• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, vết thương đã đỡ hơn phân nửa, Tịch Hề dặn nha hoàn chọn bộ áo đan lưới màu trắng, bước ra vườn, nín hơi, lúc hít vào không khí mang theo hương thơm tươi mát lành lạnh lúc sáng sớm.

Tịch Hề đi một mình hướng tới hoa viên, cúi đầu, tựa như đang đếm bước chân, nếu không cần phải lo lắng gánh nặng Cửu ca giao phó, không cần tính toán để rồi thời khắc lo lắng, thật dễ chịu biết mấy.

Đôi mắt trong veo mơ hồ mỉm cười, dung mạo cũng tương tự, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết không hề trang điểm, Tịch Hề đi tới một bãi cỏ xanh, ngồi xếp bằng, hai tay khoan khoái chống tại bên người. Chỉ có điều không được một mình thoải mái qua bao lâu, phía sau liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, từ xa đến gần.

Thu lại vẻ thanh thản dễ chịu trên nét mặt, nàng nhìn lại, thấy là Điện Trạch, “Thiếp tham kiến thiếu chủ.”

Thấy nàng muốn đứng dậy, Điện Trạch ngồi xuống, dựa sát bên cạnh Tịch Hề.

“Tại sao ngươi lại trở về?”

Đôi mắt trong veo, có lúc, nhìn vô cùng giống như một đứa bé, trên người Điện Trạch có một kiểu phiêu lãng khiến người ta yên lòng, cho dù ở trong doanh trại Bắc Hoang hắn lộ rõ sự tàn nhẫn không thể nghi ngờ, cũng không che khuất nổi phần sạch sẽ này trên người hắn.

“Nhìn ta, khiến ngươi phiền lòng sao?” Tịch Hề khẽ cong khóe môi, lườm một cái, cười.

Đôi mắt hơi nheo lại chứa đựng chút tình cảm ấm áp, nàng

nhìn phía Điện Trạch, nam tử nhếch môi mỏng, hắn thân ở giữa son phấn, cũng không khỏi tránh được vẻ quyến rũ.

“Lòng ngươi thật là độc ác.”

Tịch Hề cất nụ cười ảm đạm, nàng co lại hai đầu gối, hai tay ôm lấy chúng, “Ngươi, chắc là cũng hận chết ta.”

Điện Trạch gối hai tay sau đầu, thoải mái nằm xuống, khuôn mặt anh tuấn đắm chìm trong ánh ban mai ấm áp, có lẽ không mở mắt nổi, “Ngươi chọc giận Hấn lại là thật, không ngờ, mục đích ngươi vào Ngũ Minh Cung cũng là vì bản danh sách.”

Tịch hề khẽ cắn môi, không muốn giải thích nhiều, không khỏi nghiêng đầu qua một bên.

Điện Trạch nheo mắt, không nghe thấy tiếng cô gái đáp lại chậm rãi mở ra, nâng nửa người lên, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên ghé sát vào bên tai Tịch Hề, dung dạo tinh tế gần trong gang tấc.

“Da mặt mỏng như vậy sao, hơn nữa, ta nói cũng là lời nói thật.”

Tịch Hề quay mặt sang, đột nhiên đối diện với gương mặt hắn gần trong gang tấc khiến nàng trợn tròn mắt.

“Ta. . . Ta không nói ngươi nói sai, lẽ ra, ngươi phải đặc biệt ghét ta mới đúng.”

“Ta chưa nói không ghét ngươi. . .” Điện Trạch mỉm cười, học lời của nàng, “Thế nhưng, hình như đối với ngươi, ta không ghét nổi.”

Nét mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc, nhướn mày, chỉ nhìn hắn.

“Mặc dù lúc ở trong doanh trại Bắc Hoang, ngươi rất không biết điều, đến Ngũ Minh Cung, lại năm lần bảy lượt gây sự, chỉ có điều, ta ngược lại không phải là thực sự rất ghét ngươi.” Về phần lý do tại sao, ngay cả bản thân Điện Trạch cũng không phân biệt rõ. Mà những lời này nghe vào trong tai Tịch Hề, ngược lại giống như một sự vinh hạnh, nàng không hề che giấu nụ cười xinh đẹp.

Điện Trạch liếc nhìn gò má của nàng, lúc Tịch Hề quay đầu thì hắn mất tự nhiên quay mặt đi.

Vừa nãy, thiếu chút nữa thì ngã vào vòng xoáy nụ cười của nàng, khó có thể tự kiềm chế.

Nữ tử đưa tay vén sợi tóc, mỉm cười nói, “Cám ơn ngươi đã không ghét ta.”

Ý cười vui vẻ, khuôn mặt Điện Trạch không khỏi giãn ra, đáy mắt sâu thẳm đen nhánh.

“Ngươi biết không, trên đời có một loại nữ tử, hết lần này tới lần khác đều khiến người ta chỉ muốn ích kỷ độc chiếm, thầm nghĩ giữ nàng trong lòng không buông ra.”

Không ngờ hắn sẽ nói ra những lời tế nhị như vậy, tình cảm của hắn, giống như đôi mắt hắn vậy, nhất định là rất đặc biệt”Vậy sao, là nữ tử như thế nào?”

Giống như ngươi vậy.

Những lời này, Điện Trạch giấu ở trong lòng không nói ra, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười hình vòng cung, hắn lại nằm trên mặt đất lần nữa, chân sau co lại, hai mắt hẹp dài liếc nhìn gò má Tịch Hề. Buổi sáng hôm nay, lạnh lùng như tản đi, vô cùng ấm áp.

Mãi cho đến sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu lên đến đỉnh đầu có chút chói mắt, Tịch Hề chợt cảm thấy bụng đói kêu vang, lúc này mới đứng dậy trở lại Đông Uyển.

Bạch Hổ Sảnh.

Ba chữ cứng cáp khắc trên gỗ lim treo ở giữa trung tâm đại sảnh, vị trí chính giữa, là chiếc ghế bành lớn được phủ tấm da hổ, vô cùng nghiêm nghị. Phía bên kia là nơi để binh khí trông càng nghiêm túc khác thường.

“Ngươi nói cái gì?” Một giọng nói, đột ngột cất lên.

Trong sảnh, nam tử mặc trường bào màu tối, khuôn mặt thô kệch thoáng hiện ra nét hiểm độc, “Hồi bẩm gia, đêm qua, Trung Thư Lệnh bị ám sát, toàn gia bị diệt khẩu, không một ai may mắn tránh khỏi. Trung Thư Lệnh Phủ bị một cây đuốc đốt sạch, hài cốt không còn.”

Huyền Hấn vỗ tay vào bàn, ánh mắt giấu kín như bưng, nam tử cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, mí mắt khẽ rũ xuống, thấy hắn tiện tay hất chén trà bên tay sang một bên, “Ha ha ha —— “

Tiếng cười sang sảng tràn đầy ngạo mạn, Huyền Hấn lại đập tay phải xuống một lần nữa, hạ xuống trên mặt bàn, ngọn đèn trên bàn run rẩy, “Cuối cùng cũng loại trừ được đại họa tâm phúc này.”

“Gia, thế nhưng, gần nhất những này qua, rất nhiều quan viên đều bị bí mật sát hại, trong triều, lòng người đều xôn xao bàng hoàng.”

Danh sách bị mất, Huyền Hấn đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày này, “Còn Lý tương quân một lòng trung thành, có thể bảo vệ, cố gắng bảo toàn tính mạng cho họ.”

“Gia, lần này ám sát, nhất định là Tam vương gia phái người làm, gia phải đề phòng cẩn thận.” Nét mặt Lý tương quân có lo lắng, thân thể khôi ngô cao lớn đứng thẳng tắp.

“Danh sách là mất từ trong tay ta.” Huyền Hấn cong chân, đứng dậy, “Ban đầu nếu không phải ta cẩn thận đích thân lưu lại, chỉ sợ là, lợi bất cập hại.”

“Ý của gia là?”

“Mất danh sách là thực sự, bên trong ghi chép, đều là quan viên chúng ta bí mật liên lạc, chỉ có điều, trước khi danh sách bị trước, ta đã ghi thêm một người ở đầu danh sách rồi.”

Huyền Hấn quay mặt ra ngoài Bạch Hổ Sảnh, không nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú, thần bí khó lường.

“Gia nói là Trung Thư Lệnh!” Lý tương quân mặt lộ vẻ giật mình, âm điệu kích động không tự chủ đề cao.

“Đúng vậy, theo như hồi báo, Trung Thư Lệnh chính là thân cận bên cạnh thái tử. Bình thường, quản lý một số chuyện cơ mật quan trọng, hôm nay Trung Thư Lệnh bị hại, bản danh sách kia, tất nhiên đúng là rơi vào tay Tam vương gia.” Huyền Hấn bình tĩnh, nắm chắc thành công.

“Thế nhưng, hy vọng có được bản danh sách, không chỉ là Tam vương gia, gia có thể liệu định như nào?”

“Nếu bản danh sách kia rơi vào tay thái tử, hắn thấy tên của Trung Thư Lệnh, chắc chắn sẽ hoài nghi danh sách là giả. Ban đầu quá mức ham muốn có được, đó là thái tử cùng Tam vương gia, bọn họ treo tiền thưởng cao khắp nơi, vì muốn là người loại trừ thế lực phía sau ta đầu tiên.” Bóng lưng Huyền Hấn dựa ở trên cửa điện thon dài mạnh mẽ.

Từ trước khi quen Tịch Hề, hắn đã ghi thêm một người ở đầu danh sách, đề phòng, là tất cả mọi người, mà không phải là nàng.

Hôm nay, Trung Thư Lệnh bị ám sát, cũng gián tiếp nói rõ, Tịch Hề là người của Tam vương gia.

Ngón trỏ xoa xoa lo âu giữa hai đầu lông mày, mi tâm nhíu chặt lại, phiền muộn không sao xua tan đi được.

“Gia” Lý tương quân nhìn bóng lưng tiêu điều của hắn, tiến lên, “Gia không cần phải lo lắng, một mai thái tử biết Trung Thư Lệnh bị ám sát. Chắc chắn sẽ tra rõ việc này, không chịu từ bỏ ý đồ, đến thời gian, sợ là Tam vương gia khó thoát hiềm nghi, danh sách giả là một chuyện, cũng rất khó nói rõ ràng.”

Huyền Hấn bình tĩnh hạ đầu vai, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái trên cánh tay, thờ ơ hỏi,”Thân thể hắn thế nào?”

Khuôn mặt Lý tương quân tối đi, khẽ thở dài, “Theo lời ngự y nói, hoàng thượng thân thể cũng không tốt, hôm nay, trong cung do thái tử chủ sự, thần muốn gặp hoàng thượng đúng là trắc trở, Tam vương gia bên kia, đã thừa cơ hành động.”

“Trong cung có nhiều danh y, sao không chữa khỏi mệnh?”

Huyền Hấn đem vấn đề rác rối trên thân thể hoàng đế, thanh âm trầm xuống, càng giống như tự mình lẩm bẩm.

“Lục hoàng tử. . .”

“Ở đây không có Lục hoàng tử!” Huyền Hấn lạnh giọng ngắt lời, bước chân, trở nên kiên nghị vô tình, xoay người ngồi xuống.

“Ngươi đi về trước đi, cẩn thận hành tung, không nên để bị phát hiện.”

Lý tương quân khom người lùi ra phía ngoài.

Huyền Hấn khẽ gõ năm ngón tay ở trên bàn, gió đêm dần lạnh, sau giờ ngọ nắng ấm đã khuất dạng từ lâu, không khí nặng nề đè xuống, làm người ta khó thở giống như bị hen suyễn.

“Thời tiết thay đổi.” Huyền Hấn mấp máy môi mỏng, khẽ thốt ra mấy chữ này, nếu là bị không khí thất thường, vì sao còn có chút nhớ thương, cho dù là một chút, cũng không thể.

Dùng qua bữa tối, Tịch Hề chống tay trên gò má, hai mắt nhìn chằm chằm huân hương không ngừng bay lượn tỏa ra từ tì hưu, nàng như có điều suy nghĩ, đầu ngón tay khẽ vuốt ở trên má, sương mù dày đặc mờ mịt, từ bên trong tản ra.

Cửa điện bỗng nhiên bị một ngọn gió đánh văng ra, Tịch Hề hoảng hốt vội vàng đứng dậy, trong lúc vô thức muốn né tránh, lại bị một bàn tay xông đến đánh vào mặt, cả người gục ở trên bàn, ngọn lửa nhen nhóm trong cây đèn thủy tinh bị ném xuống đất, vỡ tan thành mảnh nhỏ.

“Cửu, Cửu ca —— “

Tim Tịch Hề đập mạnh và loạn nhịp, hai tay chống nguwoif dậy, “Sao ngươi. . .”

“Nói, danh sách ở đâu?” Lộ Thánh Tước tiện tay vung lên, đem cửa điện nặng nề khép lại, bàn tay vồ lấy bả vai nàng thật mạnh.

“Danh sách?” Ánh mắt Tịch Hề mang theo chút mờ mịt thử giãy dụa, hai vai. “Danh sách không phải ở trong tay ngươi sao, Cửu ca, ngươi nói lời này ý gì?”

“Danh sách là giả.” Lộ Thánh Tước độc ác hất mạnh nàng ra. “Cũng bởi vì thất thủ của ngươi, chúng ta giết lầm người.”

Khuôn mặt Tịch Hề đầy giật mình, thật lâu sau không có phản ứng, nàng cố gắng giữ bình tĩnh trong lòng.

“Danh sách là giả?”

“Tốt nhất là không phải ngươi đang gạt ta.” Lộ Thánh Tước chống tay lên trán, cơn nổi giận đã hạ được hơn phân nửa, giọng nói khôi phục lại bình tĩnh, “Xem ra, hắn đối với ngươi vẫn là không tín nhiệm, cuối cùng vẫn giở thủ đoạn.”

Tịch Hề giật mình kinh hãi, thân hình lảo đảo, nặng nề ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn thật lâu sau cũng không có phản ứng.

Cảm giác đau lòng theo tứ chi cứng ngắc không ngừng lan khắp trái tim. Nàng nhếch khóe miệng, từng tiếng cười, từ lúc đầu đè nén chuyển thành tùy ý.

Phản bội?

Tội danh như vậy đặt ở trên người nàng đã đủ nặng, Huyền Hấn, ngay từ ban đầu hắn đã không hề cho nàng chút tin tưởng, làm sao có thể nhắc tới từ phản bội chứ?

Đổi lại là hắn mượn tay nàng, trừ đi đại họa tâm phúc. Tịch Hề đưa bàn tay mảnh khảnh che khuất khuôn mặt, kìm nén tâm tình, xuyên qua mười ngón truyền ra, run rẩy, chỉ là, lợi dụng lẫn nhau mà thôi?

Hắn trách cứ, hắn phẫn nộ, đều bởi vì nàng phản bội, hắn gọi là phản bội.

“Bản danh sách thật, mau chóng tìm ra.” Lộ Thánh Tước quay mặt đi, cố gắng quên đi vẻ mất mát trong mắt nàng.

“Ta sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi lần nữa.” Tịch Hề lạnh lùng cự tuyệt, lúc trước, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, “Ta không muốn lại bị kéo vào chuyện của các ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu?”

“Có khí phách đấy.” Lộ Thánh Tước đứng dậy, bước tới. “Lẽ nào có thể thao túng tim ngươi, chỉ có hắn sao?”

Tịch Hề chậm rãi đứng lên, nét mặt lộ vẻ cảnh giác.

“Đừng dùng ánh mắt như vậy.”

Lộ Thánh Tước đưa tay xoa đầu Tịch Hề, kéo nàng về phía mình.

“Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ đã người tự do, ngay ngày ấy ngươi rời đi, thị vệ phát hiện bóng dáng của hắn ở phía sau núi, người đã tỉnh lại, chỉ có điều đặc biệt suy yếu. . .”

“Nói thế có thật không?” Con ngươi không gợn lên chút sợ hãi, cuối cùng cũng nổi lên một chút rung động, Tịch Hề không nhịn được vươn hai tay kéo chặt ống tay áo Lộ Thánh Tước, “Hắn hiện tại thế nào?”

Nam tử cụp mắt xuống, rơi vào hai tay đầy lo lắng của nàng, sắc mặt hiện lên chút tức giận rồi biến mất, “Nếu ngươi nghe lời, tự nhiên hắn có thể bình yên vô sự.”

“Ngươi uy hiếp ta?”

“Tịch Hề, đó cũng không phải lần đầu tiên, ngươi nên biết ta nói được làm được.”

Lời nói không chút lưu tình, trong bầu không khí lạnh lùng, một cái đập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề.

Trong đôi mắt ấm áp sáng ngời như ngọc lưu ly đột nhiên trở nên âm u, vốn tưởng rằng, nàng có thể trốn ở đây, tham luyến hưởng thụ một phần yên tĩnh không thuộc về của nàng, coi như là trốn tránh cũng tốt.

“Ta nào biết danh sách có phải là thật hay giả hay không.” Tịch Hề quay mặt đi, nói ra, không mang theo tâm tình, khôi phục thành vẻ lạnh lùng, “Coi như là lần thứ hai ra tay, cũng không thể bảo đảm nó sẽ không sai.”

Lộ Thánh Tước khoanh hai tay, con ngươi tinh nhuệ thỉnh thoảng lại nhìn hướng ra phía ngoài, rất sợ bị tiết lộ hành tung, hắn biết Tịch Hề đã hơi lớn tiếng.

“Danh sách thật sự, chỉ có Huyền Hấn biết.”

“Hắn đối với ta, sẽ không có tín nhiệm nữa.” Tịch Hề cúi đầu, “Chúng ta như vậy, quá mạo hiểm.”

“Ta biết, đây cũng là biện pháp duy nhất.” Lộ Thánh Tước quay người, bàn tay rơi vào lưng Tịch Hề, lại không cẩn thận chạm vào vết thương của nàng, nữ tử đau tới nỗi hít vào một hơi lạnh.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Nàng quay người đi, cũng không để ý.

Lộ Thánh Tước áp lòng bàn tay lên sau lưng Tịch Hề.

“Ngươi bị thương?”

“Trở lại đây, ta còn có thể hy vọng xa vời đãi ngộ như thế nào chứ?”

Tịch Hề mất tự nhiên muốn đẩy bàn tay hắn ra, lại bị nam tử cố sức, ôm nàng vào trong lòng.

“Cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhất định có thể đem ngươi ở lại bên cạnh ta, che chở thật tốt.”

Giọng nói dịu dàng, hoàn toàn không giống như là xuất phát từ miệng của Cửu ca. Nam tử này, nàng vẫn mãi không nhìn thấu, giãy dụa, lại bị hắn dùng sức ôm. Hơi thở, tuy rằng mang theo hơi lạnh, nhưng không mất đi sự ấm áp. Không khí hít vào mũi, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể nữ tử còn thơm hơn cả loài hoa ngát hương nhất trên đời.

Lộ Thánh Tước không khỏi thất thần, tựa hồ không giống như bản thân hắn. vừa chạm vào nàng, hắn sẽ không khống chế được. Nếu không phải là bởi vì bản danh sách, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều để nàng ở lại bên cạnh mình, để hắn mong muốn, nhưng không được vẫn là không được, vẫn phải đẩy nàng ra.

Tịch Hề không hiểu những phức tạp của hắn lúc này, chỉ là yên lặng, cơ thể mệt mỏi, cả trái tim cũng mệt mỏi.

“Cửu ca, chỗ này ngươi không nên trở lại.”

Chốc lát sau, Tịch Hề lùi lại

“Ngũ Nguyệt Minh không phải Thiện Đường, nói tới là có thể tới.”

“Để một mình ngươi tại đây, ta vẫn lo lắng.”

Tịch Hề nhếch môi nở nụ cười như có như không. “Có gì phải lo lắng, ta ở đây tốt.”

“Tịch Hề, ở trong lòng ngươi, là hận ta sao?”

Nữ tử đi tới cửa sổ bên bức tường khép chặt, hai mắt xuyên qua khe hở, thấy một chút ánh trăng,

“Không hận.”

Giọng nói của nàng thản nhiên trong veo, muốn hận, cũng chỉ là hận chính bản thân, hận nàng không có khả năng để bảo vệ mình, nàng không thích, cảm giác bị người khác thao túng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK