Con ngựa phía trước đột nhiên lao về phía Tịch Hề, nàng lắc mình một cái thoát được một kích trí mạng, sau lưng truyền đến tiếng hét, một người phụ nữ trong đám bị đối phương ôm lấy ngang thân đặt lên lưng ngựa.
Người đặt trên lưng ngựa liều mạng giãy giụa, tên man di thô lỗ cầm roi ngựa di chuyển đến ngực người phụ nữ rồi đụng chạm nhẹ kèm theo giọng cười bỉ ổi, không đem tiếng la khan đặt vào trong tai:
“Cứu tôi với, cứu tôi với.”
“Ha ha ha.”
Đoàn ngựa vây mọi người vào bên trong, người phụ nữ kia biết rõ rơi vào tay bọn man di chỉ có 1 con đường. Đôi tay nàng nắm bờm ngựa, thừa dịp không đề phòng nàng há miệng ra cắn lên đùi kẻ nọ.
“Khốn kiếp.”
Tiếng nguyền rủa truyền đến, hắn dùng lực nắm tóc kéo ra rồi vứt nàng trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, nàng liều mạng cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy, con ngựa kia đột nhiên nâng vó trước chuẩn bị một cước đạp xuống người đang nằm trên mặt đất.
“Cẩn thận.”
Tịch Hề hô lên kinh hãi, lại nghe được rầm một tiếng kèm theo tiếng xương cốt gãy, người phụ nữ đó đã sớm mất mạng ngay tại chỗ.
“Gia.”
Cảnh Sắc thấy cảnh tàn nhẫn này vội xoay người quay đầu sang hướng khác.
“Họ đều là người dân nước ta, nơi này là nhà của họ, chúng ta không thể cứ như vậy đóng cửa thành để họ đứng chờ chết.”
Huyền Hạo sắc mặt lạnh lùng, hai mắt sắc bén nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy ma mị.
“Nhìn tiểu tử kia, da thịt mịn màng, đè dưới thân nhất định rất sảng khoái.”
Tên cầm đầu bọn man di giơ đao hướng Tịch Hề đồng thời hành động đó cũng khiến tất cả mọi người nhìn về hướng nàng.
“Bắt hắn lại.”
Tiếng cười vang dội, tên man di khi nãy tiến lại gần định dùng phương thức cũ bắt nàng đem lên lưng ngựa, nửa người trên cúi xuống, giơ tay ra là có thể chạm đến, Tịch Hề vội giơ một tay nắm chặt thắt lưng, bước chân thối lui.
Đợi khoảng cách gần, Tịch Hề đột nhiên xoay người, một tay nắm chặt thanh trường kiếm bên hông hướng vế phía đối phương, tên kia giật mình thấy nguy hiểm, vừa ghìm chặt cương ngựa, lại thấy một ánh kiếm xẹt tới, không còn kịp thu hồi, một cánh tay cứ như thế rời đi.
Tịch Hề đứng giữa đám người, vừa thở vừa dùng tay lau mồ hôi, thanh trường kiếm sắc bén vẫn dính đầy máu tươi.
“Khốn kiếp, ngươi chán sống rồi.”
Thủ lĩnh đám man di nghe được tên nam nhân kia gào khóc thảm thiết, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, xông về phía trước.
Tay áo nâng lên hất mấy sợi tóc vướng trên gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, bị dính vài giọt máu , tay phải cầm kiếm, bóng lưng thon dài nhỏ yếu, đối lập với bọn người kia hung tàn, to lớn. Đám dân chúng đằng sau đưa mắt nhìn nhau, giống như nắm được một sợi dây giữa vũng bùn, ánh mắt ngập tràn sự hi vọng.
Huyền Hạo trên cao nhìn xuống, hai mắt chiếm lấy bóng lưng nhỏ nhắn phía dưới, mắt phượng hẹp dài nheo lại.
Đại đao vung xuống, Tịch Hề nghiêng người tránh ngã về sau, một tay chống trên đất đứng dậy, một tràng đao vung đến, nàng xoay người tránh được một màn này.
“Truyền tên.”
Huyền Hạo xòe bàn tay ra, không quay đầu lại hạ lệnh.
“Tất cả cùng xông lên.”
Tên cầm đầu đám man di nâng tây áo, phát ra tràng âm khàn khàn, đại đao chỉ hướng Tịch Hề:
“Sức lực hiện tại cũng không còn, xem ngươi ngoan cố được đến đâu, ta sẽ coi ngươi khóc lóc cầu xin ta tha mạng thế nào? Ha ha ha…”
Đám man di xung quanh phụ họa theo, tất cả cười rộ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề vẫn điềm nhiên, mắt hạnh lướt qua bọn họ, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm.
“Gia, mũi tên.”
Trên cổng thành, thủ vệ mang cung tên đến giao cho Huyền Hạo, Cảnh Sắc đứng bên cạnh lo lắng, đôi tay vịn bờ tường, không ngừng ngó xuống phía dưới, tầm mắt tự nhiên rơi xuống bóng dáng Tịch Hề, bởi vì nàng đưa lưng về phía cổng thành, nên Cảnh Sắc cũng không nhận ra.
Tay Huyền Hạo kéo nhẹ cung tên, đôi mắt khép hờ, khống chế đo đường tên bay, tìm kiếm mục tiêu, mũi tên bén nhọn giương lên, hai chân theo động tác giang rộng ra, nhắm vào bả vai Tịch Hề. Mắt phượng liếc nhìn, cảm thấy đã trong tầm ngắm lập tức buông tay, chỉ nghe một tiếng tên rời cung xé gió tay ra, Tịch Hề đang chuẩn bị nghênh chiến đột nhiên cảm thấy bờ vai bị đau, mũi tên bay vụt tới cắm áo ngoài của nàng kéo xoạt ra, mũi tên không ngừng lại mà bay thẳng cắm phập vào lồng ngực của tên man di.
Cả người lạnh đi, nàng nghe có tiếng người nói:
“Là nữ, ngươi là nữ nhân.”
Tịch Hề theo bản năng giơ tay ra sau tìm kiếm, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, áo ngoài bị xé rách, lộ ra cái yếm bên trong trước mặt mọi người, nàng một tay nhặt kiếm lên, tức giận xoay người.
Trên thành, Huyền Hạo cao cao tại thượng.
Một bộ trường bào màu đen bao lấy thân hình thon dài tráng kiện, tóc đã chuyển sang màu bạc, hai tay vòng trước ngực, âm mị mà anh tuấn, gương mặt thâm trầm nhìn không rõ biểu tình.
Hắn nâng mặt lên cười, sau lưng ánh mặt trời chiếu rọi, xán lạn vô cùng. Quả nhiên là nàng! Nụ cười của hắn càng rạng rỡ, đôi mắt ánh lên âm hàn, Tịch Hề không kịp phản ứng, cơ thể cứng đờ nhín bóng người trên tường thành.
Bước chân không khỏi lui về phía sau, mắt hạnh trợn lên, phản ứng chậm chạp.
“Tịch Hề…”
Phía trên, Cảnh Sắc vội vàng nhận ra bóng dáng phía dưới, đôi tay che miệng lại, đưa mắt nhìn Huyền Hạo. Hắn không nói câu gì, chỉ cười lạnh.
Dưới cổng thành, dân chúng mắc kẹt thấy Huyền Hạo chịu ra tay giúp đỡ, vội vàng đập vào cổng thành la lên:
“Cứu mạng, cứu mạng…”
Huyền Hạo hai mắt không rời khỏi Tịch Hề, cất miệng về phía bên thủ vệ hạ lệnh:
“Mở cửa thành.”
“Dạ, Gia.”
Cửa thành mở ra, dân chúng xông vào, bọn người man di thấy thế chỉ dừng chân lại nhìn không dám tùy tiện đuổi theo.
Trên cổng thành, cung thủ rối rít chuẩn bị, trong nháy mắt phía dưới chỉ còn Tịch Hề và bọn người man di. Nàng đưa mắt nhìn khoảng cách gần như thế, lại làm cho bản thân cảm thấy buồn phiền, Huyền Hạo ánh mắt hờ hững, giống như một cây châm, đâm vào lòng nàng, không thể loại trừ.
Thấy trên thành thủ hạ lắp tên đợi lệnh, bọn man di vội vàng quay đầu muốn rời khỏi.
Đất đầy máu, cùng áo nàng tán ra mùi nồng nặc.
Thân thể cao to nhảy một cái, tóc, vai áo theo động tác mà phiêu tán, nam nhân từ trên cổng thành nhảy xuống. Hai chân nhẹ nhàng, nháy mắt đã đứng dưới cổng thành.
Tịch Hề nhìn thấy bóng dáng Huyền Hạo, thân thể không tự chủ lùi về sau mấy bước, nam nhân giơ tay ra năm ngón tay thon dài đưa tới trước mặt nàng nâng lên, đốt ngón tay vì dùng sức mà hiện lên màu trắng bệt, con mắt Huyền Hạo nhìn nàng chăm chú, thanh âm trầm thấp, lại mang theo âm điệu bi thương:
“Tịch Hề, ta xem nàng như thế nào có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ta?”
Âm thanh như quỷ mị, Tịch Hề toàn thân ngẩn ra, ý lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.