hơi đẩy chân cô ra, anh chen vào trong cô. Ngón tay vẽ vòng vòng ở nơi bí hiểm đó.

"Á....ư....ư". Cô uốn éo người mình, khó chịu quá!! "Muốn....muốn anh".

"Muốn cái gì từ anh vậy em...nói đúng anh sẽ cho bé con sướng nhất". Minh Hoàng Lễ cười.

Minh Hoàng Lễ thành công trêu chọc cô, ngay khi anh muốn cởi quần ra thì lại nghe tiếng gõ cửa.

"Tuyết Thanh!! Anh họ". Lam Ái gõ cửa.

Họ đã ở một lúc lâu ở dưới phòng khách, mà không thấy hai người xuống cho nên đã lên đây tìm.

Nghe có người gõ cửa lại gọi mình, thân dưới của cô sợ hãi cũng siết chặt lại. Như muốn giết chết ngón tay của anh.

"Đợi anh một chút". Giọng nói hơi khàn của anh vang lên. Pha thêm một chút bực tức!

Tuyết Thanh vùi mặt vào trong gối, trời ạ! Ngại chết đi! Không biết họ có nghe không nữa!

"Không ai nghe được đâu, rên lên đi em". Minh Hoàng Lễ không làm cô, chỉ đút ngón tay mình mà di chuyển cho bé con sướng mà thôi.

"A.... ư". Tuyết Thanh hơi lắc đầu. "Muốn anh!". Cô không thích anh làm như thế này đâu!

"Ngoan". Minh Hoàng Lễ cũng rút tay mình ra, quần anh đã được cởi ra. Ngay sau đó liền đâm vào trông cô. "Sướng không em".

"Ưm....". Tuyết Thanh hài lòng rên rĩ. "Sướng...nhanh đi anh". Cô kẹp lấy mông anh, bắt anh làm nhanh hơn.

Minh Hoàng Lễ nắm lấy hai chân của cô, mở rộng ra rồi đâm chọc liên tục. Bé con không chịu nổi chỉ biết cắn vào gối để cho qua cơn khoái cảm này.

Bên ngoài phòng bọn họ vẫn đợi ở đó, Thanh Phong xuất hiện nhìn thấy cửa phòng đã được đóng kín thì anh cũng biết chuyện gì.

Chỉ nói đơn giản vài câu vì phu nhân vẫn còn ngủ, cho nên có thể đợi phu nhân một chút.

Thế là cả bọn điều rời đi.

Minh Hoàng Lễ dùng hết sức mình, ra vào liên tục, luận động rất hăng say.

Anh lật người cô lại, để cô quỳ xuống giường và đưa mông ra sao, dùng sức thẳng lưng mà đi vào. Tuyết Thanh thoải mái, ngẩng đầu lên mà tận hưởng.

Nhưng rất mệt, mới vài cái thôi mà cô đã úp mặt vào gối, vùng eo bị anh giữ lại đưa lên một chút, anh kéo cô về phía sau, càng đâm càng sâu.

Động tác của anh rất nhịp nhàng, lúc cần nhanh thì sẽ nhanh, lúc chậm thì anh sẽ chậm lại. Để cho cô thoải mái tận hưởng tình dục cùng anh, từng bước từng bước chìm trong hoan lạc.

Nhưng anh cũng không làm lâu quá, hơn mười lăm phút sau anh cũng rút ra sau khi đã bắn vào trong cô tất cả. Cũng đã đủ cho cả hai sung sướng đến điên luôn rồi!

Lúc này cả hai ôm nhau mà thở dốc liên tục.

Anh để cô ổn định lại tinh thần một chút rồi bế cô vào nhà tắm.

"Em tự tắm được không? Bạn em ở dưới anh xuống nói với họ đợi em một chút đi anh". Cô e thẹn nói.

"Được". Anh rửa sơ người rồi mặc một bộ quần áo ở nhà rồi anh đi xuống.

Khi anh xuống nhà thì thấy năm bảy người ngồi ở phòng khách, mọi người lên tiếng chào anh.

Minh Hoàng Lễ gật đầu. "Đợi em ấy một chút, vừa mới tỉnh ngủ thôi".

Bọn họ gật đầu. Cũng không hỏi nhiều. Đợi cũng đâu có sao, Tuyết Thanh của họ phải được cưng chiều, được yêu thương thậm chí phải được bảo vệ!


Lúc tắm xong thì đã hơn mười phút sau, ngồi trước bàn trang điểm cô thấy trên cổ mình có một dấu hôn đỏ chói!


Cái đồ không có liêm sỉ!


Bây giờ dấu hôn như vậy sao dám gặp ai chứ! Đồ tồi! Làm cô cũng mê mệt theo mà!


Sao này cô sẽ không ham muốn sắc đẹp của anh nữa đâu!


Cô lấy kem nền che đi dấu hôn đó, rồi sao đi xuống nhà mọi người đã đợi một lúc lâu rồi, khi đó tên đã lên dây cho nên nhất định anh phải làm, nên mới không buông tha cho cô!


Tuyết Thanh mặc một chiếc váy hoa đeo thêm một chiếc túi xách màu đen nhỏ. Chỉ đựng được một chiếc điện thoại với các vật dụng li ty mà thôi.


Nghe tiếng bước chân, mọi người cũng không làm gì thêm, chỉ nhìn cô rồi chuẩn bị đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK