• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tịch chủ tử ––––“ Nha hoàn kinh hô, vội vàng tiến lên.

Mùi máu tươi tràn ngập, Tịch Hề nâng chân phải lên theo vết máu rời khỏi, ba bước ra ngoài, một con chó vàng chết trước cửa Đông uyển.

“Ai làm vậy?” Theo lời nói là một trận tiếng bước chân.

“A, thì ra là một tiện tì”. Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, Tịch Hề quay đầu lại, chỉ thấy Y Ngôn vội quỳ xuống hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến Dung Thiện chủ tử”

Nữ tử mặc y phục đỏ kiều diễm bước đến, khuôn mặt trong sáng tươi đẹp, tư thái ương ngạnh, đầu búi tóc vọng tiên, sợi tóc đen bóng, hai bên đeo trâm song phượng, mi như lá liễu, mắt ngọc mày ngài, môi không tô son mà đỏ hồng. Y phục trên người tôn lên vóc dáng thướt tha, dung mạo như thế, quả là khuynh quốc khuynh thành. Nhìn một thân y phục của nàng, Tịch Hề biết nàng ta lai lịch không nhỏ.

Dung Thiện đưa bàn tay trắng mịn ra, ánh mắt như tơ, nhìn Tịch Hề chằm chằm: “Ngươi chính là chủ tử mới của Đông Uyển?”

“Phải” Nàng trả lời, thanh âm tuy nhẹ, không hèn mọn, không kiêu ngạo.

“Thị tẩm đêm qua không thấy lạc hồng” Dung Thiện nhếch khóe miệng cười cười, dáng người nhẹ nhàng đi một vòng quanh Tịch Hề, sau đó đứng trước mặt nàng: “Gia ban cho ngươi chỗ ngồi tại Đông Uyển, chưa chắc đã sủng ngươi”

Hai nha hoàn đang hành lễ không dám nhiều lời, Tịch Hề thật không ngờ chuyện này đã lan truyền rộng rãi, mà Dung Thiện đến đây, giống như mang nàng ra oai phủ đầu : “Đông Uyển này là Gia cấp cho, đến tột cùng ý của Gia là gì, ta cũng không dám phỏng đoán”

Dung Thiện nghe nàng nói, mặt biến sắc, ánh mắt nhìn bãi mãu dưới đất: “Ra cửa gặp máu, quả nhiên là điềm báo”

Tịch Hề cũng không muốn cãi nhau, nàng ta thấy nàng không hề mở miệng, vẻ mặt hậm hực, nhấc váy xoay người, nhưng vẫn chưa rời đi: “Ngươi có biết chủ tử trước kia của Đông Uyển bị trục xuất đi như thế nào không?”. Cái cằm tinh xảo của Dung Thiện hơi gợi lên, thấy Tịch Hề không đáp lại, cười duyên bước ra ngoài.

“Tịch chủ tử –––“ Y Ngôn nơm nớp lo sợ đứng dậy, xác định người kia đi rồi mới nhẹ giọng nói: “Dung Thiện chủ tử vốn là thị thiếp được Gia sủng ái nhất, mọi người trong viện ai cũng không qua nàng được.

Tịch Hề vẫn không để ý, chân bước qua thi thể con chó, đi thẳng vào trong đại điện.

Ánh sáng chiếu vào, lọt vào tầm mắt là một bức tranh thủy mặc lớn, gỗ cuộn tranh tỏa ra hương thơm, giấy Tuyên Thành trắng tinh, bút lông sói chấm mực đỏ làm hạnh hoa, cả bức tranh, nhìn sống động như thật. Tịch Hề nhịn không được tiến vào nhìn, bên phải bức tranh, là mái nhà cong, tường cao, còn có một đóa hồng hạnh tràn ra ngoài tường.

“Chủ tử trước kia của Đông Uyển này là ai?” Tịch hề thu hồi tầm mắt, hướng ra sau hỏi hai nô tỳ.

Một nha hoàn hình như có băn khoăn, nhưng lại giành trước đáp lời: “Là Tiêu chủ tử, nhưng, sau đó lại bị Gia đuổi đi”

“Vì sao?”

Nàng ta quan sát sắc mặt Tịch Hề, thấy nàng không có biểu hiện gì cả, lúc này mới hạ giọng nói: “Hình như là. . ..” Nàng ta do dự : “Tiếu chủ tử cùng người tư thông, xúc phạm Gia”

Hồng hạnh ra tường!

Tịch Hề quay lại nhìn bức tranh, một đóa hoa màu đỏ chói mắt xuất hiện. Nàng bước vài bước tới cửa điện, bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhu tình đêm qua, không nắm bắt được, nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nàng mỉm cười, may mắn chính mình vẫn chưa nghĩ đó là thật. . . .

Khi phản ứng lại, nàng mới phát hiện nụ cười của mình có chút miễn cưỡng.

Hắn đối với nàng, chỉ là tính kế, trên miếng lụa trắng, tượng trưng cho điều gì, tức là nàng không còn là xử nữ, mà nàng, khó lòng giãi bày, nhất định sẽ bị tin đồn xấu, ban cho nàng ở Đông Uyển, dụ ý rất rõ ràng.

Mục đích vào Ngũ Nguyệt Minh, nàng vẫn nhớ không quên.

Khi mặt trời chính ngọ, hai nha hoàn mới đen mảnh vườn rửa sạch sẽ, Cổ quản gia vẫn chưa phái người lại đây, Tịch Hề cầm khăn lau mồ hôi hai bên thái dương, bên ngoài có một ma ma bước đến.

“Tịch chủ tử, lão Thái Quân cho mời, Gia cùng Thiếu chủ đang ở Thiên Sảnh đợi ngài”

Nàng rửa sạch hai tay, có chuyện gì, mà lão Thái Quân lại cho gọi nàng?

Nàng một mình bước đi, trước đây nàng nghe, lão Thái Quân bình thường rất ít lộ diện, mà chỗ nàng ở, lại nằm ở phía bắc của Ngũ Nguyệt Minh, rất ít người đến.

Bước vào chính viện, trong này trồng cây hải đường ra hoa rực rỡ.

Tịch Hề chẳng có lòng dạ nào nhìn ngắm, hai mắt hờ hững, đi thẳng một đường vào trong. Ngay trong chính đường, là miếng lụa trắng đó. Bên cạnh, một hàng gậy, bên kia là roi da.

Lão Thái Quân ngồi ở giữa, hoa phục màu tím tôn quý, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, nhìn thấy Tịch Hề tiến vào, liền mở miệng hỏi: “Ngươi chính là thị thiếp đêm qua”

Nàng đứng giữa sảnh đường, ánh mắt không hẹn mà nhìn Huyền Hạo: “Đúng là thiếp thân”

“Đồ mất nết, dám mang thân không hoàn bích đi thị tẩm”. Lão Thái Quân tà nghễ nhìn Tịch Hề, bên cạnh còn có vài thị thiếp đứng.

Thấy nàng không nói, lão Thái Quân đưa tay chỉ vào miếng lụa trắng, thẹn quá hóa giận: “Mới vào mà thân đã không trong sạch, con người dơ bẩn như ngươi làm sao xứng đáng làm thị thiếp, người đâu, tới mang ả ta ra ngoài đánh gãy hai chân rồi trục xuất đi”

Vẻ mặt Diệc Sắc hiện lên ý cười, các thị thiếp bên cạnh cũng vui sướng khi người gặp họa.

“Khoan đã”

Tịch Hề nghe hắn mở miệng, tảng đá trong lòng nặng nề rơi xuống, chuyện đêm qua, chỉ có mình Huyền Hạo mới có thể chứng minh nàng còn trong sạch.

“Hạo, ngươi nghĩ phạt không đủ nặng sao?” Lão Thái Quân ghé mắt hỏi.

“Ta nếu đã thích nàng, thì sẽ không để ý nàng còn trong sạch hay không”. Ngữ khí Huyền Hạo kiên định, Điện Trạch bên cạnh cũng bất ngờ nhìn hắn, Tịch Hề thầm thở nhẹ, ánh mắt nhu tình của hắn dừng trên người mình, suy nghĩ của người kia, thật làm nàng trở tay không kịp.

Ánh mắt này. . .

Nàng nhìn thẳng vào, dường như muốn hiểu thấu suy nghĩ bên trong của hắn.

Quả nhiên –––

Trong mắt hắn, che giấu một chút gì đó. Trong lời nói của Huyền Hạo, có che chở, kỳ thực cũng đã chứng minh thân thể nàng thật không trong sạch.

“Hồ đồ”. Lão Thái Quân giận tới mức đánh một chưởng lên bàn gỗ: “Ta không đồng ý”

“Mặc kệ người có đồng ý hay không, nàng cũng đã là người của ta”. Huyền Hạo không chút khách khí nói, Dung Thiện thấy thế, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, nhu thuận đi tới bên người lão Thái Quân.

“Lão tổ tông uống một ngụm trà, chớ để sinh khí”

Bả vai cứng ngắc dịu đi, lão Thái Quân tức giận không nhẹ, lão quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Dung Thiện: “Nếu như ngươi muốn, ta cũng không có biện pháp, nhưng Minh quy, không thể phá”

Huyền Hạo không hề mở miệng, Điện Trạch đưa tay day trán, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, hướng nữ tử bên cạnh nói: “Mịch nương, lại là chiêu này à”

“Ngươi câm miệng cho ta” Lão Thái Quân trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không trách cứ.

Tịch Hề mơ hồ biết mình gặp xui, đầu vai bị thị vệ bắt lấy áp về trước: “Các ngươi muốn làm cái gì”

“Còn có gan gào thét nữa” Diệc Sắc lộ vẻ hèn mọn, khinh bỉ nói: “Chúng ta đây là đang dùng quy củ giáo huấn ngươi”

Thị vệ đêm hai tay nàng kéo ra ngoài, lão Thái Quân đưa mắt đảo qua trên bàn, cuối cùng nhìn tới nơi đặt gậy gỗ, Dung Thiện lập tức hiểu ý mang tới.

Bàn tay bị bắt mở ra, Tịch Hề nuốt xuống sự khuất nhục, nàng nếu muốn lưu lại, khổ ải này, nhất định phải nhịn.

Huyền Hạo nhìn thấy gậy gỗ kia đập vào lòng bàn tay nàng, năm ngón tay nàng vì đau mà cuộn lại, đôi mắt mở to, cực kì ẩn nhẫn. Nàng trừng mắt chống lại Huyền Hạo, Tịch Hề thu hết thần sắc trên gương mặt hắn, nhìn không giống như là ngụy trang.

Mu bàn tay lại bị mở ra, thị vệ đem vật sắc nhọn đặt lên, thước đánh xuống, đau đớn xuyên thấu tận tim gan, đinh sắc đâm vả vào trong xương tủy, mọi người xung quanh nhịn không được mà run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK