Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loài người là động vật có dã tính, nhưng chính vì con người có được lý trí nên mới có thể ràng buộc tính hoang dã của mình dưới lớp vỏ bề ngoài, cho đến nay, giữa con người và động vật vẫn có ranh giới rõ ràng.

Nhưng con người dù có lý trí đến đâu vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ bản chất ban đầu của mình, con người vẫn sẽ có lúc vui, lúc giận, lúc buồn, cũng sẽ vì một số chuyện mà làm những việc bốc đồng đánh mất lý trí.

“Nếu lý trí quan trọng đến vậy, thì có sai không khi buông bỏ lý trí?” Amy hỏi.

"Tùy vào tình huống", Bologo ngẫm một lúc, "Không phải tất cả mọi thứ không tuân theo lý trí đều sai".

Bologo cũng đã từng thoát ly khỏi lý trí, lúc đó hắn không đợi nổi, dù là một phút một giây cũng khó mà chịu được, lửa giận bừng bừng gần như xuyên thấu cả lồng ngực.

“Chẳng hạn như?” Amy tò mò hỏi.

"Chẳng hạn như..."

Đến lúc phải lấy ví dụ, Bologo rất đau đầu, hắn cảm thấy mình như đang giáo dục một đứa trẻ, chỉ cần bất cẩn một chút trong lời nói có thể khiến Amy hiểu lầm.

Bologo cảm thấy mình không phải là một kẻ tốt lành gì, sử dụng khuôn mẫu của chính mình để áp đặt Amy vào, không biết chừng lại nuôi dưỡng ra một tên tội phạm hung bạo.

Hắn đã nghĩ đến việc lấy cuộc báo thù trong đêm giông bão làm ví dụ, nhưng kiểu này quá đặc biệt, cảm xúc trong đó cũng quá phức tạp, Amy khó có thể hiểu được chúng, và quan trọng hơn là, nó dính dáng tới sinh tử.

Bologo không muốn ảnh hưởng đến cái nhìn của Amy về sinh tử, như nàng đã nói, sinh mệnh rất quan trọng, nàng vẫn còn trẻ, kinh nghiệm sống chưa nhiều, Bologo không muốn nhìn thấy bộ dạng nhuốm máu của nàng.

"Những cuốn mà ngươi đã đọc... những cuốn tiểu thuyết tình cảm", Bologo nghĩ ra một ví dụ, "Trong đó thường có những kịch bản như này phải không? Cái gì mà nam chính từ bỏ hàng đống gia sản để bỏ trốn theo người yêu".

"Ừm huh."

Amy gật đầu khẳng định, dựa trên thái độ của nàng thì có vẻ nàng khá thích thể loại truyện này.

Bologo cũng hiểu, có thể Alice cũng thích thể loại truyện này, và biểu hiện của Amy chỉ là sự phóng chiếu bởi ảnh hưởng của Alice.

Sau khi nghe Taida giải thích, đôi khi Bologo không hiểu mình đang đối mặt với Amy, hay là Alice, hoặc có thể là cả hai trộn lẫn vào nhau, rất khó để phân biệt đâu là thật.

“Loại truyện này thực sự là phi lý và ngu ngốc”, Bologo nhận xét, “Nhưng loại chuyện này lại là chính xác”.

"Phi lý trí, nhưng chính xác?"

"Ừm, đừng nói là gia sản hàng trăm triệu, cho dù có từ bỏ mọi thứ còn có thể ở bên nhau, hắn cũng không quan tâm."

Bologo dừng một chút, rồi tiếp tục.

"Đối với những người đứng ngoài cuộc như chúng ta thì hành động này có vẻ khờ khạo, nhưng đối với những người trong cuộc, hắn rất hạnh phúc, như vậy là đủ, và bọn ta gọi đó là... lãng mạn."

"Lãng mạn?"

"Ừm hừ, lãng mạn."

Bologo khẳng định lại một lần nữa, thực ra hắn cũng không hiểu lắm về chuyện này, nhưng cứ thế mà tiếp lời rồi đưa ra kết luận.

"Đối lập với lý trí là lãng mạn.

Cuộc sống cần một chút lãng mạn như thế."

Amy cúi đầu câu hiểu câu không, quầng sáng trong mắt đảo qua đảo lại, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Bologo quan sát Amy, một chút ánh sáng nhạt lập lòe dưới lớp da giống như gel của nàng, khung xương kim loại trong đó cũng được chiếu sáng một cách mờ ảo. Phần lõi vĩnh cửu liên tục hấp thụ Aether xung quanh, dự trữ và vận chuyển đi khắp cơ thể Amy, giúp cho nhiều tầng hệ thống trong cơ thể nàng hoạt động ổn định.

Amy giống như một miền ảo hình người biết đi, đủ loại lực lượng tạo nên nàng, còn ma trận giả kim thì trải khắp cơ thể.

Bologo đột nhiên có một phỏng đoán kỳ lạ như này. Trên một góc độ nào đó, thì Amy cũng có thể coi là sở hữu linh hồn con người, nhưng linh hồn này xuất hiện dưới hình dạng một Hòn đá triết gia, mà nàng lại có thể coi là một bộ băng lãnh tử vật, kết hợp với ma trận giả kim trải khắp cơ thể, Amy phảng phất như là một vũ khí giả kim.

Lúc này, Bologo mới chợt nhớ ra dường như mình chưa bao giờ hỏi Amy về năng lực của nàng. Là một con rối giả kim, nàng nhất định cũng sẽ có điều gì đó đặc biệt, thậm chí nàng có thể còn sở hữu một dạng Năng lượng bí mật khác.

"Điều này nghe có vẻ khá hay." Một lúc lâu sau, giọng Amy chậm rãi vang lên, "Ta thích một cốt truyện lãng mạn như vậy".

Có lẽ bởi vì bầu không khí vừa hợp, Bologo không nhịn được mà bắt đầu nói nhảm, "Kẻ sát nhân ăn năn vì một nụ hôn, còn kẻ hèn nhát thì chết một cách thản nhiên vì một lý do nực cười".

“Như vậy a, có lẽ ta đã hiểu rồi”, Amy nói, “Con người rất phức tạp.”

"Có lẽ, đôi khi con người rất phức tạp, đôi khi lại đơn giản đến mức có thể dễ dàng bị nhìn thấu." Bologo nói.

"Vậy ngươi đã bao giờ làm chuyện gì 'lãng mạn' chưa?" Amy hỏi.

“Đã làm, nhưng chắc chắn ta sẽ không kể chi tiết.” Bologo trả lời.

"Không thể cho ai biết?"

"Chỉ là quá dài, rất tốn thời gian để kể, còn ta thì sắp đi ngủ."

Bologo chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của hắn rất có quy luật, bây giờ Bologo chuẩn bị đi ngủ.

"A a a!" Amy có vẻ xấu hổ.

“Ngày mai gặp lại, Amy.” Bologo vội đứng dậy, quay đầu nhìn bữa ăn khuya rồi nói thêm, “Ta sẽ ăn hết”.

"Được rồi tốt."

Amy gật đầu lần nữa, sau khi bước ra khỏi cửa, nàng định đóng cửa lại, nhưng hơi do dự, rồi nói với Bologo.

"Vậy… ngủ ngon."

Sau khi đóng cửa lại, Aimue không có rời đi ngay, mà đứng ở nơi đó một lúc, ngẩng đầu lên, quầng sáng trong mắt ổn định lại, bất động thanh sắc, tựa như đang nhớ lại tất cả chuyện vừa rồi.

Tràng cười như chuông bạc vang lên, Amy nhìn về phía bên kia hành lang, nơi có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, nhìn mình với nụ cười trên môi.

"Alice ..." Amy thì thầm.

Con rối giả kim sẽ không mơ, nhưng cảnh tượng như mơ được lại cứ như vậy mà hiện ra trước mắt, điều kỳ quái hơn nữa là lần này Amy vẫn còn đang vận hành, nàng không nằm trên ghế bảo dưỡng, cũng không tiến vào trạng thái ngủ đông.

Đúng như nàng nghĩ, giấc mơ đang dần xâm chiếm hiện thực, trong thời gian này, Alice xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, mình có thể nhìn thấy sự tồn tại của nàng ấy ngay cả khi không chìm vào giấc ngủ đông.

"Ngươi vẫn luôn ở đây sao?" Amy hỏi.

Tiếng cười lại vang lên, tầm mắt mơ hồ trong chốc lát, Alice từ phía xa xuất hiện ngay trước mặt mình, vươn tay ra như một linh hồn, nhẹ nhàng ấn lên ngực Amy.

"Ta ở ngay đây", Alice nói.

Nhìn gương mặt giống hệt với mình, Amy luôn có cảm giác như đang soi gương.

Amy có trí tuệ, nàng có thể nhận ra mình từ trong gương, Alice trước mặt là mình, không phải là chính mình.

Nàng cũng hiểu rằng mình mới là hình ảnh phản chiếu trong gương.

“Ngươi đang làm gì vậy? Amy.” Alice hỏi.

"Cái gì?"

"Ngươi đang nói nhảm thứ gì với hắn vậy?" Alice bước quanh Amy, đánh giá nàng. "Ở trong mắt của ta ngươi không có gì có thể che dấu, ta là ngươi, là chân chính ngươi".

Alice tiến lại gần Amy và thì thầm vào tai nàng. Trong khoảnh khắc ấy, Amy cảm thấy như có một luồng nhiệt truyền đến tai. Nàng biết đó chỉ là ảo giác, nàng không hề có cơ quan giác quan nhạy bén như vậy.

"Ta biết bí mật nhỏ của ngươi, Amy."

Giọng nói dịu dàng trở nên ma mị, Amy đấu tranh, "Ta đang cố gắng".

"Nói như vậy, thì ngươi hẳn phải lộ ra... càng ngu xuẩn một chút, thể hiện sự yếu đuối trước mặt tất cả mọi người, cho đến khi không ai để ý, buông bỏ mọi cảnh giác." Alice nói.

"Hay là... ngươi vẫn chưa hạ được quyết tâm? Còn chần chừ gì nữa?"

Alice không hiểu Amy, nàng bị ảnh hưởng bởi hình chiếu tâm trí của mình, giống như là hình ảnh phản chiếu của mình, nhưng sự phản chiếu này không hoàn chỉnh, ngay cả suy nghĩ của nàng cũng khác.

"Ta..." Amy mãi không nên lời.

"Ngươi đúng là đồ nhát gan."

Alice lộ ra ánh mắt khinh thường, bình luận.

"Không dám dùng hết sức để căm hận, cũng không dám hoàn toàn từ bỏ phản kháng, cứ như vậy mà trông chờ với một tia hy vọng."

Nửa vời.

Alice ôm lấy mặt Amy, nghi ngờ hỏi.

"Ngươi đang mong chờ điều gì? Amy, rằng sẽ có ai đó đến giải cứu ngươi? Nhưng ngươi không biết gì về thế giới này, người quen biết thì cũng không có mấy... Thế giới này đối với ngươi vô cùng xa lạ.

Vậy thì, tại sao? Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

Amy không nói gì, những dòng suy nghĩ cứ thế mà hiện lên trong đầu nàng, nàng đã nhận ra vấn đề này từ rất lâu, nhưng chỉ dám né tránh tất cả như thể không dám đối mặt với nó.

Nhìn Amy tội nghiệp, Alice đột nhiên bật cười, nàng ghé sát vào Amy, mũi chạm mũi, giọng vang vọng.

"Đừng lo lắng, ngươi vẫn còn có ta. Ta là đồng minh cuối cùng của ngươi. Vì ngươi không dám làm điều đó, vậy thì hãy để ta làm."

Trong hành lang u ám và tĩnh lặng, Amy đứng một mình ở đó, như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ lớn, cái gọi là linh hồn trở lại cơ thể nàng.

Sau một hồi hoảng sợ, Amy bình tĩnh lại và nhìn sâu vào cánh cửa của căn phòng nhỏ.

Quầng sáng trong mắt lặp đi lặp lại một cách nhịp nhàng, Amy từ từ siết chặt tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tieuvovi
20 Tháng năm, 2024 22:43
Vẫn xứng đáng là siêu phẩm từ đầu đến cuối
Phương Nam
04 Tháng tư, 2024 12:51
ngon kết truyện rồi cày thôi, ngâm quá lâu rồi
RyuYamada
27 Tháng ba, 2024 21:32
đã sửa chương 79: hồi cuỗi
connghien
27 Tháng ba, 2024 10:41
Chương Hồi cuối (79) bị up nhầm
L2D4
27 Tháng ba, 2024 03:05
Chương 79 hình như up nhầm rồi bác ơi.
RyuYamada
17 Tháng ba, 2024 21:11
sr tìm phải nguồn bị thiếu
Bbona
17 Tháng ba, 2024 09:48
Ơ cvter thiếu gần chục chương mới end luôn ông không làm hả
L2D4
17 Tháng ba, 2024 07:04
Và thế là end.
Darkmoon25
06 Tháng ba, 2024 15:08
đọc khoảng 50 chương là quen lại. :v về sau đọc cũng thấy bình thường. Nhờ bác Ryu làm còn có mà đọc ấy trước truyện này bị drop mấy tháng ko có mà đọc ngứa ngáy vl.
acpfvn
06 Tháng ba, 2024 10:34
Các chương về sau các bác khác convert hơi nhiều sạn, khó đọc quá T__T
dongtqhk2003
17 Tháng hai, 2024 22:28
v ò bảo sao
RyuYamada
17 Tháng hai, 2024 22:09
t không đọc truyện này nên k làm kỹ đâu, có người nhờ làm hộ nên mới làm thôi. Nói ngay từ đầu r mà
dongtqhk2003
17 Tháng hai, 2024 12:24
tầm chương 480 đổ đi do ông ryu dịch dùng nhiều hán việt quá, văn phong đã dài dòng rồi còn phải đọc lại rồi dịch nghĩa ra nữa khó chịu quá
dongtqhk2003
16 Tháng hai, 2024 12:58
nhắc đến laika giống tên con chó do liên xô đưa vào vũ trụ :)
Bbona
11 Tháng hai, 2024 23:29
Mình mới đọc tới đoạn vòng lặp thời gian lần đầu. Mấy bác spoil cho mình rốt cuộc là ai biến Bologo thành con nợ vậy ạ. Mình cảm ơn
dongtqhk2003
11 Tháng hai, 2024 03:36
qua 100 chương đầu thì truyện hay, có chút hài hước, dùng góc nhìn là một người xem để đánh giá câu chuyện(main) cảm thấy u ám nhưng k tệ. viết hơi dài dòng nhưng đọc kỹ cũng k mang đến cảm giác buồn chán vì cách dẫn câu, thông tin luôn thay đổi
RyuYamada
07 Tháng hai, 2024 23:16
Cổ họng nuốt vực sâu = thôn uyên chi hầu, thú nuốt bầy đàn = phệ quần chi thú
gadoctruyen
06 Tháng hai, 2024 15:46
Thú nuốt bày đàn với cổ họng nuốt vực sâu dịch sang tiếng hán là gì nhỉ. Mấy con Họa ác kia đều tên hán hết có 2 còn này thuần việt đọc hơi kỳ
Phuc9177
05 Tháng hai, 2024 20:55
Bonus: Vĩnh thế cực khổ khiến cho người sử dụng không bao giờ mệt mỏi về tinh thần nhưng mệt mỏi cơ thể thì vẫn có
Phuc9177
05 Tháng hai, 2024 20:53
-(Belzebud) không nhớ tên: nó sẽ làm cho người sử dụng có thể sử dụng các kĩ thuật liên quan đến máu thịt và khả năng tái sinh gần như bất tử,cắn nuốt máu thịt càng nhiều khả năng tái sinh và sức mạnh máu thịt càng mạnh (không chắc nhớ đúng không)
Phuc9177
05 Tháng hai, 2024 20:51
-(Mamon) không nhớ tên : những người khi sở hữu tăng thêm phòng hộ này thì sẽ nhận được sẽ được gọi là kẻ không nói quân đoàn (Tĩnh mịch quân đoàn nghe hay hơn) thì sẽ nhận được ma trận giả kim không cần cấy ghép,dùng chung 1 cái ma trận,cùng chung nhận thức và giác quan,ai bị giết thì những người còn lại cũng biết ai giết người đó, càng nhiều người thì sức mạnh phân tán càng ít mà nghi Tĩnh mịch quân đoàn chỉ còn 1 người thì sức mạnh của người đó có lẽ sẽ ngang 1 thế này họa ác tương đương siêu việt 1 vinh quang giả
Phuc9177
05 Tháng hai, 2024 19:49
các loại tăng thêm phòng hộ - Nghiệt độn duy nhạc (Amodeus) buff aether : cảm xúc càng mãnh liệt thì Aether tăng thêm vào càng nhiều(không giới hạn) -Vĩnh thế cực khổ (Belphergo): miễn nhiễm các loại năng lực tinh thần thậm chí là vị quay ngược thời gian vẫn giữ được kí ức -Hút hồn đoạt phách (Leviathan/Hill): cướp đoạt Aether của kẻ địch -Hiến thân lục võ(Samuel): kết hợp với nguyên tội vũ trang biến đổi cơ thể thành vũ khí tăng cường khả năng chiến đấu - Cuồng kiêu chướng nghi(ngạo mạn thần tinh): không rõ nhưng dường như người sở hữu phải tự tạo cho bản thân 1 luật lệ không được chối bỏ ví như Nhiếp chính vương là luôn phải đánh 1vs1 của Belzebud và mamon thì quên rồi
Phuc9177
03 Tháng hai, 2024 20:04
well vậy trùm cuối khả năng cao là thế giới Aurora,thế giới mà thiên ngoại nhân từng sống
Hieu Le
02 Tháng hai, 2024 22:57
Giống constantin pha giả kim thuật pha d'grayman, mới đọc mấy chục chấp nhưng khá ok
Nguyễn Đức Kiên
24 Tháng một, 2024 17:56
đọc mấy chương đầu. có vẻ lúc viết tác giả lấy hình tượng của john wick để miêu tả main.
BÌNH LUẬN FACEBOOK