Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tự hủy tu vi! Ngươi lại tự mình làm chuyện này?" Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe, có vẻ hắn chẳng tin cho lắm.

"Nếu ta không tự hủy hơn nửa tu vi thì dễ dàng gì Bảo Hoa chỉ trục xuất ta đến nơi hoang vắng này, ở đời làm gì có chuyện đơn giản như thế? Dù sao năm đó ta cũng từng là người được ả tín nhiệm nhất, vậy mà lại đâm một nhát trí mạng ngay sau lưng ả. Lần này có thể giữ lại được tính mạng đã khiến ta quá bất ngờ rồi." Nguyên Sát nhẹ nhàng giải thích đôi câu.

"Hóa ra là thế. Vậy ra quan hệ giữa ngươi và Bảo Hoa năm đó thực không bình thường chút nào nên dưới tình huống như thế mà vẫn thả cho ngươi cao chạy xa bay." Hàn Lập gật gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

"Hàn đạo hữu, năm đó ta từng xúc phạm ngươi. Lúc này cảnh giới của ta đã giảm xuống, không thể nào là đối thủ của ngươi được. Lần chạm mặt này ngươi định xử lý ta thế nào? Có phải sẽ báo đáp lại mối thù năm đó?" Ánh mắt của Nguyên Sát toát ra đôi nét khác thường, ả thong thả hỏi.

"Nếu Bảo Hoa mà không trừng trị ngươi rồi thì đúng là ta rất có hứng thú báo đáp lại mối ân tình của ngươi năm đó. Nhưng bây giờ thì sao nào, lúc này ý muốn đó đã phai nhạt đi nhiều rồi. Tu vi của ngươi đã xa sút rất nhiều, ngay cả ý trí cũng đã chẳng còn giữ được, chắc là từ nay về sau chỉ mãi giậm chân ở tu vi như lúc này thôi. Cho dù ngươi có muốn khôi phục lại cảnh giới Đại Thừa Kỳ một lần nữa nhưng cuối cùng chỉ là vô vọng. Nể ngươi dù sao cũng đã từng là một tu sỹ Đại Thừa, ta chẳng muốn khinh rẻ ngươi quá đáng. Ngươi mau tự chặt một tay của mình đi. Như vậy mọi ân oán năm đó giữa chúng ta cũng theo cánh tay của ngươi tan biến mãi mãi." Hàn Lập trầm ngâm một lúc sau đó mới trầm giọng đáp lại.

"Môt cánh tay thôi sao? Nếu đơn giản như thế thì không thành vấn đề!" Nguyên Sát ngẩn ra, sau đó lập tức cười chua xót.

Vừa dứt lời, ả đột nhiên nâng cao một cánh tay, từ trong miệng phun ra một làn sáng trắng muốt quấn thành một vòng. Cánh tay của ả lập tức rơi xuống không một tiếng động nào, hơn nữa ở miệng vết thương cũng chẳng có lấy một giọt máu, nhìn thật láng bóng như mặt kính vậy.

"Phốc". Nguyên Sát dùng cánh tay còn lại nhấn một cỗ lực vô hình lên cánh tay vừa rơi xuống. Lập tức cánh tay đó hóa thành một cơn mưa máu lún phún rồi tai đi mãi mãi.

"Bây giờ ta có thể đi chưa?" Sau khi tự hủy đi một cánh tay, sắc mặt của Nguyên Sát trở nên tái nhợt.

"Có thể, ngươi đi đi." Hàn Lập gật đầu, chẳng hề có chút ý tứ làm khó dễ nào.

"Xin đa ta đạo hữu đã rộng lượng. Ta và ngươi, chắc là sau này chẳng còn cơ hội gặp lại." Vẻ mặt của Nguyên Sát hơi động sau đó hơi chào hỏi Hàn Lập rồi thân hình mờ đi, hóa thành một làn sáng màu lam mờ mờ lao vút về nơi khác.

Mà trong làn hào quang đang bay, ngay chỗ đầu vai bị thương chợt có ánh sáng màu đen lóe lên, một cánh tay mới tinh lại được tạo ra bên trong làn khí. Có điều cho dù cánh tay có khôi phục lại như lúc đầu nhưng nguyên khí trong cơ thể bị tổn thương là việc không tránh khỏi.

"Hàn huynh, cứ thả ả ta như vậy ư? Không sợ về sau ả sẽ lại có cơ hội báo thù sao?" Từ đầu đến giờ Ngân Nguyệt cứ đứng bất động ngay trên mũi thuyền, mãi đến lúc này nàng mới nhịn không được liền hỏi.

"Bảo Hoa đã đồng ý chừa lại cho ả một con đường sống, ta cũng không vì thế mà tiếp tục đuổi giết ả. Ai mà biết mấy người này còn giữ lại bao nhiêu tình cảm đây chứ. Bảo Hoa có thể dễ dàng bỏ qua chuyện cũ thì chắc là quan hệ của họ không phải ở mức thường, người ngoài chúng ta không thể tưởng tượng được. Sau này ta còn phải đến Ma giới, vì vậy cũng không muốn quan hệ giữa ta và vị thánh tổ đó trở nên bế tắc. Còn việc trả thù ta sao? Để khôi phục lại cảnh giới Đại Thừa đối với Nguyên Sát đã là hi vọng xa vời, hơn nữa tâm trí ả đã như tro nguội, đến ngay cả chính ả ta cũng chẳng thể khôi phục được ý định nữa. Mà nếu không thể khôi phục tu vi về Đại Thừa Kỳ thì tuổi thọ cũng chẳng còn là bao, căn bản ta chẳng cần phải lo lắng nhiều làm gì." Hàn Lập lắc đầu.

"Cũng đúng, cho dù ả ta có ý định này đi nữa thì với bản lĩnh của huynh cũng chả đáng để vào mắt. Chỉ là làm muội cảm thấy bùi ngùi! Năm xưa chỉ với một nhúm phân hồn của ả đã thiếu chút nữa làm muội với huynh phải nằm lại trong núi Côn Ngô, vậy mà giờ đây kết cục lại trở thành như vừa rồi." Ngân Nguyệt dõi mắt theo hướng vệt hào quang đã tắt ở mãi cuối chân trời, thở dài khe khẽ.

Đương nhiên là nàng không ưa gì người đã từng là thánh tổ của Ma tộc này. Nhưng trước sau lại tương phản nhau quá lớn khiến cho lòng của nàng trào nên một nỗi dao động phức tạp.

"Nguyên Sát đã không còn là mối lo của chúng ta, không cần để ý đến nữa. Nhưng chúng ta vẫn phải mau chóng đi đến bảo tàng của Khấp Linh, tránh cho đêm dài lắm mộng." Hàn Lập nhẹ nhàng nói.

"Hàn huynh nói cũng phải!" Ngân Nguyệt đồng tình.

Tiếp đó con thuyền vang lên, nó lại quay về hướng ban nãy phóng đi vun vút.

Nửa ngày sau, chiếc thuyền bay đến một vùng bình nguyên bằng băng trong suốt. Nhưng kỳ lạ là ở ngay giữa bình nguyên bằng băng lại có một hồ nước nhỏ màu lam nhạt.

Cái hồ nhỏ chỉ chừng vài ngàn mẫu thôi, chẳng những thế mà trên mặt nước hơi nóng bốc lên hừng hực, thỉnh thoảng còn có bọt khí sôi trào sùng sục.

Ở xung quanh mé hồ có thêm các bụi cây nhỏ xanh đen sinh trưởng mạnh mẽ, nếu đứng gần thì chẳng thể biết được ngoài kia là một vùng được băng tuyết che phủ đến bất tận.

Con thuyền nhoáng lên rồi thình lình xuất hiện phía trên không. Hàn Lập đứng trên thuyền quan sát mặt hồ một lúc, sau đó hắn cười nói bâng quơ: "Thú vị thật!"

"Hàn huynh, nơi này chính là nơi chôn dấu bảo tang trên bản đồ sao? Thoạt nhìn cực kỳ khác biệt so với những chỗ khác. Nhiều năm đã trôi qua, chẳng lẽ những Ma tộc đi ngang qua không phát hiện ra sự tồn tại của nó sao?" Ngân Nguyệt tò tò hỏi.

"Bảo tàng mà một tên thánh tổ của Ma tộc cỡ như Khấp Linh lưu lại dễ gì để cho mấy tên tu sỹ cao cấp có thể phát hiện. Huống hồ những gã Đại Thừa Kỳ có tự mình đến đây đi nữa, nếu không có bản đồ chỉ sợ cũng chẳng thể trông thấy điều gì đâu." Hàn Lập khẽ mỉm cười, tay áo phất xuống phía mặt nước.

Tiếng xé gió vang lên!

Bốn miếng gạch trong suốt bắn ra, tỏa ánh sáng năm màu lấp lánh. Chúng xoay tròn một vòng rồi sau đó lơ lửng bất động ngay bên trên mặt hồ.

Hàn Lập lẩm nhẩm thần chú, ngón tay của hắn bắn ra một sợi tơ bay nhẹ nhàng về phía hồ nước, sau đó quát bâng quơ: "mở".

Oành!

Từ bốn miếng gạch tràn ra vô số ký hiệu bay lượn khắp nơi giống hệt như mưa. Bỗng chốc những ký hiệu này ngưng tụ lại với nhau tạo thành một cái pháp trận năm màu rộng khoảng một mẫu.

Chẳng cần đợi Hàn Lập điều khiển cái gì, những ký hiệu ở trung tâm của pháp trận tự động chuyển động nhanh dần rồi phát ra tiếng kêu trầm trầm. Một cột sáng màu xám lập tức tràn tới, chợt lóe lên, rồi nhanh chóng chìm nghỉm vào sau mặt nước.

Phút chốc sau, toàn bộ không gian khắp nơi quanh hồ nước bắt đầu dao động!

Tiếp đó những đợt sóng trên mặt hồ tràn lên sau rồi hiện ra một vòng xoáy nước đen thui ngay bên dưới pháp trận. Từ trong đó còn thỉnh thoảng phun ra vô số những sợi tơ màu đen.

"Đây chính là bảo tàng của Khấp Linh, quả là cực kỳ bí ẩn! Nhưng muốn thực sự lấy được những bảo vật trong đó xem ra còn phải bận rồn nhiều." Ngân Nguyệt thấy cảnh tượng trước mặt liền tỏ vẻ hưng phấn.

"Đi thôi, bên trong còn mấy cái cấm chế nhưng để xem làm cách nào để ngăn cản được ta đây." Hàn Lập mỉm cười lơ đễnh. Tiếp đó dưới chân hắn chợt lóe, chiếc thuyền lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Thân hình của cả hai hơi động sau đó liền thong thả bay xuống cái động đen ngòm dưới mặt hồ.

Khi cả hai vừa vào trong lòng động đen hút, bốn miếng gạch trong suốt đang tràn ra vô số ký hiệu năm màu trên mặt hồ cũng nổ vang rồi liền lao vút theo phía sau.

Mà dòng xoáy nước đen xì cũng quay cuồng rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Mặt hồ nước không có chút khác thường nào mà trở lại dáng vẻ vốn có của nó.

Không biết trải qua bao lâu sau, Hàn Lập và Ngân Nguyệt sóng vai nhau dảo bước thong thả trong một cái mê cung vô danh ở dưới lòng hồ.

Ở xung quanh họ đầy là những cột trụ được dựng lên chi chít. Những cây cột này cao đến vài chục trượng, mặt ngoài còn có khí đen lờ mờ, thỉnh thoảng còn có tiếng gào khóc thảm thiết như có như không.

Nếu là tu sỹ bình thường mà nghe phải tiếng khóc này chỉ e là sẽ mê man, đầu óc trở nên ngốc nghếch.

Thế nhưng Ngân Nguyệt liền thả ra một làn hào quang che kín toàn thân, cách ly toàn bộ những âm thanh kỳ quái đó. Còn đối với Hàn Lập thì hết thảy vẫn như thường, hắn cứ trâng trâng nhìn thẳng vào những cây cột như chẳng có việc gì.

Còn phía trên ngọn cao của những cây cột là một màn sương mù mênh mông che kín mít, chẳng thể nhìn thấy được điều gì.

Bỗng nhiên khí đen ngưng tụ trên một thân cột bên cạnh hai người biến ảo thành ảo ảnh mờ mờ như mấy con sói có dáng vẻ cực kỳ dữ tợn.

Hàn Lập chẳng buồn dừng bước, ngay khi ba con sói nhảy xổ đến thì một làn sáng màu vàng nhợt nhạt chợt lóe lên. Cả ba con sói liền bị cuốn vào trong làn sáng rồi biến mất hút.

Mà bên kia, đúng lúc hai con sói khác lao đến đỉnh đầu của Ngân Nguyệt. Cũng là một tiếng sói tru lên, một con sói màu bạc khác thình thình hiện ra.

Con sói màu bạc há rộng miệng nuốt trửng hai con sói đen vào bụng rồi nhoáng lên, biến mất một cách kỳ quái.

Thân hình hai người chẳng hề dừng lại, cứ thế nghênh ngang đi qua rất nhiều cột trụ rồi xa dần trong tầm mắt.

"Hàn huynh, chúng ta đã giải quyết đám này lần thứ mấy rồi nhỉ." Đột nhiên Ngân Nguyệt hỏi.

"Chắc là thứ bảy." Hàn Lập bình thản đáp.

"Lão Khấp Linh là một trong những lão tổ hàng đầu thì cấm chế do hắn bố trí chắc không chỉ ở mức này đâu. Mà từ đầu đến giờ, đừng nói là một tu sỹ Đại Thừa Kỳ như Hàn huynh, mà ngay đến cả một Hợp Thể Kỳ như muội chỉ sợ nó chẳng có chút tác dụng nào." Ngân Nguyệt cười lạnh nhạt.

"Nếu muội nghĩ vậy chỉ sợ sẽ trúng phải mưu kế của Khấp Linh." Hàn Lập nghe vậy liền từ từ trả lời.

"Sao cơ, Hàn huynh nói thế nghĩa là..." Ngân Nguyệt cảm thấy ngạc nghiên, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

"Muội thực sự cho rằng những cây cột được trồng ở đây chỉ để thả ra tạp âm với biến ảo thành vài con thú cấp bậc Luyện Lư thôi sao?" Hàn Lập cười cười.

"Chẳng nhẽ chúng còn có tác dụng khác sao?" Ngân Nguyệt nghe Hàn Lập nói vậy liền hỏi lại.

"Muội nhìn đây thì sẽ biết." Hàn Lập mỉm cười. Đột nhiên cánh tay nhấc lên, năm ngón tay chụp về phía hư không bên cạnh.

Phanh!

Năm ngón tay cháy bùng lên ngọn lửa màu bạc chụp đến, rồi móc một thứ gì đó ra từ giữa hư không. Những ngón tay khép lại bắt chặt thứ đó vào trong.

Ngân Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được làn lửa màu bạc bao phủ không chớp mắt.

Hàn Lập vẫn mỉm cười, hắn nâng lên rồi chậm rãi mở năm ngón ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoang Ha
13 Tháng tám, 2020 02:57
Link truyện dịch cũ bị xoá rồi. Link convert cũng bị xoá rồi. Giờ là truyện dịch mới mà văn của ông thớt có vẻ chỉ trên trung bình thôi :joy::joy::joy:
Tan Luc Le
09 Tháng tám, 2020 18:12
truyện hay đó
Trung Nhẫn
06 Tháng tám, 2020 18:55
Ủa mik nhớ full oi mà sao mà này còn đang ra nhỡ
s2kamy
01 Tháng tám, 2020 02:24
Đọc bản dịch cứ nhé nhé ko quen vs văn phong khựa:))
soysoy
03 Tháng bảy, 2020 17:00
Đạo hữu nào hóng phim Phàm Nhân Tu Tiên ra mắt vào 25/07 tới không, theo dõi Fanpage để nhận các thông tin mới nhất về phim nhé https://www.facebook.com/phamnhantutienfilm/
youjun
19 Tháng sáu, 2020 15:42
nhạt như cc
youjun
19 Tháng sáu, 2020 14:57
thua Cầu Ma của Nhĩ Căn
luudaitoan
19 Tháng tư, 2020 17:27
Dịch mà toàn nhầm dấu. Nói toàn sai => một nửa thì toàn viết một nữa. Dấu ? Và dấu ~ toàn nhầm với nhau. Chậm trễ thì viết chậm trể.
sshi
19 Tháng tư, 2020 09:41
Đọc xong truyện của lão cổ giờ đọc mấy cái này thấy nhàm ***
Tienbui8912
16 Tháng tư, 2020 20:10
Ae nào có link cv k đọc dịch k quen
tttx
27 Tháng ba, 2020 10:54
.
Phong Thenight
26 Tháng ba, 2020 16:24
truyện này hình như chưa đọc.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2020 23:02
Một bộ truyện để đời, một bộ truyện thanh xuân của mình 13 năm rồi .
Phạm Ánh
17 Tháng hai, 2020 19:30
Có ai có link convert không? Mình đọc kiểu dịch cứ cậu cậu ấy ấy đọc không quen lắm
Nguyễn Hùng Sơn
29 Tháng mười hai, 2019 20:27
mỗi người đều có trong mộng một hình mẫu hướng đến, cho nên ko ai giống ai cũng bt thôi =)) như tại hạ đây đọc truyện tiên hiệp 5,6 năm, chỉ thích mỗi tính cách Vương Lâm trong Tiên Nghịch. thích vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, mưu trí, quyết đoán, thông tuệ của main. còn ngkhac bít đâu đó họ lại ghét vì những cái trên thì cũng chịu thôi.
Đồng Tân
22 Tháng mười hai, 2019 11:12
4 tay chứ sao :v
leathi9
22 Tháng mười một, 2019 07:55
mọi người vào nghe audio truyên phàm nhân tu tiên nhé. giọng đọc cũng ổn, update thường xuyên nữa https://www.youtube.com/watch?v=rb-xGow84dA&list=PLpNWIw-_BqENTJzkXwhaSi4nTeTfVxRY0
Võ Việt
21 Tháng mười, 2019 22:59
hôm nào chán chán vote vài phiếu đào mộ bộ này lên :))
Võ Việt
21 Tháng mười, 2019 22:58
.
Võ Việt
21 Tháng mười, 2019 22:58
.
Thu Ken
07 Tháng mười, 2019 20:28
Hay
Minh Hải Phạm
06 Tháng mười, 2019 23:25
Main thânhf thánh quá
Diepthienta
28 Tháng chín, 2019 04:58
mới tạo nick test danh hiệu
Mạnh Thắng
25 Tháng tám, 2019 12:08
Truyên có hậu cung k các đh
huandt
16 Tháng tám, 2019 23:12
Truyện rất hay và hấp dẫn. Nếu muốn tải về máy tính hoặc điện thoại để đọc thì các bạn vào đây để tải full bộ Phàm Nhân Tu Tiên nhé. thacorag.com_22061713_pham-nhan-tu-tien (thay thế _ bằng / nhé, sau đó copy đường dẫn vào thanh địa chỉ nha)
BÌNH LUẬN FACEBOOK