Vào mỗi cuối tuần cô sẽ không ở lại ký túc xá, hiển nhiên cô quản phòng sẽ không điểm danh.
Hôm nay là thứ bảy. Tuyết Thanh học xong tiết buổi sáng thì mang theo ba lô đi ra khỏi cổng trường.
Không ngờ khi Minh Hoàng Lễ đến đón bên trên tay anh còn có một đứa bé.
“Anh..”.
“Mẹ…mẹ..”. Hàm Duyên được ba mình bế nhưng khi thấy mẹ mình thấy kêu gọi đôi tay nhỏ bé quơ quơ muốn mẹ mình bế.
“Ngoan”. Anh sợ vợ mình chạy lại sẽ mệt nên vội bảo con trai ngoan một chút.
Tuyết Thanh đi nhanh lại. Cả tuần xa con và anh cô rất nhớ hai người họ.
“Bé cưng của mẹ. Mẹ bế nào”. Tuyết Thanh bế con. Hôn lên mặt cậu bé một cái, Hàm Duyên được mẹ mình bế vui không thôi, cứ cười mãi. Thậm chí còn hôn mẹ mình hoài nữa.
“Đi thôi em”. Thật là.
“Dạ. Mình đi ăn nhé cục cưng”. Tuyết Thanh ngồi vào xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, hiển nhiên việc vừa rồi đã được Minh Anh vô tình thấy, hôm nay cô ta không đi học, nên khi xe nhà mới đến thì lại gặp cảnh này.
Có con luôn sao??
Hay thật.
Này thì nữ thần? Hoa khôi? Thì ra cũng chỉ là một người mới đủ tuổi có con mà thôi. Lẳng lơ, d.âm đãng.
“Bám theo chiếc xe vừa rồi đi”. Cô ta muốn xe kịch hay nữa nên ra lệnh cho tài xế đi theo họ.
Minh Hoàng Lễ không chạy nhanh lắm. Nhìn hai mẹ con chơi với nhau, thật sự tình cảnh này anh rất hạnh phúc.
Mới ban đầu Hàm Duyên không có bé con bên cạnh thì hay quấy khóc vào ban đêm, nhưng về sau thì cậu bé cũng thôi khóc.
Cuối tuần nào anh cũng đưa con đi gặp mẹ mình. Cậu bé cũng rất háo hức. Hôm nay anh đưa hai mẹ con đi ăn, mai rồi sẽ đưa về nhà họ Hoàng tụ họp.
“Cục cưng ơi, mấy hôm nay con ở nhà ngoan không nè, ăn được không con”.
Ha ha…
Hàm Duyên chưa biết nói rành lắm, nhưng lại ê ê a a.
“Nó ăn được. Uống sữa cũng nhiều. Em ngủ được không? Cô gái kia còn làm phiền em không?”.
“Dạ không ạ”. Từ sau chuyện Nhất Hoà đăng lên trang cá nhân thì không ai dám phiền đến Tuyết Thanh cả, ngay cả Minh Anh cũng không dám gây sự.
Nhà họ Hoàng nắm mạch kinh tế ở phía nam này, mọi cửa khẩu muốn đi qua phải có thuyền của nhà họ Hoàng thì mới được.
Vì họ Hoàng một năm không biết nộp cho nhà nước bao nhiêu thuế, cũng rất được lòng dân.
Anh đưa cô đến một nhà hàng để ăn trưa. Nhưng vì anh có điện thoại nên không vào cùng, Tuyết Thanh bế con đi theo nhân viên đến phòng bao.
“Bé Tuyết Thanh?”. Một giọng nói của người nam vang lên.
“Anh Tân Viễn”. Tuyết Thanh cười đi lại gần anh. “Chào chú đi con”.
“A ….a…ê ê…chú”.
“Ngoan quá, chú bế cái nào”. Lâm Tân Viễn rất yêu thích Hàm Duyên nên thường xuyên đến thăm cậu nhóc. Hôm nay anh có việc đến đây không ngờ lại gặp được Tuyết Thanh.
“Hoàng Lễ đâu em. Cưng quá”. Anh ta cũng muốn tìm một người kia để hợp tác kiếm một bé con như vậy quá. Nhưng mà…từ sau cái đêm định mệnh kia, thì người con gái đó đã mất hút, chỉ để lại dấu vết lộn xộn trên giường cùng với một vệt máu hồng.
Ngay cả chuyện này đám anh em của anh cũng không biết được.
“Dạ, anh ấy có điện thoại, nên em vào trước ạ. Anh ăn chưa, không ngại thì ăn cùng với bọn em ạ”.
“Được chứ”. Lâm Tân Viễn cùng cô đi vào phòng, nhìn từ xa người ngoài ai cũng tưởng họ là vợ chồng. Ngay cả Minh Anh cũng đã quay lại được cảnh vừa rồi và thậm chí còn chụp lại ảnh nữa.
“Con khốn. Lần này cho mày chết”. Minh Anh cười sung sướng vì được hạ bệ được cô.
Ha ha…
Ha ha…
....
“Ủa. Cậu cũng ở đây à”. Minh Hoàng Lễ đi vào. “Đến khi nào vậy?”.
“Mới thôi, hôm nay đi khảo sát khu vực một chút”.
Minh Hoàng Lễ gật đầu. “Em gọi món chưa”.
“Dạ rồi ạ”. Tuyết Thanh gọi mấy món mình thích và anh thích, cô gọi món súp rau củ cho bé Hàm Duyên nữa.
Hàm Duyên đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn nhiều rau để cho có đủ dinh dưỡng và chất xơ để không bị suy dinh dưỡng.
Tuyết Thanh lần đầu làm mẹ, nên rất cẩn thận, thậm chí ngay cả thư viện ở trường cô cũng đọc thêm sách nói về chăm sóc bé con.
Lục Ý từng nói cô đúng là một người mẹ tốt, có con cũng đáng yêu như vậy.
Nhưng cô càng thấy mình may mắn hơn là gặp được Minh Hoàng Lễ vì anh đối xử với cô tốt vô cùng, anh luôn đồng hành cùng cô ở mọi khoảnh khắc.
Yêu đương - ra mắt gia đình - kết hôn - sinh con - nuôi dạy con.
Bữa cơm có Lâm Tân Viễn nên cũng vui hơn, hai người họ uống với nhau thêm vài ly. Tuyết Thanh ở bên cạnh đút Hàm Duyên ăn súp sau đó thì cô cũng ăn những món ngon ở đây.
Hàm Duyên được hai tuổi một tháng, ăn xong thì rất tinh nghịch, chạy nhảy khắp nơi ở phòng bao.
“Em đưa con đi chơi một chút nha anh”. Ở ngoài sảnh có những lồng hải sản tươi sống, cô muốn đưa Hàm Duyên đi xem.
“Ừm”. Minh Hoàng Lễ gật đầu.
Tuyết Thanh đưa con đi tham quan mọi nơi.
Hàm Duyên lần đầu thấy bạch tuột nên rất hứng thú có chút phấn khởi.
A a ê ê… tựa như muốn hỏi con gì vậy mẹ. Nó bò kìa.
“Con bạch tuột đó con, con này là con tôm, bên đây là con cá nè”. Tuyết Thanh đưa cậu bé đi xem xung quanh ở đại sảnh.
Cũng có nhiều người nhìn, nhưng Tuyết Thanh lại không để ý đến, một lòng chơi với con mình.
Cô kiên nhẫn hướng dẫn cậu bé học nói.
Cũng như dạy dỗ con mọi thứ.
Có một bé trai chắc cũng bằng tuổi với Hàm Duyên, cũng ham học mọi thứ nên chạy bước chân nhỏ nhắn đến xem.
A a ê ê…đẹp quá. Con gì vậy nhỉ??
“Cẩn thận đó con”. Người phụ nữ đi đến. Sau đó đưa bé trai đi mất không quên gật đầu nhẹ với Tuyết Thanh, Tuyết Thanh nhìn cậu bé trai đó thấy quen quen nhưng lại không nhớ ra được
....
Ăn uống xong xuôi, Minh Hoàng Lễ và Lâm Tân Viễn ra về, lúc này Hàm Duyên đã gục ở trên tay mẹ mình mà ngủ.
“Anh bế con cho, em giúp anh lái xe nhé”. Anh uống rượu rồi không lái xe được, anh hiện tại có gia đình nhỏ của mình nên vẫn phải cẩn thận mọi thứ.
Nếu không có gì anh sẽ ân hận cả đời này.
Lâm Tân Viễn cũng không lái xe mà gọi tài xế đến đón mình. Khi ra về anh thoáng gặp một người phụ nữ bế một bé trai, nhân lúc anh không để ý cô ta hốt hoảng khi thấy anh thì vội vàng ôm con bỏ đi mất hút.
Đợi anh đi mất rồi, người phụ nữ kia vẫn chưa thôi hoảng sợ.
Trong đầu cô ấy chỉ có một câu hỏi. “Tại sao anh lại ở đây? Có phải anh đã biết gì rồi không? Liệu anh có giành lấy đứa con trai này không?”.
Không được? Mình không thể để anh biết sự tồn tại của đứa con này, càng không để anh giành lấy được nó. Không thể!
Cô ta biết anh, biết anh là đại thiếu gia của nhà họ Lâm, hai người họ vốn chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm dừng mà thôi.
Cô ấy đến nhà hàng này chỉ muốn xin việc làm, vì không ai chăm con nên cô ta phải đưa con theo mọi lúc mọi nơi.
Anh cũng đã có gia đình của mình rồi, cô gái kia xinh đẹp lại đáng yêu, cậu con trai cũng rất thông minh. Chắc anh sẽ không cần mẹ con họ đâu.
Không biết từ bao giờ người phụ nữ ấy lại rơi một giọt nước mắt. Cứ thế mà rời khỏi nhà hàng sang trọng kia.