• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20 : Diệp Thiếu Long

Tôi nhíu mày, Diệp Thiếu Long? Anh ta không phải là trợ thủ trước đây của Đường Tư Giai, bạn học đại học theo đuổi chị, Diệp Thiếu Long sao? "Thầy ơi, xin thầy hãy cứu lấy tôi." Diệp Thiếu Long đáng thương van xin tối: “Bao nhiêu tiền cũng được hết, xin thầy, cầu xin thầy...”

Anh ta lun lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt tôi.

Quỷ nhỏ áo đỏ lơ lửng phía sau anh ta, nó nhìn chằm chằm vào tôi đầy giận dữ, có ý đang cảnh cáo tôi đừng có lo chuyện bao đồng!

Tôi nhìn quỷ nhỏ áo đỏ một cái rồi nói với Diệp Tiểu Long: '

Đứng lên đi, vào trong đây.” “Cảm ơn thầy.” Diệp Thiếu Long khó nhọc đứng dậy bước vào phòng.

Quỷ nhỏ áo đỏ vô cùng tức giận, nó nhe răng đầy miệng máu nhìn tôi, hai mắt trợn lên như chuông đồng, lộ ra tướng ma quỷ hung mãnh.

Tôi bơ nó luôn, đưa tay ra đóng cửa lại.

Đường Tư Giai từ phòng xông ra, thất vọng xen lẫn phẫn nộ chỉ thắng mặt Diệp Thiếu Long, tức giận đến mức nói không nên lời: “Cậu... cậu... sao lại là cậu...”

Diệp Thiếu Long giật mình kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống: "Giai Giai! Giai Giai! Mình không biết cậu ở đây... cậu nghe mình giải thích, không phải mình muốn giết cậu, đây chỉ là sự hiểu nhầm!” “Hiểu nhầm?” Đường Tư Giai đau lòng nhìn anh ta, nước mắt trào ra từ khóe mắt, phẫn uất chất vấn: “Cậu hại tôi mất đi công việc, cậu suýt chút nữa hại chết mẹ tôi! Vậy mà cậu nói với tôi đây chỉ là hiểu nhầm! Hả?" “Giai Giai, thật sự mình không muốn giết cậu, đây thật sự chỉ là hiểu nhầm." Diệp Thiếu Long bị dọa bay mất hồn: “Cậu nghe mình giải thích, nghe mình giải thích có được không?" “Diệp Thiếu Long! Bao nhiêu năm nay tôi đối xử với cậu như thế nào? Trái tim của Đường Tư Giai sắp vỡ nát đến nơi: "Sao cậu có thể nhẫn tâm hại tôi như thế? Lương tâm cậu để đâu vậy? Hả? Lương tâm của cậu đâu?”

Chị kích động mãi không thôi, hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Tôi đi đến bên đỡ lấy chị: “Đừng kích động như vậy, ngồi xuống trước đã.”

Đường Tư Giai ôm chặt lấy tôi, đau lòng khóc nức nở.

Chị thực sự đã vô cùng thất vọng.

Diệp Thiếu Long không ngừng van xin dưới đất: “Giai Giai, mình xin lỗi cậu! Cậu nghe mình giải thích có được không? Mình thật sự không muốn giết cậu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn... là ngoài ý muốn... mình làm như vậy đều là vì mình yêu cậu...”

Mẹ nó chứ, câu nói này của anh ta ngay cả tôi nghe cũng chẳng lọt tại nổi.

Đường Tư Giai khóc không thành tiếng, khóc nấc lên từng hồi, cả người chị không ngừng run rẩy, đôi tay lạnh ngắt.

Tôi nói nhỏ an ủi chị vài câu rồi đỡ chị đến phòng khách ngồi xuống, tiếp đó nói với Diệp Thiếu Long: “Lại đây.”

Diệp Thiếu Long muốn đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn ra, ngã uỵch một cái.

Tôi mặc kệ, lạnh lùng nhìn anh ta.

Đường Tư Giai quay đầu đi, chỉ ôm lấy mặt khóc.

Diệp Thiếu Long khó khăn lắm mới đứng được lên, anh ta run lẩy bẩy đến trước mặt chị, định ngồi xuống. “Ai cho anh ngồi?" Tôi lạnh lùng nói: “Đừng có làm bẩn số pha nhà tôi." “Tôi..." Diệp Thiếu Long xấu hổ: “Vậy tôi...” “Quỳ xuống.” Tôi nói

Anh ta xấu hổ, nhục nhã cúi đầu xuống, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt Đường Tư Giai.

Đường Tư Giai không để ý đến anh ta, chị không muốn nhìn thấy người này.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Đường Tư Giai, rút khắn giấy đưa cho chị, rồi quay ra nói với anh ta: “Không phải anh muốn giải thích gì sao? Tôi cho anh cơ hội này, giải thích đi.”

Dáng người của Diệp Thiếu Long cao to, nếu không phải bị quỷ nhỏ áo đỏ hành hạ cho bản sống bán chết thì anh ta quả là một tên cao to, đẹp trai, giàu có, phong độ ngời ngợi. Nhưng bây giờ, tên cao to đẹp trai giàu có này không còn phong độ như xưa nữa, anh ta đã biến thành một kẻ vô cùng thê thảm, một tên đang cận kề cái chết. “Giai Giai, mình biết, cậu rất hận mình...” Anh ta vẫn nói cái giọng lai lái đó. “Nói cho tử tế, đừng mùi mẫn.” Tôi nói: “Học đòi như trong phim thần tượng thì chỉ khiến anh chết nhanh hơn thôi.”

Anh ta giật thót, vội gật đầu: “Vâng thưa thầy, tôi nói tử tế.”

Giọng lai lái giống người nước ngoài của anh ta đã bớt đi nhiều, tuy nhiên vẫn nghe ra, nghe khẩu âm đoán chắc anh ta là người phương Nam, cho dù không học phim thần tượng thì lúc nói chuyện cũng mang mùi vị đó. "Giai Giai, từ lúc học đại học mình đã thích cậu, nhưng lúc đó mình không dám theo đuổi..." Diệp Thiếu Long cười lạnh lẽo: “Cậu xuất sắc như vậy, còn mình thì thật bình thường, cậu là công chúa, còn mình chỉ là một tên nô lệ của tình yêu, chúng ta... “Đừng có mùi mẫn “Dạ vâng, không mùi mẫn nữa...” Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tư Giai: "Giai Giai, cậu vẫn rất quan tâm mình, sau khi mình về nước không tìm được việc, chính cậu là người đã tuyển mình vào công ty, để mình làm trợ lý của cậu. Lúc học đại học, mình không dám theo đuổi cậu, mình cảm thấy nếu như bây giờ mình không hành động thì chắc chắn mình sẽ đánh mất cầu. Thế nên mìnnh đã lấy hết dũng khí để tỏ tình với cậu, nhưng cậu hoàn toàn không cho mình cơ hội, một chút cũng không! Vì vậy, vì vậy mình... mình tìm đến Trần Phú tiên sinh, xin ông ấy giúp đỡ.

Đường Tư Giai lặng lẽ lau đi nước mắt, đau khổ nhắm chặt mắt lại. “Ý của anh là vì Đường Tư Giai cự tuyệt anh nên anh đã tìm Trần Phú để giúp anh hạ trấn yểm?" Tôi nhìn anh ta: “Nhưng không phải vậy chứ? Nếu như anh chỉ muốn có được tình yêu thị đáng lẽ Trần Phú đó nên dùng mê tình yềm hoặc đào hoa yềm, nhưng thử ông ta dùng lại là tà linh áo đỏ đi giết người, chuyện này giải thích thế nào?” Anh ta hồ thẹn cúi thấp đầu: “Tôi... tôi không chỉ muốn có được Giai Giai, mà còn muốn có được chức vị của cô ấy. Tôi nói với Trần Phú tiên sinh là Giai Giải vẫn luôn xuất sắc hơn tôi, tôi muốn có được cô ấy, cũng muốn có sự nghiệp. Trần tiên sinh hỏi, có phải muốn có cả giang sơn lẫn mỹ nhân cùng một lúc? Tôi nói đúng! Ông ta nói ông ta hiểu rồi. Tôi nói tôi đã đợi bao nhiêu năm rồi, hy vọng nhìn thấy kết quả càng nhanh càng tốt, thế nên ông ta mới dùng phương pháp lợi hại nhất..."

Anh ta thở dài một hơi, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Đường Tư Giai: "Tôi thích Giai Giai như vậy, sao lại có thể giết cô ấy? Trần tiên sinh nói, sau khi dùng cách đó, mẹ của Giai Giai sẽ xảy ra chuyện, như vậy cô ấy nhất định sẽ làm lỡ công việc, đó chính là cơ hội của tôi. Sau này, sau khi bác gái xảy ra chuyện, Giai Giai đều nhờ tôi thay cô ấy tham gia liên tiếp bốn hội nghị quan trọng của quốc tế. Tôi nhân cơ hội này đã tạo ấn tượng rất tốt với Robert và quan chức cấp cao. “Sau đó thì….. “Chỉ là để lại ấn tượng thôi sao?" Tôi chất vấn. “Tôi thừa nhận, tôi đã nói với Robert nhất nhiều điều không nên nói, bôi nhọ Giai Giai, vậy nên Robert mới ép cô ấy từ chức, và trao lại chức vị của cô ấy cho tôi...” Anh ta cười khổ: "Kế hoạch ban đầu của tôi là đợi đến khi Giai Giai rơi vào tuyệt vọng thì tôi sẽ xuất hiện, rồi giới thiệu Trần tiên sinh cho cô ấy, nhờ ông ấy gỡ bỏ trấn yểm đó. Như vậy thì bác gái sẽ không có chuyện nữa, Giai Giai cũng sẽ cảm kích tôi, và cứ như thể tôi sẽ có cơ hội.” “Thảo nào tà linh áo đỏ đó đã hỏi vài lần, có thể giết mẹ ruột của Đường tiểu thư không." Tôi vỡ ra: “Thì ra là Trần Phú "Đúng vậy, tôi đã nói tuyệt đối không được làm hại bác gái.” Diệp Thiếu Long vội nói.

Diệp Thiếu Long, cậu thật ghê tởm.” Đường Tư Giai cười đau đớn: “Tuyệt đối không được làm hại bác gái... mẹ tôi suýt chút nữa bị cậu hại chết rồi, cậu còn có thể nói những lời như vậy à? Rốt cuộc cậu không có chút áy náy nào sao?" “Xin lỗi...” Diệp Thiếu Long vô cùng xấu hổ, nhục nhã: “Giai Giai, thật sự mình không muốn lắm hại hai người... mình thật sự thật sự không ngờ được cậu sẽ đi tìm thầy đén giải quyết vụ này. Thực ra cho dù cậu không tìm được thầy giúp thì sau khi mình lên chức thì cũng sẽ nhờ Trần tiên sinh gỡ bỏ trấn vật đỏ... chủ ý của mình không phải là làm hại hai người, thật sự không phải vậy!" “Thế nên, tóm lại là vì cậu muốn thay thể tôi, đúng không?” Đường Tư Giai lau nước mắt: “Nào là thích tôi, yêu tôi, tất cả đều là cái cớ."

Chị đau lòng nhìn Diệp Thiếu Long đang quỳ dưới đất: "Thứ anh cần là vị trí của tôi, đúng không?"

Diệp Thiếu Long biết sự giảo biện của anh ta đều vô dụng.

Anh ta tuyệt vọng cười một cải rồi gật đầu thừa nhận: “Trần tiên sinh nói, mệnh của cậu gặp được nhiều quý nhân, có cậu ở đó thì mình vĩnh viễn không thể khá lên được. Muốn thay thế vào vị trí của cậu thì nhất định phải khiến cậu xảy ra chuyện, chỉ có như vậy, mình mới có cơ hội..."

Anh ta mệt nhọc ngắng đầu lên: “Nhưng mà Giai Giai, mình đối với cậu là thật lòng, mình..." “Được rồi! Đủ rồi!" Đường Tư Giai xua tay, ngắt lời anh ta "Tôi không muốn nghe nữa!"

Chị đứng dậy rồi quay người đi vào phòng ngủ. "Giai Giai! Cậu giúp mình đi, xin cậu hãy giúp mình Giai Giai.

Minh đã biết sai rồi. Minh thật sự biết sai rồi, cậu hãy cho mình cơ hội!" Diệp Thiếu Long khóc lóc van xin chị. Chị dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Diệp Thiếu Long, tôi và cậu ẩn đoạn nghĩa tuyệt. Từ nay về sau, tôi không có người bạn như cậu! Cậu muốn sống thì tự mình xin thấy đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang