Bích huyết chân tình thất diệp hoa! Một loài hoa nhiều năm mới nở khi nở đặc biệt cần máu của người mới nở được.
Em có tài cán gì mà phải khiến anh đến mức đồng ý hi sinh mạng vì em vậy, trong khi đó em lại không nhớ gì về anh cả. Em…em thật sự quá vô dụng mà đúng không anh.
Thật ra, thời gian em sống cùng anh, thật lòng em rất hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng ạ.
Anh rất yêu thương em, lo lắng đủ đường, nhưng bản thân em lại vô cùng khao khát sự tự do ạ.
Anh biết không, khi bị bắt đi, em tin là anh nhất định sẽ cứu được em đó chứ. Bởi vì anh đã tìm em nhiều năm vậy cơ mà.
Nhưng…em lại không hay biết một chút nào.
Khi bị huỷ dung, em rất sợ…rất sợ anh sẽ không cần em nữa. Nhưng đó là những điều em lo lắng dư thừa rồi ạ, anh rất cần em.
Khi tạm thời mất đi ánh sáng, em rất sợ…sợ sau này em không thế nhìn thấy anh mỗi ngày được.
Chắc có lẽ anh cũng đã nghi ngờ em nhớ lại rồi đúng không ạ, anh thông minh như vậy cơ mà. Làm sao có gì giấu anh được.
Nhưng em lại không muốn cho anh biết, vì sợ anh không cần em nữa. Hai bàn tay em dính đầy máu tươi của những người khác rồi ạ, dính rất nhiều, nhiều đến nỗi em không thể đếm hết được.
Anh biết không, gặp được anh, yêu anh, là những gì hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của em. Em chưa bao giờ hối tiếc đều gì cả.
Những việc anh làm cho em, điều khiến em khắc sâu vào trong tận tim, tận đáy lòng của mình.
Thật ra…em đã muốn rời đi từ khi nhớ lại mọi chuyện rồi ạ, nhưng em lại tham lam, tham lam muốn ở cạnh anh thêm một chút nữa.
Em không sợ chết, em chỉ sợ xa anh mà thôi. Khi em quyết định rời đi là không chấp nhận được việc từ một cô gái vui vẻ lạc quan ở bên anh trở thành một cô gái nhớ lại những ký ức đó.
Nó…nó khiến em không thể nào quên được, khắc sâu vào tận tim em rồi.
Anh biết không. Từ trước đến nay em cứ nghĩ mình sẽ không yêu một ai đâu, cho đến khi em gặp anh, người đàn ông có thể vì em mà làm mọi thứ.
Em thấy mình…không xứng đáng ở bên anh.
Minh Hoàng Lễ! Xin anh đừng đi tìm em.
Được không anh?
Thanh Nhi".
Không đi tìm sao! Làm sao có thể được chứ.
“Người đâu”.
“Có thuộc hạ”.
“Người ở bang đến đủ chưa”.
“Đủ rồi ạ, chờ lệnh của lão đại ban ra”.
“Đi tìm phu nhân về, cho dù ở tận đâu cũng phải tìm được, nếu không từng người từng người sẽ bị xử theo luật của Hắc Phong! Nên nhớ tìm được phu nhân mọi người mới được giữ mạng sống ngày nào chưa tìm được thì chỉ có một con đường chết mà thôi.” Minh Hoàng Lễ nói.
“…rõ”. Các thuộc hạ nhận lệnh rồi rời đi ngay. Ngay cả tứ đại hộ pháp cũng tận lực đi tìm.
“Thanh Ngọc”.
“Có thuộc hạ”.
“Đi tìm tin của phu nhân, nói là nếu như không tìm được người thì từng người trong Hắc Phong sẽ bị xử trí, xử đến khi nào tìm được người thì thôi”. Anh muốn làm như vậy để ép cô trở về bên mình, sau đó anh sẽ trói cô lại, để không chạy lung tung!
“Rõ.” Từng người đi nhận nhiệm vụ của mình, nhìn lá thư trong tay mà anh nóng máu lên. Cô dám…dám rời bỏ anh mà đi!! Đi như vậy.
Anh mà biết vậy, đêm qua anh đã làm cô, làm đến khi ngất xỉu thì thôi! Để xem dám bỏ đi không chứ!
Tức chết đi được mà! Còn dám bỏ thuốc ngủ cho anh nữa chứ. Anh chiều cô quá rồi đúng không! Nên mới to gan như vậy.
Đúng là không nên cưng chiều phụ nữ quá mà!
- -----------
Về phần cô khi trốn đi được thì không đi xa, cô đến bệnh viện xem Nhất Hoà lần cuối rồi mới rời đi.
Hiện tại đã là nữa đêm rồi, bên cạnh cậu có hai hộ lý đã bị cô cho hít phải thuốc mê nên đã ngủ rất say.
“Em đến thăm anh một chút rồi em đi ạ”. Cô nắm lấy tay cậu, đặt lên má mình.
“Không thể gọi anh một tiếng anh ba được nữa rồi, anh phải ráng thật khoẻ lại nhé, sau đó phụ giúp anh cả nữa đừng có mê chơi.”
“Nhà họ Hoàng chúng ta sau này phải dựa vào anh và anh cả rồi ạ”.
“Em phải đi rồi, khi nào có thời gian em lại đến thăm anh nhé”.
Cô nhìn cậu một hồi rồi đứng dậy, đội mũ lên rồi đi ngay. Trước khi đi cô còn luyến tiếc nhìn lại. Tuy không đành lòng nhưng nhất định cô phải rời đi, nếu ở lại tuyệt đối chính cô sẽ không thể nào tha thứ cho mình được.
Chính cô đã hại một người năng động nhiệt huyết, bây giờ phải nằm một chổ còn dùng máy thở để cứu lấy mạng sống.
Lúc này, ngón tay của Nhất Hoà mới khẽ nhúc nhích một chút, chỉ là một động tác nhỏ thôi, đây chính là dấu hiệu báo việc Nhất Hoà sẽ tỉnh lại.
Nước mắt của cậu rơi xuống, không biết có phải cậu nghe được lời thì thầm của cô hay không mà lại đau lòng như vậy.
Khi cô đến tìm cậu không ai biết cả, một phần cô đã dịch dung che đi khuôn mặt vủa mình, biến nó thành một người xa lạ.
Cô biết, một khi Minh Hoàng Lễ tỉnh dậy, không thấy cô thì nhất định sẽ cho người đi tìm. Cho nên cô đến thăm cậu rất nhanh thì cũng rời đi rất nhanh.
Đến bất ngờ và rời đi càng thêm bất ngờ.
- --------------
Cô mua cho mình một vé máy bay để rời khỏi phía nam này đi đến một vùng đất mới. Nhìn lên bầu trời, nhìn thấy mây cô rất muốn được an nhàn như đám mây trắng đó.
Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng mà thôi. Khi xuống máy bay cô tính toán thời gian anh sắp tỉnh lại rồi, thì lúc này cô đã đi rất xa rồi.
Tạm thời không lo lắng việc anh sẽ tìm được mình trong một thân phận mới.
Cô tự mình làm cho mình một thân phận mới, mục đích cũng vì muốn trốn tránh sự tìm kiếm từ anh mà thôi.
Cô đón một chiếc xe bus để đi khắp nơi, cô muốn nhìn ngắm nơi này, một nơi xa lạ mà cô sẽ sống ở đây một thời gian.
Cô cũng có chút mong chờ.
Khi đi đến một vùng biển, thì mới xuống xe. Nơi đây biển trong veo có thể nhìn thấy đáy. Cô cũng từng đi ra biển với anh một lần nhưng khi đó là đi bằng du thuyền, còn hiện tại thì cô đang đi bằng đôi chân của mình. Cảm giác thật tuyệt vời.
Đi được một đoạn thì cô hơi đói bụng cho nên đi vào một quán ăn nhỏ, gọi cho mình một phần ăn sáng là món mì hải sản, sau đó gọi thêm một phần tôm rang me nữa.
Nhìn cô cũng như bao nhiêu người đến ăn bình thường thôi. Cô dịch dung cho mình là một cô gái rất bình thường, cho nên sẽ không thu hút sự chú ý của người khác nhiều. Nên rất yên tâm.
Mì được đem ra, mùi thơm bay vào trong mũi mình. Thơm thật.
Cô ăn rất nhanh, ăn xong thì lại lên đường đi tiếp, cô đi không có mục đích, chỉ nhắm đường mà đi thôi. Không quan trọng đi ở nơi nào.
Cứ như vậy, ban ngày thì cô đi chơi khắp nơi, đến tối thì tìm một khách sạn mà ngủ lại.
Đã một tuần trôi qua. Cô cũng có nghe loáng thoáng được là Hắc Phong cho người đi tìm phu nhân của họ.
Hôm nay cô đi vào một quán ăn nhỏ ven đường, gọi một phần cơm và hai ba món ăn.
Lúc này có một đám người bước vào, ánh mắt thì dữ tợn nhìn mọi người xung quanh, sau đó thì đi lại gần họ. Những người đó đưa ra tấm hình của cô cho họ xem, chỉ mục đích tìm người.
“Cô có nhìn thấy cô gái này không”. Một tên đi lại hỏi cô.
“Không”. Cô liếc sơ hình thì thấy hình của mình thì rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu. Sau đó tập trung ăn phần cơm mà mình đã gọi.
Những người đó rất thất vọng. Đã hơn một tuần rồi, không có tung tích của phu nhân, mấy hôm nay lão đại mà nghe không tìm được phu nhân thì trút giận lên người bọn họ.
Ngay cả Phong chủ cũng không thoát được.
Thậm chí anh ta còn thê thảm hơn họ, bị lão đại đánh không nương tay, sau đó thì còn đi tìm phu nhân về.
Bọn họ đã tìm rất lâu rồi, hiện tại có chút đói nên ở lại đó mà ăn cơm.
“Ăn nhanh lên để còn đi tìm người nếu không hôm nay về chỉ có chết thôi”. Một tên nói.
“Vâng! Bọn em nhất định sẽ không bỏ sót một ai cả, phải tìm được phu nhân về”.
“Các cậu tìm ai à”. Một người phụ nữ trung niên hỏi.
“Phu nhân của chủ nhân chúng tôi, người bỏ đi được mấy hôm rồi”.
“Có khi nào đi theo người khác…”. Không
Cạch!
“Á…”.
Không đợi bà ta nói hết câu thì một trong những người bọn họ đã giơ súng vào ngay giữa trán của bà ta! Ánh mắt sắc lạnh nhìn bà.
Người phụ nữ quên cả phản ứng, chỉ vốn muốn nói vài câu mà thôi!!! Chứ bà ta có cố ý đâu.
“Tôi…tôi…”.