• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Hình nhân tạc bằng xương

Đây không phải tà linh đang nói, mà là quỷ nhỏ áo đỏ đang hỏi người tu luyện trấn vật. Chỉ cần có câu trả lời xác định của người đó thì mẹ của

Đường Tư Giai sẽ chết ngay lập tức.

Trong lúc cấp bách, tội vô thức nghĩ đến bùa trấn tà, ngón trò của tay phải xoa ấn đường, tay còn lại vung ném. Một thứ ánh sáng trắng lập tức đập vào người tà linh, nó gào lên thảm thiết, phải nhảy vọt lên trên, rồi hóa thành một đám khí màu đen trong không trung, nó kêu lên một tiếng rồi rơi xuống bao phủ kín phần mộ tổ của Đường gia.

Còn tôi, cơ thể mềm nhũn, tê liệt nằm trên đất, dường như đánh mất cả linh hồn, đầu óc trống rỗng.

Tôi được ông nội dạy lấy thần để làm bùa nhưng tôi chưa từng dùng đến Lần đầu tiên dùng đã cứu được một mạng người.

Rất khó chịu, nhưng đáng.

Tà linh bị đánh tiêu tan, mộ tổ Đường gia bị bao phủ trong sương mù đen, bầu không khí vô cùng đáng sợ.

Nhưng trong lòng tôi rõ, tôi và Đường Tư Giai đã an toàn. Trận chiến ác liệt vừa rồi đầy rẫy nguy hiểm, dường như chúng tôi vừa đi dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi quay lại.

Thở hổn hển một lúc lâu trên nền đất, dần dần tôi lấy lại nhận thức, ngồi dậy một cách khó khăn, lắc đầu thật mạnh, tôi dùng nước mưa trên đất vỗ vào mặt mình.

Sau khi thật sự tỉnh táo trở lại, tôi mới nhớ đến Đường Tư Giai ở bên cạnh liền giật mình.

Ngày hôm qua dùng hai chồng lôi quyết khiến mẹ chị ấy khiếu huyệt chảy máu, hình như vừa nãy tôi dùng ba chồng...

Tôi nhanh chóng ôm chị dậy, nhìn kỹ, quả nhiên mắt, mũi, khóe miệng và trong tại đều chảy máu tươi.

Tôi ngày người.

Làm sao bây giờ? Chị không thể chết! Tôi sửng sở một lúc, rồi nhanh chóng tập trung tinh thần nhìn vào ẩn đường của chị, lúc này tôi mới yên tâm.

Thần sắc của chị vẫn còn, tôi liền dùng nội khí thăm dò, trung mạch của chị bị tà khí chặn lại nên trông giống như đã chết. Bởi vì thần sắc của chị đủ dùng nên tôi đã trực tiếp trị thương cho chị.

Tôi dùng tay ấn vào trung đan điền giao giữa ngực và bụng, đưa nội khí đi lên chạm vào thần sắc, sau đó đưa thần sắc đi xuống, nhanh chóng ép tà khí của trung mạch ra ngoài.

Chị chau mày, khóe miệng chảy ra máu đen, bắt đầu kho một cách đau đớn

Tôi ôm chặt lấy chị, vừa lau máu ở khóe miệng chị vừa hỏi: “Chị sao rồi?”

Lúc rất lâu sau, chị thở phào một tiếng. “Vừa nãy... tôi bị sao vậy?” Chỉ hỏi một cách khó khăn. “Chị làm tà linh giật mình nên nó nhập vào người chị.” Tôi đáp: “Bây giờ thì không sao rồi, nó đã bị tôi đánh tiểu tan, giờ chị cảm thấy thế nào?” “Ngực tôi đau... Sắc mặt chị vàng vọt, toát mồ hôi hột.

Tôi dùng tay kiểm tra ngục trái của chị, nhưng tay không hề chạm, cách ngực chị tầm ba cm, lòng tay tôi cảm nhận được sự đau nhức đầy âm u lạnh lẽo. Đây là bệnh khí, cho thấy tim của chị đã bị nội thương.

Rất may sự đau nhức này không dữ dội. “Tim của chị đã bị nội thương, may là không nghiêm trọng.” Tôi kéo lấy tay trái của chị: “Để tôi trị thương cho chị.” “Trị thương?" Chị yếu ớt nhìn tôi: “Trị thương như thế nào?”

Tôi không đáp, điều nội khí đi qua tay rồi tiến vào trong cơ the chi. “U.” Chị khẽ chau mày, rồi nhắm mắt lại. Chị có thể cảm thấy một dòng chảy nóng men theo lòng bàn tay trái, đi qua cánh tay trái rồi tiến vào phần ngực trái của chị. Tiếp đó, ngục trái phình ra, sau đó cảm giác đau đớn ở ngực trái dần dần giảm đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Đường Tư Giai là người được nhận sự giáo dục ở trình độ cao, ở thời đại này, người càng học cao thì càng không tin vào sự tồn tại của nội khí. Lần này, chị không thể không tin, bởi chị đã trực tiếp trải qua chuyện này.

Vài phút sau, chị không sao rồi, sắc mặt trở nên hồng hào. “Còn đau không?” Tôi hỏi.

Chị lắc đầu: “Hết đau rồi.” “Vậy thì tốt.” Tôi đỡ chị dậy dựa ra phía sau, dựa vào mộ của cha chị, nhắm mắt lại, trong lòng yên tâm rồi.

Chị thấy bộ dạng tôi như vậy liền bỏ qua: “Thầy sao vậy?” “Hơi mệt, hơi đau đầu...” Tôi chỉ vào con dao gọt hoa quả ở phía xa: “Lấy giúp tôi.” “Ừ.” Chị đứng dậy, mang con dạo quay lại đưa cho tôi, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh, lo lắng nhìn tôi: “Thầy thật sự không sao chứ?” “Không sao.”

Lúc này chị mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Chị hỏi tiếp: “Vừa nãy... thầy dùng nội công sao? Lúc trị thương cho tôi ấy?” “Ừ.” Tôi nhắm mắt lại. “Thật thần kỳ...” Chị ngồi dựa vào ngôi mộ của cha, dường như vẫn chưa hoàn hồn: “Tôi nghĩ rằng chuyện của mẹ đã lật đổ nhận thức của tôi, nhưng trải qua chuyện vừa nãy tôi mới biết, lật đổ thật sự là như thế nào...” Tôi cười nhạt: "Sao bị lật đổ nhiều như thế, chỉ là trước đây chị không tin vào sự tồn tại của sức mạnh thần bí trên đời, bây giờ chỉ là không thể không tin mà thôi...” Chị nhìn tôi đầy sâu xa, lấy một chai nước trong túi ra rửa mặt, và mở một chai khác đưa cho tôi.

Tôi uống một ngụm nhỏ rồi đưa lại cho chị.

Chị đón lấy, ngẩng đầu, một hơi uống hết nửa chai, lấy tay lau miệng. Tôi ngồi cạnh nhìn tư thế uống nước của chị, rất gợi cảm.

Sương mù đen dần dần tan biến. “Thầy ơi, chúng ta có thể đào trấn vật đó lên?” Chị nhớ ra, liền hỏi tôi. Đầu tôi vẫn hơi đau, nhưng cơ thể đã hồi phục nhiều rồi, đứng dậy cầm theo con dao gọt hoa quả: “Đi.”

Chị đứng dậy: “Vâng!”

Đến trước cây tùng kia, tôi bảo chị dùng điện thoại chiếu sáng giúp tôi, ngồi xổm xuống, dùng dao đào đất. Trận mưa hồi nãy đã khiến phần đất ở dưới cây tùng trở thành bùn nhão, dùng dao gọt hoa quả thì đào không tiện.

Mà tôi thì không vội, đào rất từ tốn, rất cẩn thận.

Còn Đường Tư Giai lại rất căng thẳng, chị không ngừng nuốt nước bọt.

Tôi dùng dao đào vài phát rồi dùng tay móc đống bùn nhão lên, tiếp đó lại đảo.

Rất nhanh, bên cạnh lại chồng thêm một đống bùn.

Quần áo của chúng tôi đã dính đầy bùn nên không có gì phải kiêng dè.

Dần dần gốc cây đã lộ ra.

Tôi giảm chậm tốc độ, cẩn thận từng tí một cố gắng không Đào hơn mười phút nữa, sau khi móc bùn đất lên thì có một làm tổn thương gốc cây. đầu người rất nhỏ lộ ra. "Đó là gì thế?” Đường Tư Giai vội hỏi.

Tôi móc phần bùn đất bên cạnh lên, rồi cẩn thận từng tí từng tỉ một lôi trấn vật trong gốc cây lên, lau sạch bùn đất ở bên ngoài thì thấy đây là một hình nhân nữ tạc bằng xương. Dáng vẻ của nó là một bé gái. “Đây chính là trấn vật.” Tôi đưa cho chị: “Nó được dùng từ xương người chết tạc thành.” “A!” Chị thất kinh hét lên một tiếng, vô thức lùi về phía sau vài bước. Tôi nhìn chị: “Sợ gì chứ? Quỷ chị cũng nhìn thấy rồi, còn sợ xương người chết sao?"

Chị cố kìm lại sự sợ hãi bước đến, hỏi tôi: “Vậy... bây giờ làm gì?”

Tôi đưa trấn vật cho chị: “Cầm lấy.” “Cầm lấy?” Chị giật mình: “Nhưng mà...” “Chị không cầm lấy thì tôi làm sao có thể làm chỗ này trở về trạng thái ban đầu?" Tôi nhìn chị: “Vật này một khi ra khỏi đất thì sẽ không thể chạm vào địa khí nữa, nếu không sẽ rắc rối đấy, cầm lấy!”

Chị căng thẳng nuốt nước bọt, tay trái run rẩy đỡ lấy. “Tay trái không được, dùng tay phải.” Tôi dặn dò.

Chị cho điện thoại sang tay trái, quay đầu ra chỗ khác, tay phải đón lấy.

Bàn tay đó run lẩy bẩy.

Tôi cẩn thận từng tỉ một dùng bùn đất lấp lại, sau khi lấp cho bằng phẳng tôi liên đúng dậy tới trước ngôi mộ của cha chị, từ trong túi tôi lấy một chai nước khoảng ra rửa tay.

Đường Tư Giai mòn mỏi nhìn tôi, vẻ mặt đó thật tội nghiệp, thật đáng thương.

Tôi quay lại chỗ chị, dùng nước đổ vào trấn vật trên tay chị. Chị nhằm chặt mắt, nghiêng đầu không dám nhìn. “Vừa nãy nhìn thấy tà linh, tôi không thấy chị như thế này.”

Tôi nói: “Có đáng không?" “Đừng nói nữa... tôi muốn nôn...” Chị cố gắng nhịn. Tôi cười nhạt, đứng dậy: “Quay về xe đi.” “Cầm theo thứ này?” Chị chau mày. “Thứ này có tác dụng rất lớn.” Tôi nói.

Chị nhìn trấn vật trong tay, cổ kìm lại sự buồn nôn, vịn tay tôi dứng dậy.

Vừa quay người đi, đột nhiên tôi cảm thấy phần da thịt sau lưng căng ra, đưa tay ẩn chặt lấy vai chị: “Đừng động đậy!” “Sao vậy?" Chị hỏ,

Tôi từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào ngôi mộ của cha chị cách đó không xa.

Bên cạnh mộ, quỷ nhỏ áo đỏ đang lặng lẽ nhìn chúng tôi, nhếch mép cười, lộ ra đầy miệng máu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK