Chương 13: Kẻ tu luyện
Xế chiều mưa đã tạnh và tôi cũng về được đến nhà.
Sau khi tỉnh dậy, tôi ra sức véo lấy mặt mình, vượn vai một một cái, cầm lấy túi của mình rồi mở cửa bước xuống xe.
Bầu không khí sau mưa rất trong lành và vô cùng dễ chịu.
Đường Tư Giai cũng xuống xe: “Thầy ơi, tôi nên làm gì tiếp theo?" “Quay về ngủ một giấc, buổi tối chờ điện thoại của tôi.” Tôi đáp. “Vâng.” Chị gật gật đầu.
Tôi bước đến cửa định đi lên lầu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Đường Tư Giai reo lên.
Đường Tư Giai cầm lên xem, đôi mắt lóe sáng, gọi giật tôi: “Thầy ơi! Mẹ tôi tỉnh lại rồi! Là bà ấy gọi điện cho tôi!”
Tôi cười nhạt, gật đầu rồi quay người đi lên lầu.
Vào đến phòng tôi tìm một mảnh vải màu đỏ, lấy trấn vật từ trong túi ra rồi dùng mảnh vải đỏ đó bọc lại cẩn thận.
Tiếp đó tôi đợi, đợi kẻ tu luyện đến tìm tôi.
Trấn yểm là con dạo hai lưỡi, dùng nó để hại người rất nguy hiểm, và khi nó cắn trả lại chủ nhân thì càng trở nên ghế gớm. Một khi trấn vật bị đào lên, lập tức sẽ gây ra chuyện cắn trả lại chủ. Hơn nữa, tôi còn phong ấn con quỷ nhỏ áo đỏ đó vào trong đây, như vậy sự cắn trả sẽ ghê gớm gấp bội. Kẻ tu luyện đó đã hứa tế máu cho quỷ nữ, bây giờ nói không nuốt được linh hồn của mẹ Đường Tư Giai vì thế sự oán hận thấu trời xanh của nó đã hóa thành tà khí, thông qua hình nhân tạc tượng, tà khí đó sẽ trút gấp bội lên người của kẻ tu luyện.
Cho dù hắn là một cao thủ thì chuyện này chưa chắc hắn đã gánh vác nổi.
Trừ phi hắn là một tên cứng đầu không sợ chết, nếu không trong mười hai canh giờ hắn nhất định sẽ đến tim tôi. Chỉ cần hắn lộ diện thì người đứng đằng sau tất cả vụ này sẽ không còn xa nữa. Tôi bình thản cười một tiếng, rồi dựa vào số pha vươn vai một cái, trong lòng nghĩ tối nay không ngủ được rồi.
Nằm ườn ra sô pha một lúc, tôi đột nhiên nhớ ra, tôi vẫn chưa gọi điện lại cho Lý Phi. Tôi ngồi bật dậy cầm điện thoại lên gọi điện cho cô ấy. “Xong việc rồi sao?” Cô ấy thấp giọng hỏi. “Vừa quay về.” Tôi đáp: “Cậu đang ở đâu?” “ở trường, đang trên lớp nè.” “Được, vậy cậu học đi, mấy hôm nữa tớ mời cậu ăn cơm.” “Được.”
Tôi tắt điện thoại rồi ném lên sô pha, quay người đi vào phòng tắm. Nửa tiếng sau tắm xong, vừa lau tóc quay lại phòng khách thì thấy điện thoại có ba tin nhắn cô ấy gửi tới. “Hai ngày nay cậu luôn ở cạnh chị Đường đó à?” “Có phải tớ không nên hỏi ?” “Tớ không hỏi nữa, cậu không sao thì tốt. Tớ đã gia nhập vào hội sinh viên, có rất nhiều hoạt động trong hai ngày này, vậy nên cuối tuần tớ sẽ đi tìm cậu, cùng nhau ăn bữa cơm."
Tôi xem xong liền gửi cho cô ấy một chữ: “Ừ.”
Từ nay đến cuối tuần còn mấy ngày, đến lúc đó kẻ đúng đằng sau cũng đã sớm lộ diện.
Tôi để điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế sô pha hít lấy một hơi thật sâu.
Đầu của tôi lại ẩn ẩn đau.
Buổi tối, tôi pha mì tôm cho thêm hai quả trứng coi như khao bản thân. Ăn xong tôi thu xếp xong xuôi rồi bò lên giường ngủ sớm. Hình nhân tạc bằng xương được đào lên từ đêm qua, sắp đến canh giờ thứ mười hai, có lẽ kẻ tu luyện cũng sắp tới rồi.
Ngủ một lúc thì tôi tỉnh dậy, nhìn điện thoại đã chín giờ hơn. Thời gian cũng sắp đến rồi nhưng bên ngoài không một chút động tĩnh.
Tôi thầm nghĩ, người anh em này được đẩy, quả là một tên cứng đầu
Dù sao tôi cũng không gấp gáp gì, nếu hắn không đến thì tôi ngủ tiếp vậy. Lại ngủ được một lúc, lúc đó khoảng mười hai giờ, bên ngoài có người tới.
Tôi liền tỉnh dậy, mở mắt nằm im bất động, tập trung nghe động tĩnh bên ngoài. Người đó đứng trước cửa nhà tôi vài giây rồi gõ nhẹ cửa vài cái.
Tôi ngồi dậy, bình thản mặc quần áo vào rồi đi ra mở cửa. Người đã đi mất, để lại một phong thư dưới đất.
Tôi cầm thư lên, đóng cửa rồi vào ngồi ở phòng khách, cầm bức thu lên nhìn, bên trên có đánh chín chữ: Hậu Hải, Thinh Đào, sân thượng, góc Đông Nam.
Nghĩa là gì?
Hậu Hải? Muốn nói đến Hậu Hải ở Thượng Kình à? Tôi chưa từng đến đó, tôi cần bản không tìm hiều tình hình bên đó.
Tôi cầm điện thoại lên gọi điện cho Đường Tư Giai.
Có lẽ chị đang ngủ vì vậy tôi gọi một lúc lâu cũng không có ai bắt máy.
Tôi tiếp tục gọi, rất nhanh sau đó, chị nghe máy. “Xin lỗi thầy, tôi ngủ say mất, vừa mới nghe thấy..."Nnghe tiếng của chị, rõ ràng là mới tỉnh dậy. “Chị biết Hậu Hải không?” “Hậu Hải?” Chị ngày ra một lúc, sau đó phản ứng rất nhanh: “A. biết, tôi từng đến đó. Tôi nhìn phong thư: “Vậy chị có biết ở Hậu Hải có nơi nào tên là Thính Đào không? “Biết, đó là một quán bar có sân thượng ở lầu hai, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng đó là nơi đậm chất nghệ thuật. Chị nói.
Trong lòng tôi đã chắc chắn. “Chị rửa mặt đi rồi lái xe đến đón tôi.” Tôi nói: “Chúng ta đến Hậu Hải.
Được!"
Gọi điện thoại xong tôi cũng đị tắm, thay quần áo, uống cốc nước ẩm, cho hình nhân tạc bằng xương được bọc bằng vải đỏ cho vào trong túi, rồi xuống lầu đợi ở bên ngoài.
Rất nhanh sau đó, Đường Tư Giai đã đến.
Mở cửa bước lên xe, chúng tôi đi thẳng đến Hậu Hải.
Quán bar Thính Đào ở bên cạnh Hậu Hải, nằm trên con đường có các quán bar xa hoa trụy lạc, quán bar này không lớn, có hai tầng trên dưới, đó là một nơi khá nghệ thuật.
Đến nơi, tôi dặn dò Đường Tư Giai: “Chị đừng lên, cử ở bên ngoài đợi tôi.” “Thầy đi một mình có ổn không? Liệu có nguy hiểm không?
Chị lo lắng. “Yên tâm đi, hắn không dám đâu. Tôi đeo túi cặp lên, bước vào quán bar. Đường Tư Giai mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng.
Tầng một của quán bar là đại sảnh, có một người con gái đang ngồi hát trên sân khấu, bên dưới có cả nam cả nữ, còn có người nước ngoài, người đến nghe không nhiều nhưng rất nào nhiệt. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi như thế này, nhìn cái gì cũng thấy lạ mắt nhất thời tôi có chút mê mẫn, dưới ánh đèn lờ mờ, ngay cả cầu thang tôi cũng tìm không ra.
Có một người đàn ông bước đến: “Xin chào, cậu đi một mình à?" “Có hẹn bạn... cầu thang ở đâu vậy?" Tôi hỏi.
Người đàn ông đó dẫn tôi đến bên cạnh cầu thang, không quên nhắc nhờ tôi: “Cậu đi chậm thôi, cầu thang hơi trơn.
Lên đến sân thượng, thời điểm tôi bước qua cánh cửa, bầu không gian trở nên yên tĩnh. m thanh ở đại sành inh tại nhức ốc, nhưng ở trên sân thượng lại vô cùng yên tĩnh, quả là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Ở đây có kè năm chiếc bàn, trong đó ba bàn có các cặp tình nhân đang ngồi, còn chiếc bàn nhỏ góc Đông Nam có một người đàn ông trung niên đã ngồi sẵn ở đó, người đang run rầy.
Tôi đi đến ngồi xuống trước mặt ông ta, đặt phong thư lên trên bàn, đầy về hướng ông ta.
Ông ta ngẳng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột đồ như mưa, nhìn tôi đầy hận thù, ông ta hận không thể dùng ảnh mặt đề xé toạc tôi ra. “Khó chịu lắm nhì?" Tôi hỏi, "Thừa lời!" Ông ta không dảm mở miệng mà chỉ phát ra tiếng qua các kẽ răng Đảng đời tôi đen đủi, không học đến nơi đến chốn, rồi để thua trong tay một cậu nhóc vị thành niên... Ông ta nhíu mày đau khổ, cầm cốc lên rồi nhổ hết máu trong miệng vào đó, hít thở mấy cái rồi để cốc xuống, nhìn thờ ơ “Mang thứ đó đến chưa?"
Tôi gật đầu.
Ông ta lấy thẻ ngân hàng ở trong túi áo rồi đẩy ra trước mặt tôi: "Tôi thụ của chủ bốn trăm nghìn tệ. Theo luật giang hồ, cậu phá trấn yểm của tôi thì tôi sẽ trả gấp đôi để chuộc lại! Trong đây có một triệu nhân dân tệ, mật mã là 564239, đủ chứ?”
Tôi ngạc nhiên, trên giang hồ có luật này sao?
Một triệu nhân dân tệ! Một triệu Nhân dân tệ à!
Nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh trở lại, trên giang hồ có luật của giang hồ, Ngô gia có phép tắc của Ngô gia. Số tiền này không phải của tôi, đừng nói là một triệu nhân dân tệ, cho dù là mười triệu nhân dân tệ thì cũng chẳng liên quan đến tôi.
Thấy tôi không phản ứng gì, ông ta liền chau mày: “Cậu có ý gì? Nói đi chút “Tôi không cần thứ này” Tôi thản nhiên đáp lại. “Vậy cậu muốn cái gì?” “Tôi cần chủ của ông.” “Vậy... cậu đi đi!” “Dù có chết cũng không bán đúng chủ của ông?” Tôi chằm chằm nhìn ông ta. “Tôi không thể bán đứng chủ của mình, đó là phép tắc trong môn của chúng tôi!” Ông ta nhắm mắt lại, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Tôi còn có vợ con, tôi có thể chết, nhưng luật của giang hồ, tự gây họa tự mình chịu, không liên lụy đến vợ con, cậu đừng làm hại người nhà của tôi. Cậu đi đi.”
Tôi lặng lẽ nhìn ông ta, trong lòng không có chủ ý gì cả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK