• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Ảo liệm màu đỏ

Đường Tư Giai cũng nhìn thấy nó, chị vô thức ôm lấy cánh tay tôi. Thầy ơi.... “Không sao." Tôi đưa tay ra: “Đưa trấn vật cho tôi.”

Đường Tư Gai run lẩy bẩy đưa cho tôi, tay chị lạnh như băng. Tôi kéo chị đứng sau lưng mình, dùng hình nhân tạc bằng xương chỉ thẳng vào quỷ nhỏ áo đỏ: Quay về nói với chủ nhân của mày, bây giờ trấn vật đang nằm trong tay tao, và tạo không muốn việc này trở nên xấu hơn. Tạo không cần biết hắn vì báo thù hay vì nhận tiền của kẻ khác, việc này chấm dứt tại đây.

Trả tạo máu tế!" Tóc và y phục của quỷ nhỏ áo đỏ lập tức bay phập phồng. Lúc này tôi mới để ý đến, thứ nó mặc trên người là áo liệm màu đỏ, nghĩa là nó mặc áo đỏ khi chết. Người và quỷ không giống nhau, người thanh niên cường tráng, quỷ tuổi nhỏ hung hăng. Nó vốn là tiểu quỷ được mặc áo đỏ khi mang đi mai táng, tà khí cực nặng. Một khi được người khác tu luyện thêm thì nó sẽ hung dữ gấp bội, trở thành ác quỷ hung dữ vô địch.

Trước đây, nó được dùng để luyện tà linh, khi tà linh tồn tại thì sự oán hận sẽ suy yếu ở một mức nhất định, sức mạnh cũng chịu sự hạn chế ngược lại từ trấn vật. Nhưng bây giờ, tà lĩnh đã bị diệt, trấn vật cũng được đào lên, vì thế hung tính của nó cũng không còn bị trói buộc.

Cho thấy kẻ tu luyện hận tôi vì tôi đã phá trấn vật của hắn nên mới cho quỷ nhỏ áo đỏ này xuất hiện. Một là hắn muốn dùng con quỷ này để phục thù tôi, hai là vẫn còn khế ước giữa hắn và quỷ nhỏ, nếu không còn máu tế thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Còn trước mắt, Đường Tư Gai chính là máu tế phù hợp nhất.

Nói tóm lại, bây giờ quỷ nhỏ áo đỏ xuất hiện và chúng tôi chỉ có một kết cục. Một là tôi diệt nó, kẻ tu luyện kia sẽ có thể thoát thân, hai là nó đánh bại tôi và nuốt chửng linh hồn của Đường Tư Giai, như vậy khế ước đã hoàn thành, con quỷ kia sẽ không trở thành mối đe dọa cho kẻ tu luyện.

Cho dù kết cục nào đi nữa thì đối với hắn cũng chỉ có lợi mà không có hại.

Kẻ này rất thông minh lợi hại.

Nhưng hắn đã coi thường tôi, coi thường Ngô gia chúng tôi rồi. Mặc dù tôi là người mới làm việc, nhưng chút chuyện thế này mà xử lý không xong thì bao nhiêu năm ông nội gắng sức dạy tôi coi như đổ sông đổ bể.

Rất nhanh tôi đã có chủ ý.

Gần như đúng lúc đó, quỷ nhỏ áo đỏ gào thét inh tai nhức óc nhảy về vào tối.

Tôi không thừa thời gian để tán ngẫu với nó, tôi liền nghĩ đến bùa trấn quỷ, ngón trỏ phải niết vào ấn đường, tiếp đó về đến quỷ nhỏ áo đỏ kia.

Quỷ nhỏ áo đỏ thét lên một tiếng kinh hãi, bị tôi tóm được nắm trong lòng bàn tay, rồi phong ấn vào hình nhân tạc bằng xương, tiếp đó tôi niệm chủ phong linh: “Lục hợp cấm chế, ngũ hành vi lao, sắc!"

Niệm xong, tay phải bấm kiếm quyết rồi ấn vào hình nhân tạc bằng xương.

Truyền đến tại tội là tiếng kêu thảm thiết của quỷ nhỏ áo đỏ, nó đã bị phong ấn chặt trong hình nhân tạc bằng xương, sẽ không thoát ra ngoài được nữa.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Đường Tư Giai chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã hoàn thành xong việc.

Tôi đưa trấn vật ra trước mặt chị: “Cầm lấy.”

Chị sững sờ nhìn tôi, cầm lấy trấn vật một cách vô thức: “Thầy ơi... vừa nãy..." “Không sao rồi." Tôi xách túi lên: “Đi thôi.”

Miệng chị há hốc, muốn nói nhưng không nói nên lời.

Tôi đi được vài bước thị mắt tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn, ngã khụy xuống đất: “Thầy ơi!”

Đường Tư Giai định thần lại, hét lên thất thanh, chạy đến bên cạnh ôm lấy tôi: “Thầy bị sao thế? Hả? Làm sao thế?” Đầu tôi đau muốn nổ tung, đau đớn không thở được, tôi rên rỉ lên một tiếng rồi ngất lịm đi. "Thay oi! Thay oi..."

Đường Tư Giai lo lắng phát khóc.

Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trên xe.

Giống như đau đến mức ngất đi, vì quá đau cho nên làm tôi bừng tỉnh, cái đầu của tôi giống như nứt toạc ra vậy, đau đến nỗi không thể hình dung được.

Thấy tôi tỉnh lại, Đường Tư Giai vội vàng đến bên: “Thầy ơi, thầy thấy thế nào rồi?” “Đau đầu...” Tôi cố chịu đau, trên mặt, trên cổ và toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hai đôi tay tôi đau đến mức muốn chụp lấy cái gì đó mà cũng không thể chụp được.

Đường Tư Giai nắm chặt lấy tay tôi: “Thầy ơi, tôi... A!”

Vì đau nên chị đã hét lên.

Tôi cầm lại tay chị, đồng thời tay phải tôi bám vào tay vịn cửa, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.

Tay của chị sắp bị tôi bẻ gãy rồi.

Đường Tư Giai cố chịu đựng sự đau đớn, nước mắt ướt đẫm nhìn tôi, ra sức cắn mồi, sững sờ không nói nên lời. Tôi vừa cố chịu đau vừa điều nội khí, điều thần sắc, bảo vệ đạn điền để trị thương cho mình. Kiểu đau đầu này thuộc về nội thương. Là do trong lúc cấp bách, tôi đã dùng thần để làm bùa. Ông nội từng nói, nếu dùng thần để làm bùa thì yêu cầu về nội công và từ chất là cực cao. Tư chất của tôi đủ, nhưng nội công còn hạn chế rất nhiều, dù sao tôi mới có mười tám tuổi, tôi không thể sánh được với mấy chục năm tu luyện của ông nội.

Nội công vốn không đủ, vì vậy dùng thần để làm bùa sẽ rất nguy hiểm, thêm nữa bùa đó tôi làm ngay ở mộ tổ Đường gia, nên âm khí xâm nhập vào cơ thể, chính vì thế nội thương của tôi mới nghiêm trọng như vậy. Đây chính là trải nghiệm, ít nhất trước khi nội công của tôi ngày càng thâm hậu thì tốt nhất không nên dùng thần để làm bùa. Tôi thà rằng dùng giấy làm bùa, dù sao cũng đủ dùng, lại còn là một cách an toàn, phải dần dần làm theo thứ tự. Mười mấy phút sau, cơn đau đầu cuối cùng cũng qua đi.

Tôi lực cùng sức kiệt ngồi phịch xuống ghế, gục đầu, hít thở một cách yếu ớt.

Tay của Đường Tư Giai đã bị tôi vặn tím bầm một đoạn. Nhưng chị mặc kệ, vội hỏi tôi: “Thầy ơi, thầy đỡ hơn chưa?"

Lúc lâu sau tôi mới nói: “ Nước...” “Vâng!" Chị nhanh chóng mở chai nước đưa cho tôi: “Thầy ơi, nước đây.”

Tôi cầm lấy, uống từng ngụm nhỏ hết nửa chai, lúc này mới cảm thấy khỏe lên đôi chút. “Tay của chị... không sao chứ?” Tôi hỏi.

Chị nhìn vào chỗ tím bầm trên tay mình: “Không sao, thầy còn thấy khó chịu không?” “Đỡ nhiều rồi." Tôi nhìn chị đầy áy náy: “Xin lỗi, vừa này đau quá, tôi chỉ muốn nắm lấy thứ gì đó, nên không để ý được thứ mình nắm là thứ gì.” Chị thở phào một hơi, nhìn tôi cười: “Không sao, thầy không sao là tốt rồi, vừa nãy dọa chết tôi rồi.”

Tôi nhìn ra bên ngoài, trời đã sắp sáng rồi.

Tôi ngồi xuống, hỏi chị: “Trấn vật đâu?” "Tôi cất trong túi rồi.” Chị đáp: “Lúc thầy ngất đi, tôi chỉ có thể cất nó trong túi, nếu không tôi không thể cõng thầy...” “Ừ.” Tôi cũng ăn chút gì đi.” thở phào một hơi, nhìn chị cười: “Tôi đói rồi, đi

Chị gật gật đầu: “Vâng.”

Vừa mới khởi động xe thì chị có điện thoại.

Chị cầm lên xem liền nhíu mày, trông có vẻ bất lực. “Nghe đi.” Tôi quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, nhắm mắt lại.

Chị nhìn tôi, do dự một chút rồi nghe máy.

Chị nghe điện thoại rất lâu, toàn bộ câu chuyện đều dùng tiếng Pháp, hình như đang giải thích chuyện gì đó với đối phương, nhưng giọng điệu của người đó rất nghiêm khắc, hầu như không nghe chị giải thích.

Cuối cùng, chị trầm mặc một lúc rồi tắt máy. “Xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi quay đầy lại hỏi chị.

Chị nhìn tôi nở một nụ cường đầy miễn cưỡng, nhưng giọt lệ lại không ngừng rơi.

Tôi sững lại, hiểu rồi.

Chị đã gây ra chuyện lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK