Chương 15: Cắn trả gấp bội
Không lâu sau, Triệu thổ hào đã đến nơi.
Chúng tôi lên xe anh ta rời khỏi Hậu Hải. Còn xe của Đường Tư Giai thì để ở bãi đậu xe.
Trần Phú là một tên cứng đầu, dù chết cũng không bán đứng chủ của ông ta, nhưng đó không có nghĩa ông ta chịu chết thay cho chủ của mình. Bây giờ ông ta đã lấy được hình nhân tạc bằng xương rồi, việc cấp bách chính là vì bản thân mà phải bỏ nguyền căn trả gấp đôi ở trên đó. Nếu ông ta không chịu chết thay cho chủ thì ông ta nhất định sẽ chuyển dời phần lớn lời nguyền cắn trả lễn người chủ. Chỉ có như vậy ông ta mới có cơ hội sống sót.
Ông nội từng nói, những cao thủ dùng trấn yểm trên giang hồ đều biết cách phá giải lời nguyền căn trả. Tóm lại, chỉ có hai loại, một loại là trước khi dùng trấn vật phải tìm được người thay thế, như vậy cho dù lời nguyền căn trả sắp xảy ra thì người thay thế cũng sẽ ngăn chặn cho hắn ta. Đây thuộc bĩ thuật cấp khá cao. Điều này không phải thầy phong thủy nào cũng biết, thế nên có rất ít người dùng cách này. Loại thứ hai khá đơn giản, chính là sau khi trấn yểm bị phá, sinh ra cắn trả, người này sẽ nghĩ cách chuyển dời lời nguyền cắn trả lên người chủ của hắn. Bởi vì dù sao người đó là chủ, thầy phong thủy chỉ là chân tay làm việc cho hắn, nếu thực sự xảy ra chuyện thì để chủ chịu lấy cũng là điều đương nhiên.
Đây giống như thuê mướn đi hung sát người khác, sát thủ đương nhiên có tội nhưng tôi của người thuê giết lớn hơn. Để chủ chịu đựng lời nguyền cắn trả, không có gì đáng trách.
Trần Phú đã bị cắn trả rồi, vậy có thể nói ông ta không biết dùng phép thể thân. Vậy bây giờ nếu ông ta muốn sống thì chỉ có một lựa chọn là chuyển dời lời nguyền cắn trả lên kẻ đứng sau mọi chuyện.
Tôi trả hình nhân tạc bằng xương cho Trấn Phủ, thật ra là đang đánh cược, cược đạo nghĩa của ông ta. Nếu như người thật sự biết đạo nghĩa, vậy ông ta sẽ chuyển dời lời nguyền cần trả lên chủ rồi sẽ bảo người đó đến tìm tôi. Còn nếu như ông ta chỉ nói phép tắc, không nói đạo nghĩa thì trong hai ngày người đứng sau sẽ chết, hắn là ai cũng không còn quan trọng nữa. Tôi không muốn giết người, tốt nhất người đó đến tìm tôi.
Nếu không, hắn chỉ có thể lấy mạng để đền tội cho những hành động của mình.
Trên đường, tôi nói những lời này cho Đường Tư Giai.
Đường Tự Giai không hiểu: “Thầy ơi, nếu như không trả trấn vật cho Trần Phú, vậy sẽ thế nào?" “Ông ta sẽ chết, nhưng người đứng sau sẽ không bị hề hấn gì.” Tôi nói: “Nếu như để kẻ đó phát hiện, mất tiền thuê thầy phong thủy để giết người, cho dù thất bại thì bản thân cũng không bị sao, chị nghĩ xem, vậy sẽ có hậu quả gì?” “Hắn sẽ không hề kiêng dè và sẽ tiếp tục tìm người để hại chúng tôi.” Chị nhìn tôi: “Vậy nên thầy trả trấn vật cho Trần Phú.. “Tối hôm qua ở mộ tổ nhà chị, tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, tôi không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ có thể phong ấn quỷ nhỏ áo đỏ đó vào trần vật.” Tôi nói: “Vì trên trấn vật có phong ấn của tôi, vì vậy Trấn Phú không thể phá giải được lời nguyền cắn trả, ông ta chỉ có thể hẹn gặp mặt tôi, dùng tiền để chuộc lại trấn vật. Vừa nãy tôi đã bảo ông ta dùng trấn vật để thề máu, cả đời này tuyệt đối sẽ không hại mẹ con chị nữa, như vậy ông ta không thể lựa chọn nữa.” “Không thể lựa chọn?” Chị không hiểu: “Ý thầy muốn nói là gì?" “Mẹ con chị là máu tế mà ông ta đã hứa cho quỷ nhỏ áo đỏ, với tình hình chịu đựng lời nguyền cắn trả như bây giờ thì ông ta nhất định phân ra để trị. Đối với lời nguyền căn trả trên trấn vật, ông ta có thể nghĩ cách chuyển dời nó lên người của kẻ đứng sau. Còn về quỷ nhỏ áo đỏ, ông ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo khế ước đã định là lấy chị làm máu tế, làm mãn nguyện con quỷ kia.
Tôi nhìn Đường Tư Giai: “Nhưng một khi ông ta thề máu thì không thể làm như thế nữa. Bây giờ cơ thể ông ta rất yếu ớt, chỉ còn không đến nửa mạng sống, ông ta không còn là đối thủ của quỷ nhỏ áo đỏ nữa. Còn con quỷ đó ở trong trấn vật đã hit đủ tà khí, lại hít được huyết khí của ông ta, một khi khiến nó tỉnh lại thì nó còn hung ác hơn trước. Nếu Trần Phú muốn sống thì chỉ có thể sửa khế ước, lấy chủ của ông ta đề thay thế mẹ con chị, lấy đó để thực hiện lời cam kết của ông ta với quỷ nhỏ áo đỏ...”
Chị hiểu ra: “Quỷ nhỏ áo đỏ... sẽ đi tìm kẻ đứng đằng sau...
Tôi nhìn chị: “Hai ngày này chị ở nhà tôi, nếu như Trần Phú khống chế không nổi cục diện mà chết thì rất có thể quỷ nhỏ áo đỗ đó sẽ đến tìm chị. Nếu như ông ta khống chế được, hơn nữa còn biết đạo nghĩa thì kẻ đứng đằng sau nhất định sẽ đến xin chúng ta cứu mạng. Nếu như ông ta không biết đạo nghĩa thì sẽ chuyển dời lời nguyền cắn trả lên người chủ và không nói cho hắn biết cách tự cứu lấy mình. Sau hai ngày, chị cũng hoàn toàn được an toàn.” “Vậy mẹ tôi có gặp nguy hiểm không?” Đường Tư Giai lo lắng. “Bà ấy không sao.” Tôi nói: “Tối qua chúng ta đánh nhau dữ dội với tà linh ở mộ tổ nhà chị, bây giờ quỷ nhỏ áo đỏ vô cùng hận chị, cho dù có thoát ra được thì cũng chọn chị để ra tay. Dù cho không suy nghĩ về những điều này thì mẹ chị cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, chị chỉ mới hai mươi lăm tuổi, hơn nữa mạng của chị rất quý. Đối với quỷ nhỏ áo đỏ mà nói, chị giống như chiếc bánh kem đầy mỹ vị, nhìn khẩu vị của mẹ chị cũng rõ rồi. Trước đây với sự trói buộc của tà khi trấn vật và lời chủ của Trần Phú, nó chỉ có thể đợi mẹ chị không chịu được nữa mới có thể ra tay. Còn bây giờ, trấn vật đã bị phá, Trần Phú chỉ còn nửa mạng sống, sao nó có thể làm theo trước đây được nữa? Thế nên, chị hoàn toàn không cần lo lắng cho mẹ chị. Hai ngày này, chị nhờ anh họ đến chăm sóc bà ấy là được.” “Thiếu gia nói đúng! Em họ yên tâm đi, để anh chăm sóc dì!” Triệu thổ hào tiếp lời.
Lúc này Đường Tư Giai mới thở phào một tiếng, cảm kích nhìn tôi: “Thầy ơi, thật sự cảm ơn thầy." "Đừng khách sáo, việc này là chuyện nên làm.” Tôi nhìn
Triệu thổ hào: “Anh Triệu, sau khi chúng tôi đến nơi thì anh cứ đi thẳng đến Đường gia, nhớ là hai ngày này anh không thể ngủ ở trong phòng ngủ, chỉ có thể ngủ ở góc Tây Nam của phòng khách. "Được!” Triệu thổ hào đồng ý một tiếng rồi hỏi tôi. “ Aizz, thiếu gia, tôi có thể hỏi tại sao không?” “Tà khí trên người anh rất nặng, có mùi tanh của đất, trong đó còn pha tạp tử khí.” Tôi cười nhạt: “Nếu đoán không sai, anh buồn bán đồ cổ đúng không?” “Ai dô, thiếu gia đoán đúng rồi!” Triệu thổ hào giơ ngón tay cái lên: “Tôi có hai cửa tiệm ở trong một thành đồ cổ ở bên
Đông Ngũ Hoàn, đó là nơi buôn bán đồ cổ!” “Vậy là đúng rồi, tà khí của anh rất nặng, nếu ngủ ở góc Đông Nam phòng khách thì bên ngoài dù có ma quỷ cũng không thể xâm nhập vào Đường gia.” Tôi nói: “Thế nên tối mới bảo chị Đường gọi điện thoại kiều anh đến.” “Vậy sao? Thì ra tôi lại lợi hại như vậy! Vậy nguyên lý là gì? Cậu có thể nói cho tôi không?” Triệu thổ hào có chút hào hứng.
Tôi nhìn vào ấn đường của anh ta, đột nhiên phát hiện ra có gì sai sai, chần chừ một lúc: “ Gần đây anh...”
Tôi nghĩ một lúc: “Thôi bỏ đi không nói nữa, e là anh sợ không ngủ được.” “Đừng đừng mà!” Triệu thổ hào vội nói: “Thiếu gia, gan tôi lớn, cậu nói đi! Nếu như cậu không nói thì tôi càng ngủ không ngon. Cậu không biết chứ, tôi tuổi mèo, nên tính tò mò lớn vô cùng, cầu xin cậu đấy, mau nói cho tôi đi!”
Tôi nhìn Đường Tự Giai ở bên cạnh mình, chị nhìn tôi gật đầu, tỏ vẻ cũng muốn nghe.
Tôi hắng giọng: “Vậy được...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK