Trong rạp hát vắng vẻ, Bologo đứng dưới sân khấu, cố gắng nhìn rõ mặt Kodling, nhưng Kodling đang ngồi trên đó và quay lưng về phía ánh sáng, khó mà nhìn rõ với lớp trang điểm trên mặt đậm đặc, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ âm u.
"Ta thích câu chuyện này, sự nhầm lẫn giữa thân phận, ranh giới bắt đầu mờ đi, lộn xộn, để rồi xung đột, giữa những mâu thuẫn gay gắt, nó dần dần trở thành một câu chuyện... điên rồ."
Bologo dựa vào sân khấu và bắt đầu nói ra cái nhìn của riêng mình về câu chuyện xưa.
Kodling hơi ngạc nhiên, những gì vị khán giả này nói có vẻ khá thú vị. Kodling đã nghe đủ lời khen ngợi dành cho mình, nhưng phân tích nhận đồng như vậy vẫn còn tương đối hiếm.
Việc này giúp hắn có nhiều kiên nhẫn hơn với Bologo.
"Nhưng ta nghĩ phần tuyệt nhất vẫn là đoạn Bart sám hối."
Bologo nhướng mày, hắn cảm thấy rằng việc xem màn trình diễn này là quyết định tuyệt vời nhất mà hắn đã làm trong thời gian gần đây.
"Ý ngươi là phần nhận dạng bản thân?" Kodling thì thầm những câu thoại của Bart, "Ta đến tột cùng là một người như thế nào?"
"Không, không, ý ta là phần phía trước", Bologo sửa lại, "Mỗi người chúng ta đều có ba gương mặt".
"Một gương mặt trong mắt người khác, một gương mặt khác là những gì chúng ta nghĩ về chúng ta, sau đó là những gì chúng ta thực sự là."
Bologo nắm lấy mép sân khấu và nhẹ nhàng nhảy lên ngồi với Kodling.
"Ta rất đồng ý với câu này, nó được viết rất hay."
Bologo tiếp tục nói để giải thích lý giải của mình về những lời này.
"Khi gặp gỡ với người khác, một đường nét cụ thể của ngươi sẽ dần dần được tạo dựng lên trong mắt họ, sau đó sẽ có những nhãn hiệu gắn liền với ngươi, chẳng hạn như hiền lành, xấu xa, tốt bụng hoặc độc ác."
Kodling không ngắt lời Bologo, hắn có thể cảm nhận được đây là một vị khán giả có vẻ hơi tự luyến, nhưng những lời hắn nói thực sự khiến Kodling chú ý.
"Nhưng đây không phải là bộ dạng thực sự của chúng ta, mà đây là chúng ta trong mắt người khác, là gương mặt tồn tại trong mắt người khác."
Bologo dang tay ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Chúng ta trong mắt của chính mình cũng sẽ thay đổi đôi chút do cái nhìn của người khác... Giống như được mong đợi, ngươi không muốn phá vỡ hình tượng trong mắt họ, vì vậy ngươi sẽ dần dần tiếp cận với bộ dạng trong mắt họ, bởi thế mà cũng khiến mình hoàn toàn thay đổi. "
"Đúng vậy, cho nên đó là lý do tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, đôi khi chúng ta thậm chí không nhận ra chính mình đang đeo một chiếc mặt nạ."
Kodling sờ lên trên mặt khi nói, chiếc mặt nạ dính chặt trên đó, chặt đến mức gần như hòa vào máu thịt, không khác gì nhau, "Điều này càng đúng với một diễn viên, một ngàn khuôn mặt, một ngàn cái tên. "
"Đúng vậy, nên ta mới có thể hiểu Bart, hắn rất muốn biết mình thực sự là ai… Cho dù là công nhân, là trộm cắp, hay là thứ gì đó nằm giữa chúng."
Bologo nhớ lại nội dung vở kịch.
"Và đây là cái tôi thứ ba, cái tôi thực sự, không bị quấy rầy bởi thế giới bên ngoài, là nguyên bản, diện mạo nguyên bản nhất của chúng ta."
"Cái tôi nguyên sơ." Kodling thì thầm, nhìn về phía Bologo.
"Nguyên sơ? Một từ không tồi." Bologo gật đầu, sau đó nói với cảm giác mong đợi.
"Đây sẽ là một bi kịch, đúng không? Bart bị ràng buộc bởi những thân phận khác nhau. Hắn sẽ không thể tìm thấy ranh giới mờ ảo kia mà sẽ chỉ ngày càng lún sâu vào đó, cuối cùng là tiến tới hủy diệt."
"Không, ta mong đây là một kết thúc tốt đẹp," Kodling lắc đầu, tưởng tượng ra cảnh cuối vở kịch. "Cuộc sống đã đủ khó khăn, khán giả nên có được một kết thúc có hậu."
"La… Ngài Lazarus." Hắn thử phát âm tên Bologo, nhưng lại bị Bolgô ngắt lời.
"Bologo, cứ gọi ta là Bologo."
"Vậy, Bologo, ngươi có chỗ cộng minh sao? Sao ngươi có thể nghĩ đến nhiều như vậy."
"Gần như là vậy", Bologo nói. "Ta cũng đã có một khoảng thời gian... gần như bị choáng ngợp bởi những thân phận khác nhau".
Hắn tiếp tục nói.
"Mỗi người đều có một bí mật không thể nói ra.
Trong mắt những người thân thiết, ngươi là một người thân thiện, yêu đời, nhưng lúc không người, ngươi lại là một kẻ xấu xa, mỗi ngày tay đều dính máu. Cuộc sống bình thường và sinh hoạt điên rồ bắt đầu chồng chéo lên nhau… Nó sẽ chỉ phá hủy tất cả."
Cho đến khi Adele qua đời, bà vẫn không biết Bologo đang làm công việc gì.
Trên thực tế, Bologo cảm thấy rằng Adele đã đoán được nó, nhưng chỉ là bà ấy không nói ra, dù sao thì sự tồn tại của chính bản thân mình cũng đã đủ khiến bà ấy ngạc nhiên.
Cuộc sống của người bình thường, bổn phận của người đi vay.
"Nhưng sẽ luôn có người chấp nhận một con người phức tạp như vậy, chẳng hạn như vợ ta." Khi nói đến vợ mình, Kodling nở một nụ cười thản nhiên trên mặt.
"Chấp nhận à... Cũng không tệ."
Trái tim Bologo khẽ run lên.
Hắn vẫn nhớ cảm giác của mình khi nhìn thấy Adele lúc ra tù.
Đã lâu không gặp, nhưng chỉ một thoáng liếc mắt hắn vẫn nhận ra Adele, Adele cũng không sợ hãi trước quá khứ của chính mình, mà ngược lại còn thân thiện chào hỏi rồi đi tới.
Bà và Bologo chào hỏi nhau, rồi trò chuyện về việc Bologo mấy năm qua cũng không thay đổi nhiều, ngoại trừ nước da trở nên nhợt nhạt hơn, rồi dặn dò phải nhớ phơi nắng nhiều…
Cuối cùng, bà ôm Bologo một cái thật chặt và hỏi hắn nếu như không có chỗ ở thì có thể đến nhà bà ở một thời gian, nhưng chỉ có ghế sô pha.
Bologo sửng sốt mất vài giây, khóe miệng mang theo vẻ nhu hòa giống như Kodling, nhưng sau đó vẻ nhu hòa này liền biến mất, rồi chuyển sang vẻ u ám và hung ác.
"Nếu là ta viết câu chuyện "Con chuột lang thang ", thì có lẽ sẽ còn cực đoan hơn ngươi."
Bologo không tiếp tục trò chuyện mà đưa ra những suy nghĩ mình.
Kodling ra hiệu cho Bologo tiếp tục. Hắn và Bologo đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Để tạo ra một câu chuyện hay hơn, Kodling thích trao đổi ý kiến với mọi người, đặc biệt là những người như Bologo, những người mà có thể hiểu câu chuyện của hắn.
"Ví dụ, xung đột về mặt thân phận còn chưa đủ để tra tấn Bart. Ta sẽ chọn cách để hắn dần sa đọa trong quá trình ăn trộm, chẳng hạn như... giết người."
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt của Kodling cũng đanh lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng ớn lạnh ấy.
"Giết... Người?"
"Đúng vậy, một cái đêm xui xẻo, hai con người xui xẻo cùng nhau gặp xui xẻo."
Bologo hình dung ra cảnh tượng đó trong tâm trí mình.
"Vụ trộm của Bart cuối cùng cũng bị phát hiện. Hắn biết kẻ đó. Đó là một đồng nghiệp của hắn. Người đồng nghiệp này là một người cực kỳ hiền lành trong nhà máy, rất thân thiện với mọi người và đặc biệt là cực kỳ chính trực. Bart biết mình chắc chắn sẽ bị sa thải, người đồng nghiệp kia nhất định sẽ tiếp tục thực hiện công lý của mình.
Thực tế cũng đúng như vậy, người đồng nghiệp kia liên tục khuyên bảo Bart rằng điều đó là sai, hy vọng rằng Bart sẽ đi tự thú."
Tốc độ nói dần dần được đẩy nhanh, đẩy câu chuyện sang bờ vực khác của sự điên rồ.
"Bart cũng đang lưỡng lự. Hắn đã quá đau khổ khi phải chịu đựng cuộc sống hai thân phận này. Có lẽ tự thú cũng không phải là một điều tồi, nhưng một khi hắn tự thú, gia đình vốn đã sắp không chịu nổi sẽ hoàn toàn tan vỡ. Hắn phải suy tính cho gia đình của mình…
Đã đến lúc phải lựa chọn, ngươi sẽ làm gì? "
Bologo đưa tay lên, bóp một cái gì đó trong không khí, cố gắng hết sức để vặn gãy nó.
"Bart giết hắn ta.
Giết chết ông lão tốt bụng này. Ông lão tốt bụng không hề làm gì sai, chỉ có điều là bọn họ gặp nhau không đúng lúc, không đúng chỗ mà thôi."
Bầu không khí có vẻ ngưng trọng và kìm nén, cuối cùng Bologo cũng nói kết cục của Bart.
"Đó là một buổi sáng tồi tệ, tồi tệ hơn gấp trăm lần những buổi sáng trước đó. Trong màn sương sớm mờ ảo, Bart đi về phía thành phố trông như những dãy núi. Bóng xám trắng của những tòa nhà giống như một khu rừng dữ tợn, hay những chiếc răng nanh và móng vuốt của quái vật.
Không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, điều duy nhất biết là hắn đang tiến tới sự hủy diệt với một tâm trạng cực kỳ hoang mang."
Câu chuyện kết thúc, không ai trong số họ nói chuyện, cả hai cùng nhấm nháp dư âm đoạn kết của câu chuyện, cho đến khi Bologo phá vỡ sự im lặng.
"Chỉ là một câu chuyện mà thôi, đừng lo lắng, ta không có tính cách phản xã hội… Chí ít là ta cảm thấy như vậy." Bologo sợ những lời vừa rồi mình vừa khiến Kodling kinh hãi.
Kodling sững sờ một hồi, sau đó mỉm cười và lên tiếng.
"Không có gì, không có gì, ta cảm thấy câu chuyện này cũng không tệ lắm."
Kodling nhìn Bologo, hắn cảm thấy Bologo rất kỳ lạ, một người rất thú vị.
Đây là một câu chuyện tồi tệ mà lại điên rồ, nhưng biểu hiện của Bologo lại rất bình tĩnh, không có chút khác lạ nào trong con ngươi, như thể đây chỉ là một câu chuyện hắn bình tĩnh kể lại mà thôi, tựa hồ như hắn luôn giữ một thái độ thờ ơ với mọi thứ, không thèm quan tâm đến cách nhìn của Kodling... hay có thể nói là cách nhìn của bất kỳ ai.
"Đáng tiếc, đây là một vở hài kịch, không thể có một kết thúc bi thảm", Kodling nói.
"Ừm, ta hiểu, sở dĩ ta nghĩ như vậy là bởi vì 'Trung tâm của hài kịch là bi kịch.'"
Bologo nhớ ra điều gì đó, hắn tiếp tục.
"Ta luôn muốn tham gia vào các chương trình hài kịch, show trò chuyện… Ngươi có mở bất kỳ lớp học diễn xuất nào ở đây không?"
Hắn vẫn đang nghĩ kiếm việc gì đó để làm lúc rảnh rỗi. Bologo cũng rất thích hài kịch. Hãy tưởng tượng một cảnh tượng như này, trong tiếng gào khóc của kẻ địch, Bologo vừa gõ nát xương của chúng, vừa kể những câu chuyện dở khóc dở cười cho chúng nghe…
Bologo tự bật cười, một lúc sau, hắn mới tỉnh táo lại và nói với vẻ hơi ngượng ngùng.
"Không có chuyện gì, ngươi là người chuyên nghiệp, loại chuyện này nên nghe lời 'chuyên gia'."
Nhìn thái độ chân thành và phản ứng kỳ lạ của Bologo vừa rồi, sự tò mò hoàn toàn dâng lên trong lòng Kodling, sau khi dừng lại vài giây, giọng nói lại vang lên.
"Bologo, dường như ngươi đang sống một cuộc sống tự do, không bị gò bó... Ngươi đang sống với gương mặt nào?"
Ánh mắt nhìn chăm chú Bologo, Kodling đã quan sát hắn ngay từ đầu. Kodling thường xuyên làm như vậy, ngồi bên vệ đường nơi mọi người qua lại, quan sát dáng vẻ của người đi đường và suy đoán về thân phận cũng như kinh lịch của họ.
Bologo không hề có chút nhát gan, hắn rất tự tin, tự tin từ trong ra ngoài, có chút thờ ơ với mọi thứ, khi nhìn hắn chắc chắn sẽ cảm thấy một vẻ khinh thường.
Nhưng dường như Bologo không hề có ý khinh thường chình mình, mà cảm giác kiêu ngạo ấy trào dâng như một bản năng mà ngay cả Bologo cũng không nhận ra.
Giống như con mèo đen mà ngươi gặp ở góc phố, kiêu ngạo và thờ ơ, có thể một giây sau nó sẽ đi loanh quanh dưới chân ngươi, giây sau nó lại biến mất, giống như một cuộc phiêu lưu, một bí ẩn không thể biết trước.
"Ta? Có lẽ ở đâu đó giữa gương mặt thứ hai và gương mặt thứ ba."
Hắn thẳng thắn nói, Bologo cảm thấy loại sự tình này không có cái gì cần thiết giấu giếm.
"Ta không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, dù sao thì ta cũng không biết họ, giống như việc ngươi sẽ để tâm đến những gì mà một người qua đường đánh giá về mình?"
Bologo ngả xuống, nằm trên sân khấu, nhìn vào bóng tối và ánh đèn trên đầu.
"Đối với những người ta biết, họ biết chính xác ta là ai, vì vậy ta không quan tâm họ nghĩ gì về mình."
"Nhưng gương mặt thứ ba kia, cái tôi nguyên sơ... Tự nhận thức mình là một chuyện cực kỳ khó khăn, Kodling, rất khó, chí ít bây giờ ta còn chưa làm được."
Bologo bình tĩnh nói.
Vẫn còn rất nhiều bí ẩn sâu thẳm trong trái tim mình, lý do tại sao mình lại đến thế giới này, giao dịch bị lãng quên kia, còn cả ma quỷ đã ban cho mình "Trở về từ cõi chết".
Bologo không thể nhận thức chính mình, ít nhất là cho đến khi những bí ẩn này được giải đáp.
"Nghe rất không tệ, ít nhất ngươi đang làm chính mình, không cần phải giấu diếm cái gì."
Kodling cũng ngả xuống, nằm trên sân khấu, hắn chợt nhận ra đây là lần đầu tiên mình nằm trên sân khấu, trước đó hắn vẫn luôn đóng vai nhân vật chính, nhân vật chính sẽ không bao giờ ngã xuống.
Đây là một cảm giác khá mới lạ.
Bologo nghiêng đầu nhìn Kodling, hai người cười với nhau, Bologo từ từ đứng dậy, nhảy khỏi sân khấu, đi tới một bên.
"Ta có thể lấy cái này không?"
Bologo nói và gỡ xuống một tấm áp phích, đó là tấm áp phích quảng cáo cho phần kết của "Con chuột lang thang", nó vẽ hình ảnh công nhân và kẻ trộm, kẹp ở giữa là Bart đang trong trang thái xuất thần.
Hắn đang đi tới điểm cuối, nhưng điểm cuối chỉ là một màn sương mù mơ ảo, không ai biết nó đã dẫn đến đâu.
"Đương nhiên là ngươi có thể, đúng rồi, chờ một chút."
Nói xong, Kodling chạy vào hậu trường, ngay sau đó hắn cầm một cây bút đi tới và ký tên lên tấm áp phích.
"Ngươi sẽ không phiền chứ?" Kodling hỏi với một nụ cười.
"Sao có thể, ta sẽ dán nó trong phòng ngủ của mình."
Bologo cẩn thận cuộn tấm áp phích lên, rồi nhìn thấy thứ mà Kodling đang cầm và đưa cho chính mình.
Đó là một tấm vé, một tấm vé bán trước cho phần kết của "Con chuột lang thang".
"Cái này… Cảm ơn rất nhiều!" Bologo cảm ơn.
"Không có gì, đã lâu rồi ta không được nói chuyện nói chuyện với một người như ngươi, ngược lại ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."
Kodling đáp, sau đó thì liếc về phía hậu trường, "Đã đến giờ ta phải làm việc".
"Ừm, cũng đã đến lúc ta phải đi rồi." Bologo vẫy tay chào tạm biệt.
"Ngươi sẽ đến xem đoạn kết sao? Chỉ nửa tháng sau."
Nhìn bóng lưng Bologo rời đi, Kodling lớn tiếng hỏi.
"Sẽ."
Một lát sau, giọng Bologo truyền tới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
20 Tháng năm, 2024 22:43
Vẫn xứng đáng là siêu phẩm từ đầu đến cuối
04 Tháng tư, 2024 12:51
ngon kết truyện rồi cày thôi, ngâm quá lâu rồi
27 Tháng ba, 2024 21:32
đã sửa chương 79: hồi cuỗi
27 Tháng ba, 2024 10:41
Chương Hồi cuối (79) bị up nhầm
27 Tháng ba, 2024 03:05
Chương 79 hình như up nhầm rồi bác ơi.
17 Tháng ba, 2024 21:11
sr tìm phải nguồn bị thiếu
17 Tháng ba, 2024 09:48
Ơ cvter thiếu gần chục chương mới end luôn ông không làm hả
17 Tháng ba, 2024 07:04
Và thế là end.
06 Tháng ba, 2024 15:08
đọc khoảng 50 chương là quen lại. :v về sau đọc cũng thấy bình thường. Nhờ bác Ryu làm còn có mà đọc ấy trước truyện này bị drop mấy tháng ko có mà đọc ngứa ngáy vl.
06 Tháng ba, 2024 10:34
Các chương về sau các bác khác convert hơi nhiều sạn, khó đọc quá T__T
17 Tháng hai, 2024 22:28
v ò bảo sao
17 Tháng hai, 2024 22:09
t không đọc truyện này nên k làm kỹ đâu, có người nhờ làm hộ nên mới làm thôi. Nói ngay từ đầu r mà
17 Tháng hai, 2024 12:24
tầm chương 480 đổ đi do ông ryu dịch dùng nhiều hán việt quá, văn phong đã dài dòng rồi còn phải đọc lại rồi dịch nghĩa ra nữa khó chịu quá
16 Tháng hai, 2024 12:58
nhắc đến laika giống tên con chó do liên xô đưa vào vũ trụ :)
11 Tháng hai, 2024 23:29
Mình mới đọc tới đoạn vòng lặp thời gian lần đầu. Mấy bác spoil cho mình rốt cuộc là ai biến Bologo thành con nợ vậy ạ. Mình cảm ơn
11 Tháng hai, 2024 03:36
qua 100 chương đầu thì truyện hay, có chút hài hước, dùng góc nhìn là một người xem để đánh giá câu chuyện(main) cảm thấy u ám nhưng k tệ. viết hơi dài dòng nhưng đọc kỹ cũng k mang đến cảm giác buồn chán vì cách dẫn câu, thông tin luôn thay đổi
07 Tháng hai, 2024 23:16
Cổ họng nuốt vực sâu = thôn uyên chi hầu,
thú nuốt bầy đàn = phệ quần chi thú
06 Tháng hai, 2024 15:46
Thú nuốt bày đàn với cổ họng nuốt vực sâu dịch sang tiếng hán là gì nhỉ. Mấy con Họa ác kia đều tên hán hết có 2 còn này thuần việt đọc hơi kỳ
05 Tháng hai, 2024 20:55
Bonus: Vĩnh thế cực khổ khiến cho người sử dụng không bao giờ mệt mỏi về tinh thần nhưng mệt mỏi cơ thể thì vẫn có
05 Tháng hai, 2024 20:53
-(Belzebud) không nhớ tên: nó sẽ làm cho người sử dụng có thể sử dụng các kĩ thuật liên quan đến máu thịt và khả năng tái sinh gần như bất tử,cắn nuốt máu thịt càng nhiều khả năng tái sinh và sức mạnh máu thịt càng mạnh (không chắc nhớ đúng không)
05 Tháng hai, 2024 20:51
-(Mamon) không nhớ tên : những người khi sở hữu tăng thêm phòng hộ này thì sẽ nhận được sẽ được gọi là kẻ không nói quân đoàn (Tĩnh mịch quân đoàn nghe hay hơn) thì sẽ nhận được ma trận giả kim không cần cấy ghép,dùng chung 1 cái ma trận,cùng chung nhận thức và giác quan,ai bị giết thì những người còn lại cũng biết ai giết người đó, càng nhiều người thì sức mạnh phân tán càng ít mà nghi Tĩnh mịch quân đoàn chỉ còn 1 người thì sức mạnh của người đó có lẽ sẽ ngang 1 thế này họa ác tương đương siêu việt 1 vinh quang giả
05 Tháng hai, 2024 19:49
các loại tăng thêm phòng hộ
- Nghiệt độn duy nhạc (Amodeus) buff aether : cảm xúc càng mãnh liệt thì Aether tăng thêm vào càng nhiều(không giới hạn)
-Vĩnh thế cực khổ (Belphergo): miễn nhiễm các loại năng lực tinh thần thậm chí là vị quay ngược thời gian vẫn giữ được kí ức
-Hút hồn đoạt phách (Leviathan/Hill): cướp đoạt Aether của kẻ địch
-Hiến thân lục võ(Samuel): kết hợp với nguyên tội vũ trang biến đổi cơ thể thành vũ khí tăng cường khả năng chiến đấu
- Cuồng kiêu chướng nghi(ngạo mạn thần tinh): không rõ nhưng dường như người sở hữu phải tự tạo cho bản thân 1 luật lệ không được chối bỏ ví như Nhiếp chính vương là luôn phải đánh 1vs1
của Belzebud và mamon thì quên rồi
03 Tháng hai, 2024 20:04
well vậy trùm cuối khả năng cao là thế giới Aurora,thế giới mà thiên ngoại nhân từng sống
02 Tháng hai, 2024 22:57
Giống constantin pha giả kim thuật pha d'grayman, mới đọc mấy chục chấp nhưng khá ok
24 Tháng một, 2024 17:56
đọc mấy chương đầu. có vẻ lúc viết tác giả lấy hình tượng của john wick để miêu tả main.
BÌNH LUẬN FACEBOOK