• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mắt tuấn tú sát ngay cổ cô, đông tác thân mật như thế làm Tịch Hề có chút ngơ ngẩn.

“Thiếu Chủ —— “

Cô không dám lộn xộn, nhìn không chớp mắt nói: “Làm sao người biết Nguyệt Cơ lén dâm loạn?”

Điện Trạch hai mắt khẽ nâng lên, đưa tay chống đầu, liếc Tịch Hề rồi nói: “Ta chưa hề chạm tới một đầu ngón tay nàng ta, mà nàng ta lại có thai, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm?”

Sắc mặt Tịch Hề khẽ đổi, Điện Trạch thả tay xuống, cả người nằm trở lại: “Người ta muốn, nhất định là người có thể cả đời ở cùng ta, Nguyệt Cơ, nàng ta không xứng”

Tịch Hề quay đầu đi, cô từ giật mình chuyển sang kinh sợ, Điện Trạch ở Bắc Hoang Doanh coi mạng người như cỏ rác, thực sự không giống với người đang nói ở đây: “Suốt đời, một người?”

“Ngươi không tin?” Điện Trạch nhíu mày, thần sắc chăm chú nói: “Chỉ cần là người thích hợp, thì một người là đủ”

Tịch Hề đưa mắt nhìn ánh mặt trời, bên cạnh, chỗ tuyết đọng đang tan ra, nàng cũng không thấy lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng Điện Trạch nói: “Ta tin”, nàng nhẹ giọng nói, đưa mắt nhìn đám mây phía xa: “Không cần ba ngàn sủng ái, chỉ cần một người bình thường, một người cùng chung chăn gối”

“Ngươi nghĩ có thể sao?” Đôi mắt trong sáng của Điện Trạch hơi lóe lên, nhìn mặt nàng rồi đột nhiên yên lặng, xoay người nằm xuống.

Tay giấu vào trong áo choàng, lúc Tịch hề đi và Đông Cung, chỉ thấy Mi Nhã đang mài mực choa Huyền Hạo, động tác trong tay hắn lưu loát, nghe được tiếng bước chân, nhưng vẫn chưa để ý tới.

Mi Nhã thả tay xuống, dịu dàng hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Tịch chủ tử”

“Ngươi đi xuống đi”. Tịch Hề đi lên phía trước, đem áo choàng đặt lên trên giường rồi sau đó đi tới bên cạnh Huyền Hạo, Huyền Hạo nghe được tiếng bước chân tới gần, viết xong một nét, đem bút lông sói trong tay gác lại, bức thư trong tay cũng theo đó cuốn lại đặt dưới nghiên mực. Ánh mắt nàng rũ xuống, hắn vẫn mang theo tâm lý phòng bị, thật sự sâu đến thế.

Mi Nhã ở bên cạnh vẫn chưa lui ra, nàng tai hai tay vò góc áo, hai mắt mang theo tia hi vọng nhìn Huyền Hạo.

Tịch Hề đưa mắt nhìn nàng ta, đương nhiên cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng ta: “Gia, canh giờ không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi”

Huyền Hạo gật đầu, đứng dậy rời khỏi ghế, Mi Nhã thấy hắn giơ hai tay lên, nàng ta liền vòng qua hai bước tới phía trước người của hắn, bàn tay mảnh khảnh rơi vào cái hông tinh tráng của hắn: “Gia, nô tỳ hầu hạ người cởi áo”

“Mi Nhã!” Tịch Hề lạnh giọng , không nói thêm lời nào nữa.

Huyền Hạo đưa mắt nhìn nàng ta, thấy khuôn mặt của nàng ta bình tĩnh, liền đưa tay kéo tay Mi Nhã ra: “Chủ tử nói, ngươi không nghe thấy sao?”

Nàng ta giật mình, hai tay cứng ngắc không dám động đậy: “Nô tỳ…”

Tịch Hề đưa tay lên, đem cẩm bào trên người hắn cởi ra móc lên kệ, cô đi vài bước tới trước giường, đem chăn xốc lên bày ra chỉnh tề, Mi Nhã đứng ở trong tẩm điện, không nhúc nhích.

“Gia nơi này đã có ta, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi sớm đi”. Tịch Hề cũng không quay đầu lại, mở miệng phân phó.

Mi Nhã cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn đầy tư vị không cam lòng, nàng ta hi vọng Huyền Hạo nhìn mình, nhưng không có, nàng ta tuy không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể hành lễ lui ra ngoài: “Nô tỳ xin cáo lui”

Tịch Hề cúi người, eo thon bị người ôm lấy, không thể động đậy, “Ghen?”

Đem tay đặt lên bả vai nàng,hai tay Tịch Hề chỉ có thể chống trên giường: “Gia suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta đi ngủ cũng không thể để người khác khổ cực đứng bên cạnh canh chừng”

“Nàng là đang câu dẫn ta?” Môi mỏng dán vào bên tai nàng, thanh âm trầm thấp vang lên: “Nàng nói, ta là muốn, hay không không muốn?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tự chủ nở nụ cười, khóe miệng cong cong, lời còn chưa kịp nói, liền bị hắn áp cả người lên giường, bàn tay cầm lấy phần ngực đẫy đà của nàng: “Sai lầm này, không phải là nên bỏ qua sao?”

Một trận co rút đau đớn, Tịch Hề tránh khỏi ánh mắt của hắn: “Gia, người đối với chuyện thích khách không truy cứu nữa, đó là tin thiếp, phần đau khổ này, thiếp vui vẻ chịu đựng”

“Trên người đối phương có chứa ấn ký Hàng Long, nàng có biết là ai không?” Huyền Hạo giống như không để ý nói.

Nàng nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Nếu là thích khách lẫn vào trong phủ, vì sao phải lưu lại ấn ký trên người, chẳng phải là thêm phiền phức sao?”

“Ấn ký Hàng Long này, trên đời chỉ có một người có, còn trước ngực nàng ta chỉ là hình xăm, cũng không phải là khi sinh ra đã có”.

Tịch Hề nằm trong lòng hắn, trong lòng nàng kinh ngạc, từ lúc bắt đầu biết chuyện, nàng liền thấy trên người mình có ấn ký.

“Có thể, là muốn bảo vệ người nào thì sao?” Nàng nhẹ giọng nói, không khỏi phỏng đoán.

“Ấn ký Hàng Long trên người, sẽ đi theo suốt cuộc đời, cho dù là bị thương, cũng theo miệng vết thương khép lại mà hiện ra.”

Tịch Hề nắm chặt áo, lúc trước bị trúng mũi tên độc ngay trước ngực, sau khi khép lại, Hàng Long ấn ký lại hiện ra, không chút nào thương tổn, càng nghĩ, nàng càng cảm thấy bất an, mà chuyện này, Cửu ca chưa bao giờ đề cập với nàng.

“Cho nên, nói cách khác, chỉ cần bắt được nàng ta, cũng có thể gián tiếp biết được người giật dây phía sau”. Huyền Hạo gối cằm lên trán nàng, hoàn toàn không chú ý tới thần sắc ảm đạm trong mắt nàng.

“Được rồi” Tịch Hề không tự nhiên nhìn hắn, đem trọng tâm câu chuyện dời đi: “Hôm nay có thánh chỉ tới, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đôi lông mày Huyền Hạo nhíu lại, hiện rõ sự buồn bực, bàn tay vỗ nhẹ ở trên vai Tịch Hề, cụng đầu vào nàng, bốn mắt nhìn nhau, dường như muốn từ trong đôi mắt của nàng nhìn ra chút manh mối gì.

Huyền Hạo nhìn sắc mặt của nàng, bỏ tay ra, dời mắt đi, đem nàng kéo vào trong ngực mình: “Không có chuyện gì”, hắn than nhẹ: “Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi”

Trong tim nổ lớn một tiếng, Tịch Hề khép lại hai mắt, trong lòng đau đớn.

Đón dâu, thì ra, cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi…

Hắn, quả nhiên không nói một tiếng, mà cũng đúng thôi, hắn vì sao cần phải báo cho nàng biết?

Mặt Huyền Hạo tràn đầy tâm sự, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng, có một số việc hắn lựa chọn không nói, có thể, đó mới là quyết định tốt cho nàng.

Đặt tay ra sau đầu nàng, nằm trong lòng hắn, nàng mở mắt, mặt mũi bình tĩnh mịt mờ bất an, khó có thể nắm lấy.

Lúc trời đã khuya, gió đêm gào thét, có một đôi tay không ngừng huơ loạn.

“Nước ——“

Huyền Hạo trong lúc mơ màng ngủ mà cau mày, không yên ổn

Tịch Hề giật mình, vội vàng ngồi dậy: “Người chờ một chút, ta đi lấy nước”

Nàng nhanh chóng đi tới trước bàn, rót một chén nước trong, vừa muốn đen tới cho Huyền Hạo, đột nhiên trong tai chợt nhớ đến lời Cửu ca nói: “Uông ba lần, liền có thể khống chế được tinh thần”

Tịch hề cầm chén trà trong tay thật chặt, hai mắt nàng lơ đãng liếc qua bức thư dưới nghiên mực, nhớ tới sự cẩn thận của Huyền Hạo, cùng với việc hắn lừa dối nàng, cuối cùng, nàng lấy ra lọ thuốc từ trong tay áo ra.

Rút ra cái nút đậy, nàng cẩn thận, đem bình thuốc để sát vào chén tra, tay run lên, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nói không rõ ràng: “Ngươi đang làm cái gì?”

Lời nói tà mị, làm cho người nghe cảm giác bị mê hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK