Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Tác gộp 2c làm 1)

"Chỉ bởi vì lý do như vậy... ngươi nghĩ nó có buồn cười không?"

Amy quan sát phản ứng của Bologo, đây là lần đầu tiên nàng nói ra suy nghĩ của mình với người khác, và càng quan trọng hơn là Amy chưa hề tiếp xúc với quá nhiều người.

"Không có gì đáng cười, loại chuyện này được cho là vấn đề sau cùng của loài người."

Bologo mỉm cười và lắc đầu, hắn rất tán thành ý nghĩ tự thức tỉnh này của Amy, sau đó tiếp tục.

"Ta là ai? Ta đến từ đâu? Ta sẽ đi về nơi nào?"

“Ta cũng đọc được như vậy từ trong sách, nhưng ta không hiểu cho lắm.” Nhận thức của Amy về những gì viết trong sách vẫn còn có chút nông cạn, không hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn.

"Thực ra, ta cũng không hiểu cho lắm. Có người nói rằng đây là quá khứ, hiện tại, tương lai, cũng có người nói rằng đây là bao quát của cả cuộc đời con người", Bologo giải thích.

"Nhận ra ngươi thực sự là ai, ngươi sống để làm gì và ngươi chết vì điều gì... Ít nhất thì bây giờ ngươi cũng đã biết mình là ai, xin chúc mừng, Amy."

Bologo nhìn chăm chú vào Amy trước mặt, nàng đang đứng giữa đống xác sứt mẻ chồng chất lên nhau, nàng như một sắc màu tươi sáng giữa tông xám và lạnh lẽo.

"Ta là... Amy."

Amy thì thào, như muốn tự thôi miên, rằng ai đó càng khẳng định nàng, thì nàng càng là thật.

“Vậy phần còn lại thì sao?” Amy hào hứng quay lại nhìn Bologo, nàng vui mừng khôn xiết vì đây là lần đầu tiên nàng được người khác công nhận trong thời gian dài như vậy.

"Phần còn lại? Ý của ngươi là đến từ đâu? Và đi về nơi nào?"

Nói đến đây, Bologo cũng im lặng, thường rất khó để có câu trả lời rõ ràng cho mấy vấn đề triết học kiểu này.

Bologo biết mình là ai, hắn là Ác linh săn đuổi bóng tối, trừng phạt những kẻ vi phạm công lý thiết luật, nhưng liên quan đến phần đến từ đâu, thì đây lại là một vấn đề rất bí ẩn.

Hắn vẫn không biết tại sao mình lại đến thế giới này, và đây cũng là bí mật lớn nhất của Bologo, về việc đi về nơi nào?

"Ta không biết, rất ít người có thể hiểu được điều này. Thông thường, mọi người đều sống trong hiện tại, hãy để những phiền não này cho các triết gia giải quyết." Bologo nói, nhưng ngay sau đó hắn nói thêm.

"Tuy nhiên, ta là một kẻ bất tử, và nếu không có gì ngoài ý muốn, thì số phận của ta không có hồi kết."

"Nói cách khác, ngươi không có phần 'Đi về nơi nào' sao?" Amy hỏi.

"Có lẽ là vậy, giống như một bộ phim đường trường (*), ta đang lái xe trên một con đường dài vô tận, nơi ta dừng lại là kết thúc của ta."

"Đường trường?"

"Một loại thể phim... ngươi chưa xem phim?"

"Không, ngoài việc thường xuyên đến Viện điều dưỡng Biên Giới để kiểm tra, ta hầu như chưa bao giờ đi lại trong thành phố", Amy dang tay ra, "Ta quá đặc biệt, dễ bị phát hiện".

Điều này rất đúng, Amy thường phải mặc kín mít mỗi khi ra ngoài, cố gắng hết sức để tránh người khác trực tiếp quan sát mình.

“Chà… vậy thì cuộc đời của ngươi thực sự đầy nuối tiếc.” Bologo cảm thấy đau buồn cho Amy, người chưa từng xem bộ phim nào.

“Phim hay như vậy sao?” Amy bị Bologo dụ dỗ.

"Thứ này kéo dài tuổi thọ của con người."

Nhắc đến phim, Bologo trở nên nghiêm túc, ngoài việc chặt kẻ ác ra thì đây là một trong những sở thích hiếm có của Bologo.

“Kéo dài tuổi thọ?” Mắt Amy sáng lên khi nghe thấy từ kéo dài tuổi thọ, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Sao có thể? Tuổi thọ của con người bị giới hạn, ngay cả khi nó có thể được kéo dài, thì phải là một số loại thuốc giả kim cực kỳ đắt tiền mới có thể làm được điều đó".

Amy rất để ý tới sự sống và cái chết, cho nên nàng biết rất tri thức liên quan, nhưng tiếc rằng nàng lại là một con rối giả kim, và đống thuốc đó vô dụng với nàng.

"Kéo dài tuổi thọ theo một nghĩa khác."

Bologo giải thích, nhưng vừa nói được vài câu thì bị bụi trong phòng làm sặc sụa và ho liên tục.

"Chúng ta nên chuyển sang nơi khác nói chuyện... Mặc dù ta không cảm thấy gì, nhưng ngươi không thấy đứng ở đây giống như đứng trong một nhà xác sao? Nhà xác của con rối giả kim." Bologo dùng một phép ẩn dụ tuyệt vời.

Nghe Bologo nói vậy, Amy mới chợt nhận ra, quầng sáng trong mắt co rút lại, nàng sợ hãi nơi này không chỉ bởi vì nó đầy chết chóc, mà còn chứa đầy những "xác chết", nếu một ngày Amy bị hỏng, rất có thể nàng cũng sẽ trở thành một thành viên trong số đó.

Hai người đến bàn ăn, Taida không có ở nhà, cả hai không có gì phải câu nệ, họ ngồi đối diện và nói chuyện phiếm trên ghế.

Bologo khá thích nơi này, không gian ở đây rộng rãi, không quá ngột ngạt.

Trên thực tế, toàn bộ xưởng giả kim mang lại cho Bologo cảm giác giống như "Phòng khai hoang", hay nói cách khác, những miền ảo này đều như thế.

Khép kín, khép kín tuyệt đối.

Nơi này không có cửa sổ, khắp nơi đều là những bức tường bịt kín, không những thế rất nhiều nơi còn tương đối chật chội, phát ra tiếng ồn ào liên tục.

Nếu như là một người bình thường sống ở đây,khả năng rất cao sẽ mắc một số chứng bệnh về tâm thần, may mắn là Bologo không mong manh như vậy, hắn là một người rất giỏi thích nghi, làm việc trong môi trường ngột ngạt cũng quen rồi.

"Nói là kéo dài tuổi thọ cũng không chuẩn lắm, mà phải là để cho cuộc sống hữu hạn trở nên có ý nghĩa hơn." Bologo cố gắng giải thích suy nghĩ của mình cho Amy.

"Cũng giống như việc một người nông dân bình thường, hắn vướng bận với trang trại trên núi cả đời, bận rộn và sống một cuộc sống bình thường. Hắn chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất này trong cuộc đời của mình, nhưng nếu có một bộ phim thì sao?"

Càng nói chuyện Bologo càng thấy hào hứng, chia sẻ điều mình thích với người khác cảm giác rất tuyệt.

"Qua bộ phim, người nông dân đã nhìn thấy một câu chuyện mà mình cả đời cũng không thể chạm tới, một cuộc đời khác, một thế giới rộng lớn hơn..."

"Nó giống như một trải nghiệm giả tưởng, thông qua phương tiện này, để cảm nhận những gì chúng ta không thể cảm nhận và trở thành những gì chúng ta không thể trở thành." Amy dường như đã hiểu.

"Có lẽ, và tuyệt vời hơn nữa, khi đắm mình vào câu chuyện, ngươi có thể quên đi cuộc sống hối hả và nhộn nhịp của thực tại, tận hưởng giây phút bình yên trong thế giới hư cấu đó."

Giọng điệu Bologo dịu lại, "Có một số trải nghiệm có thể không dành cho ngươi, nhưng thông qua những phương tiện này, ngươi có thể mơ hồ chạm vào nó, cảm nhận nó, ít nhiều cũng coi như một loại an ủi".

"Nghe rất hay."

“Nó rất tuyệt.” Bologo khẳng định lần nữa.

“Ừm, thật tuyệt.” Amy gật đầu tán thành.

Chủ đề kết thúc, cả hai đồng loạt im lặng, không biết phải nói gì tiếp.

“Ngươi sẽ ở đây cả ngày sao?” Amy là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Ừm, ta đang trực ban ở đây, coi như là tìm một nơi để trốn. Ta không muốn tham gia vào bữa tiệc say xỉn của mấy tên tâm thần kia." Bologo nói đùa.

Mặc dù mấy tên ởCâu lạc bộ Kẻ bất tử kia mắc bệnh tâm thần, nhưng họ chưa bao giờ ép Bologo làm điều gì đó, ảnh hưởng lớn nhất của họ đối với Bologo có lẽ là khi Bologo ngồi trang nghiêm ở quầy bar, thực hiện một số động tác lòe loẹt cạnh hắn, cố gắng chọc cười chính mình.

Những kẻ nhàm chán này thường đặt cược vào những chuyện nhàm chán, bên cạnh việc đặt cược xem mình sẽ đi ra từ cửa nào, họ còn đặt cược vào việc sẽ chọc mình cười bằng cách nào.

Weil biểu diễn lộn ngược ra sau, trong khi Sore thì múa cột...Bologo rất muốn duy trì hình tượng nghiêm túc và lạnh lùng của mình, nhưng mỗi lần phải nín cười thật sự rất khó chịu.

“Sư phụ thường trở lại vào chiều hôm sau”, Amy nói, “Mấy lần trước đều như thế”.

“Ừm?” Bologo nghĩ đến điều gì đó, hắn hỏi, “Amy, ngươi bắt đầu có ý thức từ khi nào?”

"Ý ngươi là sinh nhật của ta?"

"Sinh nhật?"

"Là ngày sinh sao? Theo loài người các ngươi, khi ta sinh ra ý thức, cũng coi như là được sinh ra a?"

Bologo gật đầu khẳng định, Amy là một con rối giả kim, nhưng nàng lại bị ảnh hưởng bởi con người, ngay cả hành động và suy nghĩ của nàng cũng giống con người.

"Khoảng hai năm trước? Hai năm trước, ta đã sở hữu ý thức của bản thân, ta đã trải qua hai ngày lễ Lời Thề. Qua hôm nay thì là ngày thứ ba." Amy nói sau khi nhẩm tính.

"Nói cách khác, ngươi gần như là... ba tuổi?"

Bologo cảm thấy những gì mình vừa nói ra thật kỳ lạ, nếu là con người, thì ba tuổi vẫn còn là một đứa bé... Nhưng Amy là một con rối kim, lẽ thường đối với nàng là vô dụng.

"Ừm hừ." Amy gật đầu.

"Được rồi, được rồi."

Bologo đứng dậy và nói với Amy trước khi rời đi, "Ta về phòng, cần gì ngươi cứ gọi ta ".

Sau khi Taida rời đi, người duy nhất đáng tin cậy trong xưởng giả kim cũng chỉ chính mình, nếu có bất kỳ việc ngoài ý muốn nào xảy ra, đều cần mình giải quyết.

Nhưng nghe những gì Amy nói, mỗi năm nàng đều ở đây một mình, Bologo cảm thấy chắc hẳn sẽ không có gì chuyện gì.

Trở lại căn phòng nhỏ, ngồi ở trên ghế, Bologo muốn làm gì đó để cho mình bận rộn, nhưng trước giờ hắn rất chăm chỉ, rất nhiều chuyện đều đã xử lý xong, Bologo sau khi nghĩ đi nghĩ lại không biết phải làm gì.

Hắn ngả người ra ghế, nheo mắt, bị một mảng màu mơ hồ thu hút sự chú ý.

Đó là một tấm áp phích trên tường,in một thám tử mặc áo khoác màu nâu và một con chó săn theo sau hắn.

Đây là poster phim do Palmer dán lên, Palmer đã nhắc đến bộ phim này với mình, cố gắng mô tả cốt truyện cho mình nghe, nhưng mới kể được vài câu thì cái tên này đã cười như điên... Ít nhất dựa trên phản ứng của hắn thì bộ phim này sẽ không tệ.

Ban đầu Bologo cũng định đi xem thử, nhưng vì công việc và vài lý do khác, hắn vẫn chưa có thời gian.

"Ngày nghỉ a..."

Nhìn vào tấm áp phích, Bologo khẽ lẩm bẩm.
...

Xưởng giả kim hoàn toàn khép kín, không có cửa sổ để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, hơn nữa, cái nơi Khe nứt lớn này còn bị sương mù dày đặc bao quanh, sự thay đổi của ngày và đêm không rõ ràng, không thể phán đoán được thời gian đã trôi qua.

Vì thế, tất cả mọi người trong Khe nứt lớn đều quen với việc đeo đồng hồ, ở khu vực nơi mà dòng chảy thời gian không rõ ràng này, làm thế họ mới nhận thức được thời gian trôi qua.

Bologo đặt "Luận thuyết vàng" xuống.Nhìn thoáng qua, trời đã gần tối, hắn dành cả ngày để đọc sách, đọc sách lâu khiến mắt hắn rất mỏi, nhưng hắn cũng hiểu sâu hơn về đủ loại thuật giả kim.

Nếu không phải Bailey rất khó giải quyết, Bologo cũng muốn xin vào học ở Lõi lò thăng hoa một thời gian.

Nhiều người dành cả đời chỉ để hoàn thiện một kỹ năng, nhưng Bologo là một kẻ bất tử, sở hữu tuổi thọ dài đằng đẵng, hắn có thời gian để cải thiện từng kỹ năng này.

Miễn là không trở nên giống như Sore là được, cái tên kẻ bất tử nhàm chán này dành một thời gian dài để học những thứ nhàm chán, chẳng hạn như màn múa cột mà hắn tự hào gần đây.

Tựa vào lưng ghế, Bologo ngẩng đầu lên và nghĩ về những kiến thức hắn đã đọc được trong sách.

Trong thế giới này, cội nguồn của mọi siêu phàm, "Nguồn bí mật" bí ẩn dường như đã tồn tại với thế giới này ngay từ thuở sơ khai, những ma quỷ xảo quyệtkia dường như cũng xuất hiện trong cùng một thời kì.

Tác giả đã rất cố gắng tìm ra điểm bắt đầu của câu chuyện, nhưng rõ ràng, ông ta đã thất bại, trên thực tế, cuộc truy tìm “Nguồn bí mật” của các nhà giả kim, bản thân nó đã là một dấu vết về nguồn gốc của “Nguồn bí mật”, nhưng chưua ai thực sự chạm vào được nó trong suốt nhiều năm qua.

Nghĩ đến đây, Bologo lại một lần nữa nhớ đến tồn tại bí ẩn đó.

Vua Solomon.

Không chỉ trong sách vở, trong miệng của Bailey và Taida, Bologo vẫn thường nghe họ nhắc đến việc Vua Solomon là nhà giả kim vĩ đại nhất thời cận đại, là tồn tại gần nhất với “Nguồn bí mật”.

Lần Bologo gần nhất với tồn tại bí ẩn này là trận chiến đã thay đổi vận mệnh của chính hắn, Sự sụp đổ của Thành phố Thánh.

Bologo vẫn còn đang tiếp tục điều tra về trận chiến đó, sau khi trở thành thành viên của Cục Trật tự, hắn cũng đã bí mật điều tra rất nhiều thông tin, nhưng điều mà Bologo không ngờ đến là trong Cục Trật tự cũng có những thuyết âm mưu tương tự.

Không, không thể nói đó là một thuyết âm mưu, mà chỉ là một suy đoán ảo tưởng về những điều dị thường.

Ngoài những tin đồn về "một vệt sáng", Bologo cũng biết được một số người nghi ngờ rằng Vua Solomon có thể thực sự là nhà giả kim gần nhất với "Nguồn bí mật". Ông ta không chỉ tiếp cận mà còn có thể đã hoàn toàn chạm vào nó.

Bologo không phải là một nhà giả kim, đối với những tri thức khó hiểu này, hắn vỏn vẹn mới chỉ đọc cuốn sách khoa học phổ thông - "Luận Thuyết Vàng" mà thôi. Một số người nghi ngờ rằng Đồng minh Rhine và Đế quốc Kogardel trông có vẻ như đang cố gắng chiếm lấy Thành phố Thánh làm đầu cầu (**), nhưng thực ra là tất cả họ đều cảm nhận được mốiuy hiếp đến từ Vua Solomon và chọn cách hợp lực để tiêu diệt ông ta.

Vua Solomon đã chạm tay vào “Nguồn bí mật” và có được “Chân lý” khiến vô số nhà giả kim phải điên cuồng, ông ta đã vượt qua tất cả mọi người, và vì lý do này mà trước hết tất cả mọi người đều muốn tiêu diệt ông ta.

Mọi thứ đều có liên quan với nhau, tất cả mọi người đều bị nhốt trong một tấm lưới vô hình.

Những tranh chấp dưới cái nhìn của Bologo đều bắt nguồn từ cuộc chiến bí mật bảy năm trước, mà cuộc chiến bí mật bảy năm trước thì là tiếp nối của Sự sụp đổ của Thành phố Thánh...

Vậy thì Sự sụp đổ của Thành Thánh là tiếp nối của cái gì đây?

Tiếp nối của thời đại bị chôn vùi, bị lãng quên, trước khi mọi thứ bắt đầu?

Bologo cảm thấy hơi lạnh phả khắp người, hắn tưởng rằng mình gia nhập Cục Trật tựlà có thể hiểu hết về thế giới đầy quỷ quyệt này, nhưng thực tế là thế giới này không những không trở nên rõ ràng hơn bao nhiêu trong mắt Bologo, mà thay vào đó nó còn càng trở nên bí ẩn.

Càng biết nhiều, càng thống khổ.

Bologo đã đọc được điều này trong Luận Thuyết Vàng, nhà giả kim đã gọi nó là "nỗi đau khi thức tỉnh" và "lời nguyền của tri thức".

Hiện giờ Bologo đã ít nhiều có thể hiểu được ý nghĩa trong đó.

Giãn cơ thể cứng ngắc của mình ra, Bologo cảm thấy những chuyện này chưa đến mức tệ như vậy, vẫn còn những bí ẩn chưa cólời giải trên thế giới này là một điều tốt đối với hắn.

Chỉ như thế, với tư cách là một kẻ bất tử, mình mới có thể tiếp tục có một lònghiếu kỳkhông gì dập nổi trong những năm tháng dài đằng đẵng sắp tới.

Mọi người cần lòng hiếu kỳ để sống, hoặc... có thể nói là mục tiêu.

Lòng hiếu kỳ làm cho người tuổi trẻ, đương một người mất đi tất cả lòng hiếu kỳ lúc, hắn cũng liền biến thành một bộ còn sống, dần dần hư thối thi thể.

Chẳng hạn như các thành viên của Câu lạc bộ Kẻ bất tử, họ đã không còn hứng thú gì với thế giới này nữa, những gì họ làm chỉ để khuấy động trái tim đã trống rỗng của mình một chút mà thôi.

Họ mỗi ngày đều vui đến mức không thể vui hơn, nhưng theo cách nhìn của Bologo, niềm vui này có chút gượng gạo, ai nhìn vào cũng chỉ cảm thấy bi ai.

Đi ra khỏi căn phòng nhỏ, trời đã tối, Bologo chuẩn bị vào bếp làm ít thức ăn.

Palmer thường nói rằng điều tuyệt vời nhất khi sống ở đây là Taida đã hào phóng chia sẻ tủ lạnh và nhà bếp của mình.

Có tiếng ồn ào trong bếp, rất nhiều tiếng ồn ào. Chắc là Amy đang nấu nướng, nàng không cần ăn, tối nay Taida lại không có ở nhà. Bologo nghĩ, có lẽ nàng đang nấu bữa tối cho mình?

Gần đây, Bologo và Amy đã hiểu ngầm với nhau... hoặc có thể nói là một thỏa thuận ngầm, Amy gõ cửa và mang theo một đĩa thức ăn lớn, Bologosẽ vừa ăn vừa trò chuyện cùng nàng.

Nội dung cuộc trò chuyện trải dài từ tư duy triết học đến những trải nghiệm khác nhau ở Opus, đôi khi Bologo cảm thấy mình như trở thành một cầu nối, kết nối Amy với thế giới loài người.

Như thế, nàng sẽ không phảihấp thutri thức từ những con chữ lạnh lùng nữa, mà được Bologo, một người sống sờ sờ, kể cho nghe.

Bước vào bếp, hắn hơi bất ngờ trước cảnh tượng đập vào mắt.

Amy đang mặc tạp dề, vùi đầu bôi kem vào miếng phôi bánh, vừa lật sách vừa làm theo các bước hướng dẫn.

Nhưng rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên Amy làm chuyện này, nàng rất điêu luyện trong các động tác của mình, giờ chỉ cần xác nhận lại so với sách. Sau một lúc loay hoay, một vòng tròn trang trí xinh xắn được đắp lên đế bánh, lớp kem bên trên được đánh mịn và rắc một ít sô cô la vụn.

Nàng ngâm nga một bài hát trong khi làm bánh, đắm mình vào trong đó, hoàn toàn không nhận thấy sự xuất hiện của Bologo. Bologo cũng không phát ra tiếng động, chỉ dựa vào cửa và lặng lẽ quan sát.

Đây hẳn là một chiếc bánh sinh nhật, một chiếc bánh sinh nhật trong ngày sinh nhật của chính Amy.

Bologo đoán có lẽ đây là sinh nhật... ba tuổi của nàng? Có ba ngọn nến trên bàn, chuyện này đoán không khó.

Nói cách khác, hôm nay là sinh nhật của Amy? Vào ngày lễ Lời Thề ba năm trước, nàng đã sinh ra ý thức của chính mình, nhờ vào ý thức mơ hồ nhìn ra thế giới này.

Một lúc sau, Amy đã hoàn thành chiếc bánh sinh nhật của mình, chiếc bánh nhỏ mà tinh xảo, quầng sáng trong mắt nàng lóe lên qua lại giữa hình tròn và ngôi sao, nàng đi quanh bàn vài lần, quan sát tác phẩm của mình từ mọi hướng.

Nhặt ba ngọn nến trên bàn, ngay khi Amy đang cẩn thận đặt chúng lên chiếc bánh, cuối cùng thì nàng cũng nhận ra Bologo đang đứng sau cánh cửa.

Bologo mặt không đổi sắc nhìn Amy, Amy sững sờ trong giây lát, nàng giả vờ bình tĩnh, nhưng quầng sáng trong mắt lại rung lên, uốn lượn và xẹp thành hình bầu dục trong tích tắc.

"Ngươi... ngươi ở đây bao lâu rồi?"

Ỷ vào dây thanh âm vẫn cần được tối ưu, giọng Amy vẫn mang theo vẻ lãnh lùng bình tĩnh.

"Từ khi ngươi bắt đầu đánh kem."

"Sao... sao không phát ra âm thanh? Đây là nhìn trộm phải không?"

"Hả? Quên đi? Chỉ là xem ngươi làm bánh mà thôi, vả lại ngươi cũng rất chú tâm. Nếu ta nói chuyện, nhất định sẽ ảnh hưởng đến ngươi."

Trước câu trả lời của Bologo, Amy cúi đầu.Khi bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, Bologo cầm Thị kính dòng chảy Aether treo trên cổ lên, trong mắt của hắn,cơ thể Amy sáng lên, Aether cũng dâng cao, tràn lan.

"Thực ra thì… ngươi có thể phóng thích một chút."Bologo tháo thị kính ra, mặt vẫn không cảm xúc.

Sau vài giây im lặng, Amy rên rỉ.

"Ahhhh!"

...

Bologo có thể hiểu được cảm giác xấu hổ này. Khi hành vi của mình rất khác so với thường ngày, để duy trì hình ảnh của mình trong mắt người khác, các cá nhân thường không muốn người khác nhìn thấy mặt khuất này.

Giải quyết tình huống khó xử này cũng rất đơn giản, chỉ cần trước sau như một là được.

Bologo cảm thấy mình chính là người như vậy, hắn cảm thấy bất cứ điều gì mình làm, bất cứ khi nào và ở đâu, đều phù hợp với phong cách của chính mình, cho nên hắn không cần quan tâm đến điều đó.

Một ví dụ khác là Sore, thoạt nhìn, hắn trông giống như một nhà quý tộc cổ đại lịch lãm, nhưng ngay giây tiếp theo,hắn đã có thểôm cột và uốn éo, hoặc là mặc áo có đường xẻ tới rốn, pha rượu cho ngươi sau quầy bar.

Ngươi có thể cho rằng hình ảnh của Sore đã sụp đổ, nhưng theo cách nhìn của Sore, hình ảnh của hắn chính là như thế này, Sore chưa bao giờ sụp đổ, chỉ là ngươi chưa hiểu rõ về Sore đủ sâu mà thôi.

"Ngươi đang nghĩ gì?"

Giọng nói truyền đến từ phía trước, một cái bàn nằm giữa Amy và Bologo, một cái bánh sinh nhật được đặt bên trên.

Kể từ khi Amy phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai người ngồi xuống đối diện nhau, bầu không khí trầm mặc như một bàn đàm phán.

"Thật thú vị, ngươi đang tổ chức sinh nhật của chính mình?" Bologo nói.

"Chắc... chắc là vậy..."

Amy cảm thấy rất xấu hổ khi bị phát hiện, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng vào Bologo, ngay cả khi Bologo không quan tâm đến điều đó.

"Taida biết không?"

Bologo tò mò hỏi, khi ngày càng hiểu Amy, Bologo càng cảm thấy Amy giống một con người thật hơn.

"Sư phụ không biết", Amy lắc đầu, "Ông ấy sẽ rời đi mỗi năm vào Lễ hội Lời Thề".

"Vậy nên đây là bí mật của ngươi?"

Bologo đã nhận ra điều này, đó là bí mật của riêng Amy, không ai biết đến, nhưng dường như nàng quên rằng đã có một người ở trọ mới ở đây.

"Ừm."

Amy gật gật đầu.

"Nhưng ngươi không có khả năng ăn, cũng không có vị giác...Đây chỉ là một nghi thức đối với ngươi?"

Nói đến đây, như đồng cảm với Amy, Bologo cảm thấy hơi buồn, sinh mệnh ngây thơ này đã cố gắng hết sức để bắt chước loài người, ngay cả ngày sinh nhật cũng thế.

Nếu Amy biết ý nghĩa của ngày sinh nhật, vậy nàng sẽ nghĩ gì khi ở một mình?

Cẩn thận làm một chiếc bánh sinh nhật, nhưng lại không thể nếm nó. Bologo ghét cảm giác bất lực và buồn bã này, nhưng vào lúc này, Amy lại nói.

"Ngươi có muốn thử không?"

Nàng tò mò nhìn mình và đẩy chiếc bánh sinh nhật về phía mình.

(*) Roadmovie: https://dep.com.vn/road-movie-visa-cho-phuot-thu

(**): Bridgehead – khu vực chiếm được trên đất của địch, bên sông phía địch. Trong chiến lược quân sự, Bridgeheadlà khu vực quan trọng về mặt chiến lược xung quanh đầu cầu hoặc một nơi khác có thể băng qua một vùng nước mà tại thời điểm xảy ra xung đột, lực lượng tham chiến sẽ tìm cách bảo vệ hoặc tiếp quản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
kicakicuc
17 Tháng mười, 2022 20:07
Chúc bác nhanh khỏe, để nhiều rồi làm luôn cũng đc. Cảm ơn cv nhé.
cyv97
17 Tháng mười, 2022 18:09
t đạg sốt li bì mấy ngay nay, giờ mới đỡ 1 tí , nhưng phải 1,2 hôm nữa mới khỏi hẳn
kicakicuc
17 Tháng mười, 2022 12:02
Đg hay, c mới đâu......
Hoàn Lê
12 Tháng mười, 2022 17:56
ác ăn cua đồng hết rồi bạn
kennylove811
07 Tháng mười, 2022 23:45
con nít ng ta mắc cỡ mà =))
Nghiant
07 Tháng mười, 2022 12:05
Đừng khinh thường mấy hội nhóm cổ xưa thế chứ bác :v, nó còn tồn tại lâu hơn cả Cục Trật tự thì thiếu gì kẻ bất tử, may ra main phải bị lộ là sở hữu khả năng bất tử gần như hoàn hảo thì mới bị săn. Với như Jeffrey đã nói rồi, trong cuộc chiến giữa những Người thăng hoa thì thông tín chính là sống còn.
869616
07 Tháng mười, 2022 08:59
đọc đến c186 thằng main đẳng cấp thấp + sự bất tử bắt được nó bán cho mấy hội nhóm cổ xưa làm nghiên cứu chắc được khối tài nguyên đủ lên cấp 3 chứ đùa. đối địch mà nó ko biết main bất tử còn có lợi thế chứ nó mà biết main biến thành bảo vật di động quá. :)))))
Hieu Le
06 Tháng mười, 2022 23:13
đọc sơ qua thì thấy main dù khá bạo lực dã man nhưng chung quy vẫn là tốt, kiểu chaotic good ấy. Từ ngày QBCC nổi là rât nhiều truyện Tây huyễn phong cách quỷ dị ra đời muốn tìm 1 bộ main kiểu ác mà vẫn k có.
kicakicuc
05 Tháng mười, 2022 07:15
Bác đọc bộ truyện nào mà main chết ko (chắc có n mà cũng hết tr). Cái việc main bất tử chả ảnh hưởng gì
kicakicuc
04 Tháng mười, 2022 17:19
Quá hay, tả combat đỉnh cao y như xem phim bom tấn. Đoạn vong lặp thời gian giống phim gì mà có Tom Cru đóng ý. Hay thật.
869616
01 Tháng mười, 2022 07:56
đọc đến c15 thấy cũng ok nhưng khởi đầu cho main năng lực bá quá nên mất 1 phần hồi hộp về sự nguy hiểm tuyệt vọng của thể loại này.
zezopk
25 Tháng chín, 2022 06:38
truyện này tác viết lên tay nhiều so truyện trước, càng về sau càng mạch lạc, không như truyện trước tình tiết về sau hơi mất khống chế
cyv97
23 Tháng chín, 2022 09:32
đúng rồi bác ơi, mình up ở cả bên đấy với bên này
julyfunny7
22 Tháng chín, 2022 21:54
Thấy bác có up bên bachngocsach nè phải không nhỉ
Long Nguyen
22 Tháng chín, 2022 21:45
truyện ngày càng hay
cyv97
21 Tháng chín, 2022 22:15
đến chương hiện tại (310) thì đang cuối gđ 1 sắp up gđ 2 nhé b
DanielXX
21 Tháng chín, 2022 12:34
Main level mấy rồi mn?
nduythinh
19 Tháng chín, 2022 00:58
đọc tưởng truyện dịch không :))
anacondaaaaa
15 Tháng chín, 2022 20:58
trùng hợp thôi bác ơi, sao tác biết main có năng lực tự hồi phục được...
ttonline1
14 Tháng chín, 2022 22:33
trong các tả giả mới thì tác này = tầm đại thần cmnr văn phong câu chuyện phải gọi là đỉnh . nhưng viết thể loại hơi kén
connghien
11 Tháng chín, 2022 07:34
Truyện ngày càng hay, lúc đầu hơi bạo lực mà sau tác viết chắc tay thật
Hieu Le
10 Tháng chín, 2022 10:02
cứ tưởng tượng hẹp sắc là lên full sát thương, mà main bất tử cmnr thì giờ chỉ cần lên sát thương thôi chứ kệ mẹ build phòng thủ, hỗ trợ các thứ mà.
Toanthien1256
07 Tháng chín, 2022 11:57
Ầy 1 chương đầy cơm chó...
cyv97
05 Tháng chín, 2022 21:38
Hệ thống tu luyện của bộ này theo như ý hiểu của mình là, đầu tiên chia ra: ác ma, người đi vay, người thăng hoa và ma quỷ. - Ma quỷ là các tồn tại cổ xưa, có quyền năng mạnh mẽ, thường cám dỗ phàm nhân dâng linh hồn của mình ra thông qua các giao kèo. Ma quỷ có 1 vài đặc điểm: tôn trọng trao đổi công bằng giữa giá trị và giá trị, chưa từng nói dối, nhưng những lời nói thật ấy thường sẽ đẩy con người xuống vực sâu hơn... - Ác ma: là những người đã bán sạch linh hồn của mình cho ma quỷ để đổi lấy một thứ gì đó. Khi bán sạch linh hồn thì sẽ bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng, chỉ có thể nuốt linh hồn của người khác để xoa dịu nó, đói quá sẽ mất sạch lý trí và biến thành quái vật. - Người đi vay: bán 1 phần linh hồn để đổi về 1 "Ban ân" đến từ ma quỷ. Cũng bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng do thiếu linh hồn nhưng không đói đến mức mất sạch lý trí, ngoài ra 'Ban ân' là 1 sức mạnh độc lập với Ma trận giả kim. - Người thăng hoa: hệ thống cấp bậc tu luyện của người bình thường sau khi được khắc ma trận giả kim vào linh hồn. Cấp bậc chia theo cờ vua: Giai đoạn 1 - Cảnh vệ Thăng Hoa - Người Thăng Hoa (Tốt/Pawn), giai đoạn 2 - Hiệp sĩ Nguyện Cầu - Nguyện Cầu Giả (Mã/Knight), gđ 3 - Giám mục Phụ Quyền - Phụ Quyền Giả (Tượng/Bishop), gđ 4 - Chiến xa Thủ Lũy - Thủ Lũy Giả (Xe/Rook), gđ 5 - Hoàng hậu Vinh Quang - Vinh Quang Giả (Hậu/Queen), gđ 5 - Đức vua Đăng Quang - Đăng Quang Giả (Vua/King). - Sau khi được thăng hoa thì Người thăng hoa sẽ chọn theo khuynh hướng "hẹp sắc" hoặc "rộng cùn" và được chia thành 8 học phái cơ bản. Trong quá trình thăng cấp lên các gđ tiếp theo có thể diễn sinh ra học phái phụ, đẩy mạnh khuynh hướng ban đầu hoặc tỉa dần theo khuynh hướng khác, hoặc không diễn sinh học phái phụ mà tăng cường học phái chính...
JilChan
04 Tháng chín, 2022 07:15
Mấy chương đầu cv như dịch mình làm thành ebook để lên phone đọc nghe sướng vai :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK