Chương 17: Quý nhân đến rồi
Quay về đến nhà cũng đã hai rưỡi sáng.
Nhà tôi có hai phòng ngủ, một to một nhỏ, tối để Đường Tư Giai ở trong phòng ngủ của tôi, còn tôi nằm ở phòng ngủ nhỏ. “Chăn đệm này là của tôi, chút nữa tôi đổi cho chị bộ khác.” Tôi nói: “Bộ chăn đệm ở phòng ngủ nhỏ kia tôi chưa dùng qua, chị dùng bộ đó đi.” “Không cần, không cần!” Đường Tư Giai vội nói: “Tôi dùng bộ của thầy cũng được, thầy không cần đổi đâu.” “Chị không phiền sao?” Tôi hỏi. “Không sao, dùng bộ chăn đệm thầy dùng qua thì tôi sẽ có cảm giác an toàn.” Chị nói. “Ừ, vậy được.” Tôi hắng giọng: “Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”
Chị vào trong phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi cũng quay trở về chiếc phòng ngủ nhỏ của mình, đóng cửa lại rồi lên giường đắp chăn. Sau khi nằm xuống, tự nhiên tôi lại nghĩ đến Trần Phú, nghĩ lại luật giang hồ đó, nghĩ lại lời thề máu của ông ta...
Cứ nằm nghĩ như vậy, mắt của tôi dần dần trùng xuống, rất nhanh mở không nổi mắt nữa.
Lúc này, Đường Tư Giai mở cửa đi đến cửa phòng tôi, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái: “Thầy ơi, thầy ngủ chưa?" Tôi chợt mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy: “Chưa ngủ, sao thế? Có chuyện gì à?” "Không phải, không phải, không có chuyện gì.” Chị vội nói: “Tôi có chuyện muốn nói với thầy “Ừ.” Tôi thở phào, ra khỏi giường, mặc quần áo rồi ra mở cửa. “Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Chị vẫn chưa thay bộ quần áo cũ trên người, vẫn là bộ dạng vừa nãy. “Thầy, trên đường thầy có nói đến chuyện Trần Phú hẹn thầy là muốn chuộc lại trấn vật đó.” Chị nhìn tôi: “Ông ta ra giá chưa ạ?”
Tôi hiểu ý của chị. “Chị không cần nghĩ nhiều, đó không phải tiền của tôi, tôi sẽ không cần đến, chị đừng nghĩ là chị đã làm trễ nãi tôi.” Tôi nhìn chị: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” “Thầy ơi, đợi đã.” Chị chặn tôi lại, nhìn tôi chân thành: "Mặc dù bây giờ tiền tôi không nhiều, nhưng mấy chục vạn tệ thì tôi có thể! Thầy nói cho tỗi một con số, nếu không lòng tối sẽ không yên, rất ái ngại...” “Tôi đã nói rồi, không cần.” “Thầy ơi, tôi rất thật lòng!” “Tôi cũng thật lòng.” “Tôi nói thật!” Chị kiên quyết: “Thầy nói cho tôi biết, được không?”
Tôi ngáp một cái rồi cười bất lực: “Tôi muốn ngủ.”
Chị do dự một chút rồi buông tay ra: “Vậy thầy nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta nói tiếp.” "Người Ngô gia làm việc cho người khác, từ trước tới nay không kiếm tiền phát sinh ngoài, cũng không nhận tiền lần thứ hai." Tôi nhìn chị: “Tôi nhận tâm ý của chị, việc này kết thúc ở đây, về sau đừng nhắc tới nữa.”
Nói xong tôi không đợi chị nói, đóng cửa rồi lên giường.
Đường Tư Giai đúng ngày ra một lúc rồi thở nhõm: "Cảm ơn thầy, ngủ ngon." phào nhẹ
Tôi lật người, đi vào giấc rất nhanh.
Hôm sau, tôi dậy rất muộn, nhìn điện thoại đã hơn mười giờ sáng. Tôi để điện thoại xuống, vươn vai rồi ngồi dậy mặc quần áo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại của Đường Tư Giai. “Hôm nay tôi có chút việc, có thể đến đó được hay không thì bây giờ tối vẫn chưa rõ...” “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến, anh yên tâm!” “Anh vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói lúc nãy à? Không phải tôi không đến làm, hôm nay tôi có việc, bẫy giờ tôi vẫn chưa chắc có thể đi được không? Đơn xin từ chức tôi cũng đã gửi rồi, chỉ là vấn đề thủ tục, các anh gấp gáp như vậy sao?” Chị tức giận.
Tôi mở cửa bước ra ngoài phòng ngủ, lặng lẽ nhìn chị ở trong phòng khách.
Chị thấy tôi đi ra liền gật đầu với tôi, giọng nói bình tĩnh lại rồi nói với người bên kia: “Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng đi nhanh tới đó, sẽ không làm khó anh, như vậy đi.”
Chị tắt điện thoại rồi thở phào một hơi dài, đi đến trước mặt tôi: “Phòng nhân sự của công ty giục tôi đến làm thủ tục từ chức, thầy, tôi có thể đi không?” “Tôi đi với chị.” Tôi thờ ơ nói.
Chị mỉm cười: “Vâng! “Chị gọi xe đi, tôi đi tắm trước đã." Tôi quay người đi vào phòng tắm.
Công ty của Đường Tư Giai ở khu trung tâm CBD của Thượng Kinh, các tòa nhà cao ở đây mọc lẫn như nấm, đây là chốn phồn hoa nhất của Thượng Kinh. Đương nhiên, giống như Hậu Hải, đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này.
Đến dưới tòa trung tâm thương mại quốc tế, chị do dự một lúc rồi nói với tôi: "Thầy ơi, không thì thế này đi, tôi dẫn thấy đến quán coffee ở trên lầu, thầy ăn sáng trước, còn tôi tôi tự đi lên đó, làm xong thì tôi đi xuống tìm thấy.” “Tôi đi theo không tiện à?" Tôi hỏi. Chị lắc đầu: "Không phải, chỉ là...”
Tôi hiểu ý của chị, bình thản cười một tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi ăn sáng trước.”
Chị thở phào, nhìn tôi cười: “Vâng.”
Tôi đi cùng chị vào thang máy, đến quán coffee, chị gọi cho tôi cà phê và bữa sáng, nhỏ tiếng dặn dò người phục vụ vài câu rồi mới đi.
Nhìn là biết chị là khách quen ở đây. Rất nhanh sau đó, người phục vụ mang cà phê và bữa sáng cho tôi.
Bữa sáng theo phong cách phương Tây, rất đơn giản, một phần sandwich, một phần salad và một phần đồ ăn ngọt là bánh chuối nướng. Không nhiều, nhưng trông rất tinh tế, đối với một đứa trẻ chưa nhìn ra thế giới bên ngoài như tôi mà nói, đẩy cũng được coi là lần đầu tiền ăn đồ nước ngoài.
Tiếp đó, người phục vụ lại mang cho tôi một đĩa canh.
Được rồi, cũng được coi là đầy đủ.
Tôi ăn từ tốn, vừa ăn vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài qua chiếc cửa sổ kính cực đại.
Vị trí này rất cao, có thể nhìn thấy gần một nửa phong cảnh của Thượng Kinh.
Khoảng nửa tiếng sau, Đường Tư Giai ôm theo chiếc hộp quay lại.
Còn tôi cũng ăn xong rồi.
Chị ngồi xuống cạnh tôi, đặt chiếc hộp lên chiếc ghế bên cạnh. "Thầy ăn có đủ không?” Chị hỏi: “Vừa nãy tôi dặn dò phục vụ rồi, em ấy không hỏi thầy à?" “Đủ rồi.” Tôi nhìn người phục vụ ở đằng xa.
Người phục vụ đó sững lại rồi vội vàng bước tới: “Chị Đường, thật xin lỗi, vừa nãy em có chút chuyện nên không kịp đến hỏi vị này...” “Không sao, tôi ăn no rồi.” Tôi nhìn người phục vụ nở nụ cười: “Cảm ơn, chị đi làm việc đi.”
Thấy tôi nói như vậy, Đường Tư Giai không nói thêm nữa, chỉ có thể để người phục vụ đi. “Làm xong rồi à?” Tôi hỏi Đường Tư Giai. “Ừ, làm xong rồi.” Chị cúi đầu: “Người đi trà lạnh, hết tình trà tan*, những người đó đang cười nhạo tôi... tôi không muốn thầy đi theo tôi lên đó, chính vì không muốn thầy chế cười...” (*) Thói đời đậm nhạt, thất thường, ví như thái độ đối xử lạnh nhạt hay nhiệt tình với những người có địa vị cao thấp khác nhau. “Không bị người khác đố kỵ là kẻ phàm phu tục tử.” Tôi cười: “Chị còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy, bị người khác đổ kỵ cũng là điều bình thường. Đúng rồi, không có ai tiễn chị sao?"
Chị lắc đầu: "Không có, không có một người nào. Bọn họ đang chuẩn bị đón sếp mới rồi, lúc này còn có ai đến tiến tôi?" “Sếp mới là ai? Chị có quen không?” Tôi hỏi. “Tôi không hỏi, không có ai nói cho tôi biết.” Chị bình thản cười một tiếng: “Tôi đã từ chức rồi, đó cũng không phải vấn đề mà tôi nên quan tâm. Đợi hai ngày sau, tôi sẽ đi tìm việc.”
Người phục vụ mang đến cho chị một ly cà phê: “Chị
Đường, mời chị, chị đừng giận em..."
Đường Tư Giai cười: “Không sao, chút nữa tôi thanh toán một thể.” Người phục vụ ngượng ngùng mãi: “Không không, ly này là em mời chị! Chị luôn quan tâm em như vậy, thật sự lúc nãy em không nên lỡ là, chị đừng giận em, lần sau em nhất định chú ý.
Được, em đi làm việc đi.” Đường Tư Giai thờ ơ nói. Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với tôi rồi rời đi. “Trước đây hầu như tôi đều ăn sáng với ăn trưa ở đây.”
Đường Tư Giai giải thích: “Vì thế em ấy quen tôi.” Tôi cười nhạt: “Chị nói người đi trà lạnh, chị nhìn xem, không phải ở đây còn có một ly cà phê nóng sao?"
Chị cười rồi uống lấy hai ngụm, sau đó đặt ly xuống: “Thầy, chúng ta đi thôi.” “Chị vẫn chưa ăn mà.” Tôi nói.
Chị cười: “Một ly cà phê là đủ rồi.”
Tôi gật đầu.
Chị đến quầy lễ tân để thanh toán, rồi quay lại ôm lấy chiếc hộp, sau đó cùng nhau ra khỏi quán cà phê.
Lúc đợi thang máy tôi đưa tay ra đỡ lấy hộp của chị. “Không cần đâu thầy, tôi bê được, cũng không có nhiều đồ.” Chị nói vội.
Tôi không nói gì, giằng lấy chiếc hộp từ tay chị Chị do dự một lúc, chỉ có thể nhường cho tôi: “Cảm ơn thầy.” “Không có gì." Tôi thờ ơ nói.
Thang máy đang đi xuống, đến tầng 50 thì dừng lại, mở cửa bước vào là một đôi tình nhân ngoại quốc. Trong đó, người con gái đó không cần thận đã dẫm phải Đường Tư Giai, nhưng ngay một cầu xin lỗi cũng không. Đường Tư Giai không hề đề tâm, đứng nhường sang bên cạnh một chút.
Trong lòng tôi khẽ rung, nhất thời đã nhận ra được điều gì
Đại lúc thang máy xuống đến tầng một lúc mở cửa tôi đẩy chiếc hộp vào trong lòng chị rồi bước nhanh ra khỏi thang máy.
Đường Tư Giai sừng lại: "Thầy ơi... thầy... thầy đợi tôi với... Chị nhanh chân đuổi theo tôi: “Sao vậy?Xảy ra chuyện gì à?” Quý nhân của chị tới rồi, chính là ở cửa ra vào.” Tôi nói, “Quý nhân? Quý nhân nào?” Chị không hiểu. Tôi không giải thích chỉ đầy chị ấy hướng ra cửa: “Đi đi.” ở trước cửa, có một người phụ nữ trẻ bước xuống từ chiếc Limousine, có hai người nam nữ trung niên đang đứng ở cửa đón tiếp cô ấy.
Cô ấy dẫn trợ lý, vừa bước vào cửa, ngằng đầu lên thì nhìn thấy Đường Tư Giai. “Đường Tư Giai?” Cô ấy khó hiểu: “Đây là như thế nào?”
Đường Tư Giai nhìn người phụ nữ đó, đột nhiên sững lại: "Giám... giám đốc Đỗ
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK