• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vết thương nơi ngực, tựa hồ càng thêm đau đớn.

“Thiếp thân bái kiến gia” Diệc Sắc và Nguyệt Cơ vội vàng tiến lên, sau đó hành lễ.

Sau lưng căng cứng, Tịch Hề nhìn vẻ tàn khốc trong mắt chủ tử, lúc này mới hoàn hồn đem chân buông ra, kinh hoảng quỳ xuống thỉnh an.

Khuỷu tay bị nâng lên, Huyền Hạo khẽ chớp mắt, bạc môi gợi cảm hơi nhếch lên: “Đứng lên đi”. Lời hắn nói, giống như gió mùa xuân tháng ba thổi vào mặt, Tịch Hề mới quỳ xuống không thể không thẳng người đứng dậy, hai tay nàng để bên eo, lúc đứng dậy, tay nàng bị bàn tay mềm mại của hắn nắm lấy.

“Tay thật lạnh”, Huyền Hạo nói vài chữ, càng làm cho nàng trợn tròn mắt…..

Hắn đen đôi tay nàng đến trước môi mình, thổi vào lòng bàn tay của nàng, một làn hơi ấm phả vào tay, Tịch Hề giật mình kinh ngạc, Mi Nhã phía sau do dự, vội quỳ xuống đất. Nàng định rút tay ra, nhưng bị hắn gắt gao giữ lại: “Có phải mặc không đủ ấm hay không?”

Ánh mắt Huyền Hạo nhu tình, đôi con ngươi mị hoặc nhìn nàng, lời nói nhẹ nhàng, giống như nỉ non, Tịch Hề ngước mắt lên, nhìn thấy trong đôi mắt phía trước có chút tình ý,ngược lại, nàng cảm thấy như có sóng ngầm nổi lên: “Nô tỳ cám ơn gia đã quan tâm”

Huyền Hạo cười cười, nhưng nụ cười không lan tới đáy mắt, hắn nắm tay Tịch Hề, đứng dậy đắc ý nhìn sắc mặt Nguyệt Cơ, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

Ngón tay thon dài xoa xoa lòng bàn tay nàng, nàng muốn gạt ra, nhưng tay trái không thể nhúc nhích được, cùng lúc đó, một cỗ nội lực từ nơi ma sát bàn tay của hai người truyền đến khuỷu tay. Nàng kinh hãi, trợn mắt lên, hắn cũng nhàn nhã đáp lại, ánh mắt ẩn tình.

Tịch Hề khó nén được khủng hoảng, miệng vết thương đã muốn khép lại, nhưng dưới nội lực của hắn lại lần thứ hai bị vỡ ra, cánh tay nàng nóng rực, tựa như bị lửa thiêu cháy, trước ngực, nóng rát.

Huyền Hạo buông tay nàng ra, cánh tai trái nàng cứng ngắt, buông thỏng xuống bên người.

Huyền Hạo đứng sát bên người nàng, hắn khoanh tay sau người, sau đó chỉ trong chớp mắt, bóng dáng cao lớn dường như biến mất trước mặt mọi người.

“A –––“

Nguyệt Cơ rút trong tay áo ra cái khăn, dáng người mảnh mai, mặt lộ vẻ trào phúng: “Đừng nghĩ rằng ai cũng thế, trời sinh ai có mệnh làm chủ tử đâu? Còn nha hoàn, nói không chừng, có một ngày –––“

Nữ tử che miệng mà cười, bỏ lửng nửa câu sau, quay đầu hướng Hồng Tiêu các bước đi, Mi Nhã cụp mắt, trước khi bước qua người Tịch Hề, do dự liếc nhìn nàng một cái.

Diệc Sắc sắt mặt cực kỳ khó coi, khi Nguyệt Cơ đi xa rồi, cả người phản ứng lại với Tịch Hề, ánh mắt không thân thiện lắm.

Nàng kìm nén sự đau đớn, xốc lại tinh thần, trong lòng vừa động, sau đó liền mở miệng hỏi: “Chủ tử đừng tức giận, nàng ta được sủng mà kiêu, nhưng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, theo nô tỳ biết, ngày ấy nàng ta được thị tẩm ở Tây Cung, vẫn không được ở lại đến bình minh”

“Thật sao?” Diệc Sắc sắt mặt vui vẻ, đem chuyện kia vứt ra sau đầu: “Ngươi vì sao lại biết được?”

Tịch hề vẫn không nói tới Mi Nhã: “Hôm đó trời sáng, nô tỳ đi qua tiền viện, nghe hai nha hoàn bên người Nguyệt Cơ chủ tử nói chuyện, việc này, là chuyện cơ mật của Hồng Tiêu các đó”

“Ha ha ha –––––“ Diệc Sắc vui vẻ cười to, lặp đi lặp lai mấy từ: “Kết quả, cũng chỉ như thế mà thôi, ha ha ha”

Tịch Hề cắn chặt môi dưới, miệng vết thương nứt ra đau đớn khó chịu, nàng tiến lên từng bước dìu Diệc Sắc: “Chủ tử, chúng ta trước nên trở về, Nguyệt Cơ kia, không thể làm khó chúng ta được đâu”

Diệc Sắc thu hồi ý cười, đôi mắt đẹp hướng nhìn nàng: “Ngươi thật thông minh”

Nàng khép mắt lại, Tịch Hề thấy thế, nịnh bợ nói: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ không dám có ý nghĩ không an phận, nô tỳ chỉ muốn toàn tâm toàn ý giúp đỡ người”

“Đó mới là điều tốt nhất” Diệc Sắc nhấc làn vày, ánh mắt nhìn theo phương hướng rời đi của Huyền Hạo. “Thiếu chủ cùng Gia, không phải là người mà đám nô tỳ các ngươi có thể động vào, nếu bị ta bắt gặp, cẩn thận ta sẽ không tha cho ngươi”

“Vâng, nô tỳ biết rồi ạ”. Tịch Hề đi phía sau nàng, khép mắt, đem mọi biểu tình trong ánh mắt áp chế lại, trở lại Khế Viên các, đi thẳng về tiểu viện của mình.

Nàng cởi bỏ vạt áo trước, nội y kề sát miệng vết thương, thật vất vả mới gỡ ra được, lúc này mới phát hiện miệng vết thương đã muốn thối rữa, Huyền Hạo rót nội lực vào, quả nhiên là muốn thử nàng, làm cho miệng vết thương chuyển biến xấu đi, làm cho nàng để lộ ra sơ hở.

Tịch Hề dựa lưng vào tường, cẩn thận đi ra sau tiểu viện rửa miệng vết thương rồi quấn lại.

Bên ngoài Y Thiện Đường, một loại hương vị kham khổ vây quanh, nàng đi bên ngoài hành lang dài, nghỉ chân một chút, sau đó mới nhanh chóng hướng tới phía trước mà đi.

“Bạch quản sự, xin người thương xót, cho chủ tử nô tỳ một ít nước giáng châu”. Đi lại gần, liền thấy một nha hoàng đau khổ ở ngoài sảnh cúi rạp người cầu xin, Tịch Hề nghe thấy cái tên kia, cước bộ vội chậm lại.

“Không phải ta không muốn cho, nhưng ngươi cũng biết, Gia đã lệnh, hiện giờ nước cỏ giáng châu quý giá vô cùng, mới vừa rồi Cổ quản gia còn tới đây phân phó, cho dù có người đưa bạc mua, nhưng Y Thiện Đường nhất định không được cho ra ngoài”. Bạch quản sự lộ vẻ mặt khó xử, xua tay: “Ngươi vẫn nên trở về đi, chủ tử nhà ngươi cũng không sống được bao lâu nữa đâu, âu đó cũng là số mạng của nàng”

Tịch Hề ẩn núp bên cạnh, nàng chưa từng nghĩ tới, Huyền Hạo vì muốn bức nàng lộ diện mà không ngại ngần làm tổn thương người khác.

Nha hoàn cúi đầu, sắc mặt uể oải đi ra.

Tịch Hề liếc nhìn Y Thiện Đường một cái, sau đó đi nhanh đến bên nha đầu kia: “Ngươi là nha hoàn của viện nào thế?”

Tim Liên Thúy đập mạnh, lúc này mới hoàn hồn, mười ngón tay vò gấu áo: “Ta là người cửa Sơn Nguyệt các, là nha hoàn của Tuệ chủ tử”

Tịch Hề cùng sóng vai đi với nàng, Liên Thúy nhìn thấy mặt mũi nàng thiện lương, không giống với nhưng người khác trong này, lúc này nàng liền chuyển hướng, tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

“Liên Thúy?” Tịch Hề nhìn động tác của nàng, khó hiểu hỏi.

“Chủ tử của ta cứ ba tháng là phát bệnh phong hàn, vốn không phải là bệnh nặng gì, nhưng hôm nay Y Thiện Đường không cấp cho nước cỏ giáng châu, lại không cho ra ngoài mua thuốc, cho nên Tuệ chủ tử chỉ có thể chờ chết”. Liên Thúy nói xong, lặng lẽ rơi lệ: “Thật khổ sở, đúng là căn bệnh truyền nhiễm”

“Bị lây bệnh?” Miệng nhỏ của Tịch Hề than nhẹ, trách không được Liên Thúy lại không muốn gần mình: “Vậy chủ tử ngươi giờ thế nào rồi?”

“Tuệ chủ tử không ngừng ho, hôm nay phát bệnh, ngày thường đều là ta giặt giũ cho chủ tử, nếu hôm nay không phải chủ tử bệnh lại tái phát, ta tuyệt không bước ra khỏi Sơn Nguyệt các, sợ lại lây bệnh hại người”. Liên Thúy lau nước mắt, ủy khuất vạn phần: “Chủ tử ta toàn thân không có chỗ nào tốt cả, khi phát bệnh, đau đến chết đi sống lại, da thịt trên người bị gãi tới rách da chảy máu, kỳ thật, chỉ cần có nước cỏ giáng châu lau người, không bao lâu liền khỏi. . .”

Tịch Hề nghe ngữ khí nén giận của nàng, hai tay nàng đặt lên đầu vai Liên Thúy, nhẹ giọng nói: “Bạch quản sự cũng chỉ phụng mệnh làm việc, nếu thích khách kia chưa lộ ra, khẳng định là sẽ không buông bỏ quy định đâu”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tuệ chủ tử không thể chờ lâu như vậy được. . .”

Tịch Hề nhìn sự khẩn trương trong mắt nàng, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi trước về Sơn Nguyệt các, chăm sóc Tuệ chủ tử cho tốt, việc đã đến nước này, hạ nhân chúng ta cũng không biết phải xoay sở thế nào”

Liên Thúy nhìn dưới đất, vừa muốn cất bước đi, lại cẩn thận quay đầu nói: “Bệnh của Tuệ chủ tử, đừng cho ai biết. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK