Chương 2: Lâm Hạ
Cuộc sống ở Thượng Kinh của tôi vô cùng nhàm chán.
Bởi tôi sống một mình rất cô đơn thế nên tối càng ít nói, ở trường cũng không có bạn bè, tan học liền chạy luồn về nhà, tôi đều dành quỹ thời gian ngoài việc học để đi nghiên cứu thuật số phong thủy. Những bí thuật này người ngoài nhìn vào thấy lạ lẫm khó hiểu, nhưng đối với tôi mà nói, việc nghiên cứu này khiến tôi cảm thấy vui nhất. Những ngày tháng không có ông nội và cha mẹ bên cạnh, ngũ hành bát quái, thuật số âm dương, trận pháp phong thủy, thủ quyết bùa chú trở thành những người bạn bên cạnh thân thiết nhất. Chúng có thể khiến tỗi quên đi cô độc, quên đi sự trống trải, cho dù sống một mình thì tôi cũng có thể sống một cuộc sống vui vẻ và sung túc.
Có duy nhất một điều đau khổ đó là tôi học nhiều như vậy nhưng lại không có cơ hội để phát huy. Đặc biệt là hồi năm lớp tầm, tôi thích một bạn nữ cùng lớp, vừa hay bạn ấy cũng có tình cảm với tôi. Nhưng cuối cùng lại bị một thằng con trai khác tán mất, thế là cô bạn ấy trở thành bạn gái của cậu ta.
Mà cái cạy nhất đó là, cách mà thằng đó tán cô bạn ấy lại là giúp cô ấy bói bát tự. Ngày hôm đó tôi nhìn chăm chăm tên đó tán tỉnh người con gái mà tôi thích, nhìn cậu ta dùng những kiến thức không chuyên sâu học ở trên mạng để làm cô ấy rung động, năm cậu thì hai câu chuẩn ba câu sai bét. Thế nhưng lại khiến cô ấy kinh ngạc và cảm thấy cậu ta rất lợi hại. Và không lâu sau hai người họ thành đôi.
Thời gian đó tôi đau khổ vô cùng, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết cải thằng cha đó lừa cậu đẩy, vốn dĩ hắn không hiểu gì hết về những thứ đó! Nhưng cuối cùng tôi đã không nói gì cả, bởi vì ông nội đã từng nói, người đầu tiên mà tôi làm việc cho là người nhà họ Đường. Còn cô bạn này tên là Lý Phi.
Sau khi chúng tôi tốt nghiệp cấp hai, tôi, Lý Phi và tên đó cùng thi vào một trường cấp ba. Lúc phân lớp, tôi và Lý Phi vẫn học chung lớp, còn tên tiểu đó kia thì học lớp bên cạnh.
Không lâu sau, cậuu ta lại dùng mánh khỏe cũ để tán tỉnh một cô bạn gái cùng lớp “tươi ngon mọng nước” khác, và cậu ta đã đá Lý Phi.
Lý Phi cảm thấy rất đau đớn, tối ngày hôm đó cô ấy gọi tôi ra sân vận động, khóc lóc kể với tôi rằng tên đó đã chia tay với cô ấy. Lý Phi khóc như mưa ôm lấy đôi chân của mình, đôi vai khẽ run run. Ngay lúc đó, cô ấy đột nhiên nói một câu: "Cũng may là tớ vẫn chưa bị anh ta lừa, ít nhất là tớ vẫn còn trong trắng..."
Lập tức dường như có sấm sét đánh ngay trên đỉnh đầu tôi, tựa như bị người khác cầm dạo từ đằng sau đâm xuyên qua tầm can tôi vậy. Lý Phi đang ra hiệu ngầm cho tôi biết, nếu như là người khác nghe được câu nói này sẽ rất vui mừng cho Lý Phi.
Nhưng tôi không phải họ, sau khi nghe được câu này thì tôi có thể hiểu được Lý Phi đã bị tên đó.
Thấy tôi không nói gì, cô ấy liền quay đầu lại dè dặt nhìn tôi: “Ngô Tranh, cậu... bị sao vậy?”
Tôi không biết nên nói gì, bởi vì trong đầu tôi vô cùng trống rỗng.
Trầm mặc trong giây lát sau đó tôi nở một nụ cười miễn cưỡng: “Không... không sao cả...” “Cậu không tin tớ à?” Cô ấy hỏi. “Tớ... tin...” Tôi dối lòng.
Cô ấy cũng không biết nên nói gì, bầu không khí trở nên ngại ngùng. Sau khi trầm ngâm vài phút, tôi liền đứng dậy: “Cậu đừng buồn nữa, để tớ đưa cậu về nhé.” Cô ấy không nói gì, chỉ gật đầu.
Tôi đưa cô ấy đến dưới tòa ký túc xá, cô ấy quay người lại nói với tôi: “Ngô Tranh, cậu tin tớ đi, thật sự tớ và Trương Nghị chưa có chuyện gì!" Tôi cũng muốn tin cô ấy, nhưng mà....
Giây phút đó, tôi thực sự hy vọng mình không hiểu thuật số.
Sau đó cô ấy quay đi lên tầng.
Tôi rời trường học phỏng chiếc xe đạp như bay trên đường trở về nhà của tôi. Sau khi vào khu chung cư, tôi đến siêu thị mua rất nhiều rượu mang về nhà, một mình uống cho tới sáng. Mối tình đầu của tôi trôi qua như thế đấy.
Trong hai năm sau đó, Lý Phi đã thay rất nhiều bạn trai, còn tôi cũ thể bặt vô âm tín, không thích ai và cũng không được ai thích, cứ như vậy cho tới khi tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lý Phi đã thị đỗ và đang học ở trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật Bắc Kinh. Còn tôi thì không tham gia thi đại học, bởi vì tôi biết, tôi không có mệnh học đại học. Đọc sách nhiều như vậy cũng đủ dùng, cũng đủ biết rồi.
Ngày nhận được giấy thông báo, Lý Phi có gọi điện nói muốn gặp tôi và cùng nhau ăn bữa cơm. Tôi do dự một chút sau đó tìm cở từ chối cô ấy.
Tôi không hiểu thuật đọc tâm nhưng tôi hiểu được thần sắc của con người, ánh mắt cô ấy từng nhìn tôi có ý muốn nói với tôi rằng mặc dù cô ấy đã thay mấy người bạn trai nhưng trong tận sâu đáy lòng cô ấy vẫn luôn dành vị trí cho tôi. Chỉ là cô ấy thấy con người tôi quá tẻ nhạt, kiệm lời, không ai có thể biết được chính xác tâm tự của tôi, hơn nữa đối với tin hiệu ngầm của cô ấy thì tôi vẫn luôn không có hồi âm tích Cực nào,
Câu nói đó nên nói như thế nào, cắt không đứt, lý lẽ cũng không rõ ràng. Lý Phi muốn trước khi bước vào cuộc sống đại học kết thúc hẳn với tôi. Nhưng đối với tôi, điều này đã không có ý nghĩ gì nữa rồi.
Tối ngày hôm đó tôi đã uống rất nhiều rượu, uống say mèm.
Sau khi không đi học nữa tôi trở thành người chỉ thích ru rú trong nhà, mỗi ngày ngoài việc ăn cơm, đi bộ thì tôi dành toàn bộ thời gian còn lại để nghiên cứu bí thuật của Ngô gia. Bởi vì không có cơ hội thực tế vì vậy tôi muốn tìm đủ mọi cách để nghiệm chủng. Ví dụ như bói thời tiết, xem lúc nào trời sẽ mưa, khi nào trời sẽ tạnh. Ngoài ra tôi còn mua ít hoa quả mang về nhà sau đó luyện các đồ vật bày trận pháp và dùng hoa quả để thử nghiệm kết quả của trận pháp.
Những ngày như vậy đã trôi qua hơn một tháng, hậu nhân của nhà họ Làm cũng đã đến.
Ngày hôm đó tôi đang nghiên cứu tác dụng thúc đẩy tốc độ thổi rữa quả táo của vị Lục Sát(*) thì đột nhiên có tiếng chuông cửa. Tôi mở cửa ra xem thì bên ngoài có một cô gái chạc tuổi tôi. Cô ấy mặc chiếc áo phông màu trắng phối thêm một chiếc quần bò xanh nhạt, mái tóc suôn mượt ngang vai, khí chất thanh thoát đơn thuần, cô ấy xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là đôi mắt to long lanh như nước đẹp mê hồn. (*) Lục Sát là một phương vị hung trong phong thủy.
Tôi nhìn ngây ra một lúc: “Cậu là...” “Xin chào, tớ tên là Lâm Hạ.” Cô ấy nhìn tôi nở nụ cười: “Ông nội tớ bảo tớ đến đây tìm Ngô Tranh cháu của Ngô Tử gia, xin hỏi cậu ấy có nhà không?”
Thần trí của tôi đã quay lại: “À, có, chính là tớ đây.” “Vậy thì tốt quá rồi.” Lâm Hạ chìa tay về phía tôi: “Rất vui được gặp cậu!”
Tôi không bắt tay với cô ấy: “Cậu vào đây đi.”
Cô ấy có chút ngượng ngùng, nhưng không mất đi phong độ, mỉm cười một cái: “Ừ.”
Tôi đưa cô ấy đến phòng khách và đưa cho một lon coca, sau đó tôi quay về phòng ngủ mở chiếc rương lấy ra hai túi vải đỏ.
Ông nội đã từng nói để cho tôi tự chọn lấy một túi. Nhưng cái nào tôi cũng không muốn đưa cho cô ấy. Nhưng mà tôi không thể không nghe lời ông nội, thế nên tôi đã tùy ý chọn lấy một túi để lên giường, túi còn lại tôi để lại trong rương.
Quay về phòng khách tôi đưa chiếc túi màu đỏ cho cô ấy: “Cái này cho cậu” Lâm Hạ có chút ngạc nhiên: “Cậu đưa cho tớ luôn à? Không cần hỏi ông nội của tớ là ai sao?” “Không cần hỏi." Tôi đáp: “Cậu họ Lâm thì đúng rồi.” “Nhưng mà..." Cô ấy muốn nói nhưng dừng hẳn lại.
Tôi đặt chiếc túi vào tay cô ấy và tự mở cho mình một lon coca, uống lấy một ngụm: “Cậu có học phong thủy không ?"
Cô ấy gật gật đầu: “Có học một ít.” “Gì cơ?” Mắt tôi bừng sáng: “Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Cô ấy nhìn điệu bộ của tôi liền ngại ngùng nhìn tôi cười “Muộn rồi, tớ phải đi.” “Cậu đi đâu?” Tôi vội hỏi.
Cô ấy cúi đầu nhìn chiếc túi vải đỏ trong tay: “Ông nội tớ mất rồi, ông nói Ngộ Tứ gia lúc còn sống đã đồng ý cho Lâm gia món đồ như thế này và bảo tớ đến tìm cậu. Ông nội nói sau khi nhận được món đồ này thì tớ phải rời Thượng Kinh đi đến phương nam, sau này tớ chỉ có thể sống một mình.”
Nói đến đây đôi mắt cô ấy đỏ ủng.
Trong lòng tôi trở nên hiu quạnh, bất lực cười một tiếng: “Xem ra chúng ta giống nhau, đều phải làm như vậy...” “Cậu cũng vậy sao?” Cô ấy nhìn tôi,
Tôi lặng lẽ gật gật đầu, uống một ngụm coca: “Vậy tớ sẽ không níu giữ cậu nữa.” “Ừ.” Cô ấy đứng dậy: “Cảm ơn cậu.”
Tôi tiễn cô ấy ra đến cửa thì cô ấy liền quay người lại và lại chìa tay về hướng tôi: “Bắt tay một cái đi, về sau chúng ta là bạn của nhau.”
Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng nắm lấy tay cô ấy. Đôi tay rất mềm ấm áp, cô ấy nhìn tôi cười sau đó quay người bước xuống nhà.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, lặng lẽ ngửi lấy tay của mình, vẫn còn mùi thơm.
Đợi đến đi bước chân của cô ấy đi khuất xạ thì tôi mới đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, cưới ngốc nghếch.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK