Tịch Hề gật đầu, người này chính là người trong bức bích họa ngoài kia.
“Người đó ngủ chưa?”
“Không giống lắm.”
Nếu ngủ say thì động tĩnh lớn như thế cũng nên tỉnh lại.
“Tịch Hề,” Tích Linh bất an nhìn về phía nữ tử trên giường, “Thật là đáng sợ, chúng ta đi thôi.”
Hơi lạnh lẽo không ngừng thẩm thấu vào trong người. Hai mắt Tịch Hề nhìn chằm chằm vào viên ngọc trên đỉnh đầu nữ tử. Nàng dời bước, tiến lên, đây chính là viên Hải Minh Châu. Tương truyền trên đời này, ngọc Hải Minh Châu chỉ có một viên duy nhất, sáng vô cùng rực rỡ. Điều kỳ diệu nhất là viên ngọc này có thể bảo vệ được thi thể, khiến cho nó không bị mục nát. Tịch Hề đến gần chiếc giường trước mặt, khom người ngó nhìn nữ tử kia.
Sắc mặt hồng hào, hô hấp đều đặn mềm mại như đóa hoa lan. Nàng sờ vào tĩnh mạch của nữ tử nhưng tay chân của người đó lạnh như băng. Loại triệu chứng này, giống hệt như triệu chứng của huynh ấy. Tịch Hề đưa ánh mắt nhìn về phía viên ngọc châu kia. Bề ngoài viên ngọc sáng long lanh phản chiếu trong ánh mắt nàng khao khát chiếm hữu. Bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng vươn tới, năm ngón tay chầm chậm chạm vào, viên Hải Minh Châu này rõ ràng có tác dụng hơn.
“Dừng tay!” Một cơn giận dữ kéo theo lực đạo thẳng hướng bàn tay đang định nắm giữ, nghiêm khắc truyền tới, Tịch Hề vội vàng né tránh, nhưng động tác vẫn không kịp, đầu vai vẫn bị trúng đòn. Người bị xô phải mép giường, Tích Linh ở phía trên vội vàng, cẩn thận đỡ nàng.
Huyền Hấn khẩn trương ngồi trước giường nhỏ, hai tay nâng nửa người nữ tử lên, để cho nàng tựa vào vòm ngực vững chãi của mình, ngón trỏ run rẩy chạm vào dưới cánh mũi, sau đó xác định nữ tử vẫn còn hô hấp, gương mặt tuấn tú, tàn lạnh mới thoáng hòa hoãn hơn một chút, đánh ánh mắt âm trầm về phía viên ngọc Hải Minh Châu. Đối diện với Tịch Hề bây giờ, đáy vực sâu đã tụ lại cuộn trào, “Ngươi muốn lấy viên ngọc này có phải không?”
Tịch Hề đứng lên, cảm giác nghe được nam tử đang nói chuyện với mình, từ đầu đến cuối cảm thấy khó chịu không thấu.
Nhìn thấy vẻ thất thần trong mắt nàng, Huyền Hấn nhẹ nhàng đặt nữ tử nằm ngang trên giường, ngón tay thon dài vén nhẹ phía trước trán nàng ta. Đôi mắt âm u đầy thâm tình, dịu dàng hiếm thấy, hai hàng lông mi rủ xuống bao trùm tất cả ưu tư trong lòng nam tử. Tịch Hề liếc nhìn gò má của nam tử với nét mặt bướng bỉnh, lúc này nỗi bi thương chực trào ra, tựa như người thương yêu của mình sắp rời bỏ đi vậy.
“Ngươi không biết đây là cấm địa sao? Còn dám xông vào?” Huyền Hấn bỗng nhiên đứng dậy, khắp người nổi lên sự hung tàn.
Nhìn nam tử biểu cảm hung ác đầy sát khí, Tích Linh không chút nghĩ ngợi, ngăn phía trước Tịch hề, “Gia, chuyện này không thể trách Chủ tử. Là nô tỳ dẫn chủ tử…”
Lời nói ra còn chưa dứt, trên mặt đã đau nảy lửa, Tích Linh hoảng sợ che nửa bên gò má, trong phút chốc người đã bị đạp sang một bên.
Nam tử không ngừng ép sát hơn. Tịch Hề đứng im tại chỗ, nhìn mặt nam tử bừng bừng giận dữ, nàng lắc đầu, “Thiếp không biết đây là cấm địa.”
“Ngươi vào bằng cách nào?”
Tích Linh rất sợ Huyền Hấn sẽ đối xử với Tịch Hề như đã làm với nàng, hai đầu gối nàng ta quỳ xuống đất, hai tay không chút do dự ôm lấy chân nam tử, “Gia, là a hoàn của Phu nhân truyền lệnh, hẹn nô tỳ đưa Chủ tử tới.”
“Cảnh Sắt?” Huyền Hấn lại đạp một cước, đá nàng văng ra, “Cút ra ngoài, nơi này không phải là nơi các người có thể tới.”
Đả thương người khác không chút thương tiếc, Tịch Hề vượt qua người nam tử, dè dặt đỡ Tích Linh lên, mắt cá chân giống như đã bị trẹo, nữ tử đau đớn lấy hai tay che bụng, không dám nhìn Huyền Hấn một cái, nửa người khom khom, hướng ra phía ngoài lui xuống. Hai người nâng đỡ lẫn nhau, thân thể gầy yếu lảo đảo.
Bàn tay Huyền Hấn nắm chặt thành quyền, chỉ vì chỗ này, không phải là nơi các nàng có thể bước vào, ngay cả một bước cũng không được. Ngồi xuôi trên giường, nam tử lấy một chiếc khăn khô ở phía trên, nhè nhẹ lau trên trán của nữ tử, mép chăn gấm thêu kim tuyến được gài cẩn thận theo bốn hướng.
“Có phải hôm qua ta không đến thăm nàng nên nàng tức giận?” Huyền Hấn cúi nửa người xuống, lấy bút vẽ tỉ mỉ xuôi theo đường chân mày lá liễu nhẹ nhàng vẽ lại. Năm ngón tay thon dài cầm bút nghiêm túc di chuyển, mỗi giây phút một nét vẽ hiện lên, khuôn mặt tràn đầy an nhiên cùng với vẻ yên tĩnh, thoải mái tận trong tim.
Thiếu chút nữa, nếu hắn đến chậm một bước, tay Huyền Hấn nắm bút vẽ nhẹ nhàng run rẩy, lòng tràn đầy sợ hãi, không dám tưởng tượng tiếp.
—
Đông Cung.
Cảnh Sắt được a hoàn dìu bước vào chính điện, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên thấy người phía sau có vẻ hơi giật mình, “Thiếp thỉnh an Gia.”
“Cảnh Sắt, ngươi hẹn Tịch Hề tới Bắc Cung có chuyện gì?” Huyền Hấn với thanh âm bình thản, nhấp một ngụm trà, tra hỏi.
Nữ tử yêu kiều đứng dậy, nét mặt lo lắng sợt sệt, Bắc Cung, đó không phải là cấm địa Ngũ Nguyệt Minh sao, tại sao Tịch Hề lại đi vào đó, trong khi Huyền Hấn nói là chính nàng hẹn Tịch Hề. Cảnh Sắt không dám ăn nói lung tung, tỉ mỉ suy đoán.
“Phu nhân, là Người báo ta dẫn Chủ tử qua Bắc Cung.” Tích Linh quýnh quáng lên, chui ra từ phía sau lưng Tịch Hề, cũng không để ý đến nét mặt khó coi của Huyền Hấn, một ngón tay chỉ vào a hoàn bên cạnh Cảnh Sắt, “Chính là người đó.”
“Ta?” A hoàn kia thần sắc kinh ngạc, mặt đầy ngơ ngác, sợ sệt, “Ta bảo ngươi đi Bắc Cung như thế nào. Ngươi đừng…”
“Lục Y.” Cảnh Sắt phía trên nghe câu chuyện, đã biết có điều gì đó kỳ lạ, nàng hiểu tội trạng của việc tự tiện xông vào Bắc Cung là như thế nào, một tay bấu vào cổ tay của a hoàn, dùng sức kéo nàng ta trở lại, “Gia, là thiếp để cho Lục Y chuyển lời.”
“Cảnh Sắt. Ngươi biết những lời này có nghĩa là như thế nào không?” Huyền Hấn mang âm thanh thất vọng. “Ngươi không biết Bắc Cung là khu vực cấm địa sao?”
“Thiếp…” Tiếng nữ tử như nhỏ dần, mặt mũi dịu dàng nhìn xuống dưới đất, “Thiếp nhất thời quên mất.”
“Ngươi ăn cơm sao không có quên?” Huyền Hấn liếc nhìn mọi người. A hoàn bên cạnh Cảnh Sắt muốn nói rồi lại thôi vì Huyền Hấn trừng mắt nhìn một cái nên đành lui về phía sau, “Nếu cái gì cũng có thể quên, ngày mai ta liền bỏ đói một ngày, tất cả đi ra ngoài đi, ta nhìn thấy phiền quá.”
Đi tới ngoài vườn, Lục Y trong lòng buồn phiền, thừa dịp không có người ngoài, cố gắng chất vất Tích Linh. “Hôm nay ta đều ở cạnh bên Phu nhân, nửa khắc cũng không rời đi, nha đầu này sao ngươi lại nói dối, tự dưng bêu xấu Phu nhân?”
“Ta không có,” Tích Linh tức giận, hai mắt đỏ bừng bừng, xông lên phía trước Tịch Hề, “Rõ ràng chính miệng ngươi nói với ta, sao ngươi có thể chơi xấu không chịu thừa nhận chứ?”
“Ngươi—-“, Lục Y thẹn quá hóa giận, “Xem ra ta không xé miệng ngươi ra thì oan uổng cho ngươi quá.”
“Ai sợ ai nha___, ta liều mạng với ngươi___” Tích Linh không cự tuyệt chút nào, chẳng qua vẫn không ngừng đẩy Tịch Hề về phía sau vì sợ nàng bị thương.
“Được rồi.” Cảnh Sắt cùng Tịch Hề đồng thời ngăn hai nữ tử đang muốn liều mạng với nhau, bàn tay nhỏ bé của Tịch Hề vỗ nhẹ lên vai Tích Linh, “Hôm nay ta đã sớm nhìn ra manh mối, đa tạ Phu nhân, chẳng qua là không may làm liên lụy đến Người.”
“Tịch Hề.” Tích Linh bên cạnh mặt đầy ủy khuất, trong hốc mắt nước mắt bắt đầu tràn ra, “Ta không có lừa gạt Người, thật sự là Lục Y truyền lời để ta đưa người qua đó…”
“Tịch Hề,” Cảnh Sắt mặt mũi bỗng nghiêm túc hiếm có, “Lục Y cũng không có nói dối, nàng ấy đã đi theo ta từ nhỏ, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ta. Sự việc ngày hôm nay, đối phương rõ ràng nhằm vào ngươi, nếu thật sự là Tích Linh bịa chuyện, chúng ta sẽ hoài nghi phản ứng của nàng ta đầu tiên. Nhưng nàng ta cũng bước vào khu vực cấm địa, nếu muốn đem ngươi lợi dụng thì nàng ta sẽ chỉ khôn khéo bảo vệ mình thôi, nhưng nàng ấy không làm như vậy,” Cảnh Sắt nói rồi dừng lại một chút, chân mày càng lúc càng nhíu lại, “Tóm lại, ngươi nên cẩn thận một chút…”
Tịch Hề gật đầu, tựa hồ như đôi bên cũng không nghi ngờ lẫn nhau, có thể coi chuyện này giống như xảy ra chuyện kỳ dị.
“Tịch Hề___” Đợi sau khi người khác đi hết, Tích Linh bất an kéo vạt áo nàng xuống. “Ta chẳng lẽ đã thấy quỷ sao, ta thật sự không có nói dối.”
“Ngươi nha…” Tịch Hề cười khổ, một bàn tay nhẹ nhàng gõ nhẹ sau gáy Tích Linh, “Ngươi thật muốn lừa gạt ta, bây giờ cái gì cũng hiện hết lên mặt, hận không thể khắc lên trán mấy chữ “Ta xin lỗi ngươi” thật to.”
Tích Linh mỉm cười, phá vỡ bầu không khí lúc này, hai tay qua loa lau nước mắt, “Lục Y kia tại sao không chịu thừa nhận.”
“Ngươi nha___” Tịch Hề kéo cánh tay nàng, nhìn nửa bên gò má sưng đỏ không nén nổi đau lòng, “Đi thôi, trở về dùng nước lạnh xoa vào.”
Lời của Lục Y, thật khó phân biệt thật giả, ngay cả Cảnh Sắt cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, trong tình cảnh này, có thật sự là chắp tay nhường nhịn, toàn tâm toàn ý không tranh người sao?
Trở lại Đông Uyển, Tịch Hề để cho Tích Linh đi nghỉ ngơi trước, sau đó liền tự đi rửa mặt. Nằm ở trên giường, nỗi trăn trở cứ lặp đi lặp lại. Hôm nay là ngày Mi Nhã vào sống ở Đông Cung, nàng xoay người, cố gắng nhắm mắt lại nhưng một lát sau, lại xoay người vào phía trong, có thể thấy trong lòng nàng không tĩnh lặng được, ngược lại càng trở nên nôn nóng.
Nàng đẩy chăn gấm ném ra bên cạnh, đạp chân giãn khắp người. Hai mắt nhắm lại, cưỡng chế bản thân không nghĩ ngợi nữa.
Mắt lờ mờ buồn ngủ, nhưng trong thoáng chốc lại cảm giác nằng nặng đè lên, ngay sau đó, tựa như có vật thể mang hơi lạnh tiến lại gần, toàn thân Tịch Hề trở nên căng thẳng. Nàng nhạy bén, mãnh liệt nhanh chóng phản ứng lại, xoay người một cái. Mặc dù không có nội lực nhưng lực đánh cũng không kém chút nào.
“Bang___” Âm thanh giòn giã vang lên khiến Tịch Hề đang buồn ngủ khắp người chợt tỉnh táo lại.
“Ây, Gia___”
Huyền Hấn vẻ mặt đầy kinh ngạc, tóc bạc xõa vai, vài sợi lộn xộn hấp dẫn rơi ngay trước vòm ngực, màu đen nhánh của đồng tử tràn đầy tức giận. Thừa dịp hắn còn chưa nổi giận, Tịch Hề lập tức phản ứng. Bàn tay nhỏ bé đặt lên gò má của nam tử, xoa xoa mấy cái, “Gia, là thiếp sai, không thấy Người rõ ràng, liền…”
“Liền như thế nào?” Huyền Hấn một tay nắm tay nàng thật chặt, cũng không gạt ra, mà dùng sức ép chặt tay nàng trên gò má.
Tịch Hề lại một lần nữa thấy mông lung, cho là nằm mơ, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng trăng đã ngả về phía Tây. Ánh sáng ấp áp, chân thật ánh lên khuôn mặt, nàng đổi giọng, chậm rãi mở miệng, “Người sao lại ở đây?”
“Đây là lãnh địa của ta, tại sao ta lại không thể tới?” Huyền Hấn kéo tay nàng xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay không buông, Tịch Hề ngước mắt nhìn, nửa bên gò má của nam tử còn hơi ửng đỏ, một cái tát này không hề nhẹ.
“Ngươi có thể ngủ được sao?” Huyền Hấn thấy mắt nàng lim dim, buồn ngủ, đầu chân mày lại xoắn lại lần nữa, nữ nhân này không phải là trời sinh ngốc nghếch đó chứ?
“Đêm khuya rồi, thiếp thấy mệt.” Ngủ lúc nào, ngay cả nàng cũng không biết.
“Cũng biết ngủ.” Huyền Hấn đè cánh tay nàng, đem Tịch Hề vây hãm trước ngực, nàng cũng không dám lộn xộn, chẳng qua là mặc cho hắn ôm, cơn buồn ngủ mãi mới tới mà ào một cái đã bay biến. Tỉnh táo vô cùng.
Gò má áp sát nhau, hơi thở của nam tử thoải mái, nhu hòa phả vào cổ của Tịch Hề.
Một bàn tay theo thắt lưng chui vào trong y phục, bao phủ nửa đẫy đà của nàng. Tịch Hề kinh ngạc, toàn thân cứng đờ.
“Tay lạnh, cho ta chút ấm áp.” Huyền Hấn nói như chuyện đương nhiên, giọng nói lạnh lùng, thậm chí không nghe ra một phân nửa dục vọng, tựa như hắn đang chạm vào lò sưởi ấm áp.
Từ từ, thân thể tiến sát tới, đem Tịch Hề dồn vào bên trong chiếc giường nhỏ, nàng co rút hai vai, trong trí nhớ một đêm đau đớn kia lại hiện ra, toàn bộ cơ thể khẽ run.
“Ngươi lạnh?”
“Thiếp không lạnh.” Tịch Hề nằm ngang, hai tay hai chân xếp ngay ngắn.
“Nhưng mà ta lạnh.”
Lời nói chưa kịp nói đã bị chặn, người bị ôm thật chặt, bên ngoài mang theo hơi lạnh mát mẻ, khiến nàng không nhịn được mà hít sâu một hơi, Huyền Hấn liếc nhìn gò má nữ tử, một tay chạm vào gò má bên phải của nàng, “Tịch Hề, vì sao ta không thể đối xử tàn nhẫn với nàng?”
“Tàn nhẫn là sao?” Nàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn qua, trán dính sát lại với nam tử, “Gia, như vậy còn không được coi là nhẫn tâm sao?”
Môi mỏng mềm mại, lơ đãng chạm vào nhau, Huyền Hấn nâng cao đầu chân mày, “Ta nhẫn tâm như thế nào?”
Nàng khẽ mở cánh môi, còn chưa kịp mở lời liền thấy người nam tử đã xoay mình lại, hai tay chống đỡ hai bên, hơi thở đè xuống, phong kín cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không để cho nàng mở miệng.
Hắn cũng không có cưỡng bức nàng, mà chỉ lẳng lặng nằm cạnh nàng. Nhiều năm như vậy, thứ hắn thiếu chính là sự yên ổn. Có lúc, hắn cho rằng mình đã tìm được…
Tịch Hề không hiểu hắn. Giận dữ. Tàn nhẫn. Cay nghiệt… Bi thương, cô độc. Rốt cuộc, đâu mới là hắn?
Bàn tay dán sát vào bụng nàng, sờ khắp toàn thân, sau lưng hắn nói chỗ đó là nơi ấm áp nhất.
Đỏ măt, hô hấp nàng trở nên rối loạn, thật may nam tử ngoan ngoãn, không có lộn xộn.
“Tịch Hề, nàng có thể yêu ta thật lòng, không phản bội ta lần nữa không?”
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói đó, để cho Tịch Hề khó lòng mà tỉnh táo lại, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đôi mắt tĩnh lặng như ngọc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, “Không, sẽ không phản bội người nữa.”
Từ cuối cùng vừa nói ra, nước mắt liền trào xuống ào ạt, thấm đẫm. Thật không biết làm thế sao.
Bây giờ, nói ra những lời này, nàng rõ ràng chưa đủ mạnh mẽ, nhưng đã buột miệng nói ra. Muốn đáp ứng lại yêu cầu đó nhưng nàng lại khó mà chấp thuận. Tóm lại vô cùng mâu thuẫn.
Nghe thấy lời nàng nói không chút do dự, tròng mắt Huyền Hấn liền tràn ngập vẻ nhu hòa, ngón tay thon dài khẽ chạm khóe mắt của nữ tử, cảm giác được hơi ấm dư âm của những giọt nước mắt, đầu ngón tay giống như bị bỏng, bèn rút về.
Yêu, một từ này, hóa ra lại sâu nặng như vậy.
Nó không phải ngọt ngào mà là cảm giác gánh vác trọng trách thật mệt mỏi, có thể đè ép người ta đến không thể thở nổi.
Nếu như có thể, Tịch Hề sẽ nguyện mình có thể sống mãi trong giờ khắc này. Giữa bọn họ, không có mang lại tổn thương lẫn nhau, nàng yêu, tình cảm cho đi thuần túy, ấm áp như vậy, hết thảy đó mới là điều nàng mong muốn.
Huyền Hấn ôm nàng nhẹ nhàng áp vào trong lồng ngực, không thể tự dối mình, nghe được những lời nói đó vào lúc này, hắn thật sự cảm động.
Dù lần này, mục đích ban đầu là muốn nàng thật lòng với mình, hắn cũng muốn lợi dụng nàng…
Nhưng vứt bỏ lại tất cả. Hắn, thật sự cảm động.