Mục lục
[Dịch] Liệp Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Ngươi xem, ta đủ tiêu chuẩn không?"

Green chỉ vào cái mũi của mình, lúc nói câu này, mặt hắn mang đầy vẻ tươi cười, Hạ Á còn chưa nói gì, trái lại thỏ tướng quân ở bên cạnh hoàn toàn ngây người.

Qua một hồi, Ruhr bỗng nhiên nhảy dựng lên, thét to: "Ngươi? Gặp quỷ! Ngươi cư nhiên muốn cùng lăn lộn với tên tiểu tử này? !"

Mọi cơ thịt trên khuôn mặt mập mạp run lên, hai mắt trợn tròn, tròng mắt đều lồi ra ngoài: "Ngươi sang đây giúp ta đi! ! Mẹ nó! Ta cho ngươi làm trung đoàn trưởng một trung đoàn! Trung đoàn kỵ binh hạng nặng cũng có thể cho ngươi ! Còn có thể cho ngươi làm chức phó tướng ! Ông đây sẽ cho ngươi lương cao gấp đôi ! Tiếp tế từ hậu cần cũng sẽ uy tiên cho ngươi ! ! Lâm trận thì cấp cho quyền lực, còn có vị trí chủ tịch tham mưu của binh đoàn ! Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cấp! !"

Ruhr vạn phần kích động, hận không thể liều mạng nhào tới lôi kéo lấy Green.

Trái lại sắc mặt của Green rất là bình tĩnh, liếc mắt nhìn mập mạp, thản nhiên nói: "Bạn già, không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là... ngươi cho rằng quân bộ sẽ nguyện ý điều ta về làm thủ hạ của ngươi sao?"

Vừa nghe thấy những lời này, mập mạp lập tức ngậm miệng lại, vẻ kích động trên khuôn mặt nhất thời tan biết, rốt cuộc không cam lòng giẫm giẫm chân, lầm bầm một câu: "Con mẹ nó!"

Hạ Á lúc này mới chen mồm vào, hắn dường như cũng không thể tưởng tượng được nhìn Green, há to miệng: "Việc này... Green tướng quân..."

"Ta sớm đã không phải là tướng quân." Green cười dài một hơi, cắt đứt lời nói của Hạ Á.

"Được rồi, Green các hạ." Hạ Á hít vào một hơi: "Tuy rằng ta không có hiểu biết nhiều về ngươi. Bất quá ta đã nghe mập mạp nói qua, ngươi rất lợi hại, phi thường lợi hại. Ngươi xác định là muốn theo ta lăn lộn? Thế nhưng trước giờ ngươi là người của binh đoàn chính quy trung ương a. Theo ta đến một chỗ không có quân đội chính quy, còn nữa, chức vị cũng chỉ là trung đoàn phó ..."

Green 'hừ' một tiếng, hắn nhìn chăm chú Hạ Á, liền sau đó nhìn Ruhr đang có chút không cam lòng ở bên cạnh, sau đó vị tướng quân thất thời này thở dài.

"Ta không muốn tiếp tục chờ đợi." Lúc Green nói ra những lời này, giọng nói mơ hồ mang theo một vẻ thê lương.

"Không có quân đội chính quy thì thế nào, cho ta ba năm thời gian, ta có thể đào tạo cho ngươi một quân đoàn thép! Về phần chức vụ trung đoàn phó..." Khi Green nói đến đây, giọng nói có chút mỉa mai: "Quân cấp hiện tại của ta là tướng, thế nhưng có gì đặc biệt !? Cũng bị nhét vào học viện làm huấn luyện viên đó thôi. Nhiều năm đã qua, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, ta đều cảm thận thân thể của ta đang chậm rãi rỉ sắt, chậm rãi mục nát ! Ta hầu như đã quên hẳn cảm giác giục ngựa bôn ba trận mạc! Quên đi kiếp sống hào hùng của quân nhân! Quên đi những ngày tháng băng ngang mưa tiễn! Tiếng kèn xung trận, tiến binh sĩ hò hét... những thứ này hầu như đều nhanh chóng quên lãng ta!"

Ruhr trầm mặc một hồi, sắc mặt của mập mạp có chút khó coi, rốt cục thở dài: "Đám quân phiệt khốn kiếp... Bọn sâu mọt hại nước!"

Hai mắt của Green có chút ửng đỏ, dùng sức vỗ vỗ Ruhr, cắn cắn môi: "Bạn già... ta thật sự không cam lòng a!"

Hắn bỗng nhiên chỉnh trang y phục của bản thân, nói ra một câu khiến cho Hạ Á có chút cảm động.

"Ta đã... rất nhiều năm không có bị thương."

Câu nói này phảng phất như rất bình thản, thế nhưng mang lại cho người ta một loại mất mát cùng buồn tẻ khó mà diễn tả.

( Rất nhiều năm không có bị thương. Nói như vậy... dường như đối với người thường sẽ rất buồn cười. Thế nhưng đối với tướng quân Green, chiến trường chém giết, xé áo buộc thương, cuộc sống như thế, mới là vui sướng đây! )

Hai mắt của Ruhr cũng đỏ lên, hắn vươn tay vỗ vỗ Green, cười một tiếng quái dị: "Con chó điên nhà ngươi, nói những lời thê lương như thế làm gì ! Ha ha! Được rồi, mặc kệ nói như thế nào, nếu như ngươi thật sự có thể lần nữa xuất đầu, nhất định sẽ làm cho những tên gia hỏa cùng khóa trợn tròn con mắt ! Những năm gần đây, tất cả bọn ta đều rất tức giận, không biết đã nghĩ bao nhiêu cách đem ngươi đào ra, nếu như không phải bọn hỗn đản trong quân bộ ngăn cản, ngươi cũng không bị uất ức ở lại trong học viện làm dưỡng trẻ."

Nói xong, Ruhr bỗng nhiên trừng mắt Hạ Á, tàn bạo hét lớn: "Tiểu tử, Green đến trợ giúp cho ngươi, ngươi cần phải đối xử tử tế với hắn! Ngươi cũng biết, tên chó điên sắp đến làm thủ hạ cho ngươi, là người rất được bọn ta âm thầm thèm thuồng thỉnh về làm phụ tá!"

Hạ Á lúc này cũng không có đùa giỡn, nghiêm chỉnh gật đầu.

Sau đó ba người nhìn nhau một chút, Ruhr vỗ bàn: "Lúc này tại sao không ăn mừng một trận ! Đi nào ! Đi nhậu nào !"

Green cười ha ha, vươn tay kéo Ruhr lại gần: "Trận đêm nay ta mời ! Tiền lương của ta tại học viện cũng không thấp, hôm nay chúng ta cùng nhau tiêu xài hết ! Sau đó ông đây sẽ lại lãnh lương của quân nhân !"

Ruhr sửng sốt, nghiêm túc nhìn Green một chút, mới dùng sức gật đầu một cái.

Nhưng mà, trước lúc ra khỏi nhà, Hạ Á đi theo phía sau Ruhr, lại nghe mập mập thấp giọng cảm thán một câu: "Ai... Chỉ mong lần này, chó điên sẽ không phải mừng hụt một lần nữa."

"Ách? Vì sao?" Hạ Á lặng lẽ hỏi một câu.

Ruhr liếc mắt nhìn Hạ Á : "Hắn không phải là lần đầu tiên xin điều động, mỗi lần như thế hắn đều vui mừng, sau đó lại thất vọng, do tuyến trên đơn giản là không có đáp ứng yêu cầu của hắn."

Suy nghĩ một chút, Ruhr lại nói: "Bất quá, lần này hắn muốn làm trung đoàn phó của một tướng lĩnh phòng giữ địa phương, chắc cũng có thể sẽ được phê chuẩn đây. Mẹ nó, từ cấp tướng xuống còn cấp trung đoàn, cái này con mẹ nó đúng là một hơi giáng xuống liền mấy cấp."

※※※

Tâm tình của Green dường như rất tốt, ba người cưỡi ngựa đi ra khỏi cửa, hai lão già kia đương nhiên là quen thuộc đường, liền dẫn theo dế nhũi Hạ Á đi về phía nam.

Hai người này hiển nhiên không phải là chính nhân quân tử gì, trực tiếp đem Hạ Á đi vào một con đường nhỏ cách khu chợ phía nam không xa, con đường nhỏ này không rộng lắm, phảng phất như Hạ Á đã đi qua con đường này vào buổi sáng hai ngày trước đây, hắn nhớ rất kỹ con đường này ban ngày rất vắng vẻ, cửa hàng cùng nhà cửa hai bên đều đóng, người đi trên đường cũng rất ít, thỉnh thoảng mới có người qua lại, cũng đều là các nam nhân thần sắc rất khả nghi cúi đầu đi qua rất nhanh.

Mà lúc này trời đã tối, cả con đường liền trở nên khác hẳn !

Con đường nhỏ không rộng lớn này đã sớm giăng đèn kết hoa, hai bên đường trưng đầy các loại đèn rọi sáng sủa, trên các ngưỡng cửa đều treo các lẵng hoa tươi, người trên đường rất rộn ràng náo nhiệt, lui tới đều là các cổ xe ngựa có chút xa hoa, thỉnh thoảng cũng có người cưỡi ngựa đi trên đường, nhưng đều là tiền hô hậu ủng, kêu bè gọi bạn.

Các "cửa hiệu" hai bên, trước cửa đều trang trí rất là xinh đẹp bắt mắt, treo màn lụa hồng cùng rải các cánh hoa thơm, còn có thảm đỏ trải dài từ đường vào thẳng trước cửa, xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa, từ bên trong cửa đang mở rộng, thỉnh thoảng truyền tới tiếng vui đùa cùng trò chuyện, thế nhưng đều là những âm thanh khiến cho Hạ Á hiếu kỳ...

Mùi rượu, mùi son phấn, mùi hoa thơm trộn lẫn trong không khí, bao trùm cả con phố nhỏ.

Ngay cả một tên dế nhũi như Hạ Á, hắn tuy rằng chưa từng đi vào các địa phương này, thế nhưng vừa nhìn thấy tràng diện hiện tại, trong lòng cũng mơ hồ đoán được vài phần.

Dế nhũi trong lòng cảm động rơi lệ ( lẽ nào... lẽ nào... lẽ nào nơi này chính là phố son phấn nơi phong nguyệt trong truyền thuyết ... )

Hai lão nam nhân trước mặt nhìn qua đã biết là tay già đời ở nơi phong nguyệt, mang theo Hạ Á đi dọc theo con đường nhỏ, không có dừng lại ở bất kỳ cửa hiệu náo nhiệt nào ven đường, trực tiếp đi tới cuối con đường, nơi này rất ít người qua lại, nhà cửa có vẻ thanh tịnh vài phần, thế nhưng trái phải hai bên đường đậu khá nhiều cổ xe ngựa sang quý, mấy tên bồi bàn mặc quần áo ngăn nắp sạch sẽ đang đứng chờ trước cửa, nụ cười trên mặt không bao giờ thiếu đi vẻ chào đón, vô cùng cung kính, nhưng không có kiêu ngạo cũng như là xu nịnh.

"Nhà này vắng vẻ quá, tại sao không vào nơi náo nhiệt hơn..." Dế nhũi nhịn không được hỏi.

Hai lão già trước mặt cùng nhau xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt rất khinh thường: "Ngươi không hiểu rồi."

Tên mập mạp chết tiệt còn bổ sung một câu: "Xử nam thì câm miệng!"

Tiến vào trong nhà này, đám bồi bàn ở trước cửa lập tức bước tới nghênh tiếp, bọn bồi bàn trước cửa cũng không có hô lên các loại lời nói khách sáo tỷ như "tiên sinh đã lâu không gặp" "đại gia lâu quá không có tới nơi này". Mà là nho nhã lễ độ bước tới làm ra một cái động tác tay mời chào rất đơn giản, sau đó khom người đi trước dẫn đường, nửa lời nói vô ích cũng không thốt ra.

Giẫm lên một tấm thảm đỏ kéo dài, trên thảm còn rải một ít hoa thơm, bước qua cửa lớn đi vào trong đại sảnh, mở ra một cánh cửa lớn bằng đồng, nhất thời truyền tới một tiếng đàn êm tai.

Đây là một đại sảnh hình tròn, rất giống như là một khu vườn ngoài trời, trên lầu dưới lầu ở xung quanh đều có các gian phòng mở ra nửa cánh cửa, trước cửa phòng, đều dùng một màn trúc che chắn, phía sau bức màn trúc mơ hồ có thân ảnh đang chuyển động.

Ở giữa đại sảnh, là một cái thạch đài cao nửa người, được lót những viên phiến đá to nhẵn như thủy tinh, bên trên thạch đài là một cái giường nhỏ hình vuông, một nữ tử toàn thân mặc một bộ đồ màu trắng, máu tóc dài màu vàng óng ánh như thác nước, tướng mạo thanh tú điềm tĩnh, quần áo nghiêm cẩn, ngồi ờ tại mép giường, trước ngực ôm một cây đàn nhỏ, mười ngón tay nhỏ và dài, tinh xảo khải qua cây cổ cầm, tạo ra âm thanh mỹ diệu vừa nãy nghe được khi bước vào đại sảnh.

Toàn thân nữ tử này ngay cả nửa điểm diêm dúa cũng không có, hai mắt kép lại phân nửa, thần sắc bình tĩnh, phảng phất như đang say mê trong điệu nhạc, làm gì có tới một phần mùi vị của nữ tử nơi phong nguyệt?

Không có ồn ào, không có tiếng tranh cãi ầm ĩ của khách uống rượu, không có tiếng cười yêu mị của nữ nhân... Bên trong cái đại sảnh này, ngoại trừ tiếng đàn êm dịu, thực sự là yên lặng đến mức kinh ngạc, trên mặt đất tùy ý rải một ít hoa, hai bên thỉnh thoảng xuất hiện vài tên bồi bàn tuổi còn trẻ ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề đang bưng các mâm hoa quả rượu thịt, đi lên đi xuống cầu thang.

Cái này đâu phải là nơi phong nguyệt... cái này giống như là một kịch trường âm nhạc thì đúng hơn.

Tiếng đàn của nữ tử trên đài quả thực là tuyệt vời, vừa nghe xong, nhất thời liền giống như được tẩy rửa tục khí toàn thân, ngay cả loại gạch thô như Hạ Á, nghe xong tiếng đàn này, cũng không khỏi cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn vài phần.

Green tùy ý xuất ra một kim tệ ném cho người bồi bàn dẫn đường, thấp giọng dặn dò vài câu, tên bồi bàn kia đem tiền cất vào trong túi, khuôn mặt cũng không hiện ra nhiều lắm vẻ kích động, vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh dẫn ba người lên lầu, tại gian phòng cuối cùng của lầu hai, tên bồi bàn vén tấm rèn cửa lên, thỉnh ba người đi vào.

Trong phòng là mấy cái ghế bành dài mềm mại, ba người ngồi xuống tạo thành hình tam giác, tên bồi bàn kia mỉm cười đi ra ngoài, trước khi rời đi, còn tỉ mỉ đem bức màn che kín lại.

Hạ Á nằm dựa vào ghế bành, không khỏi ngứa ngái trong lòng, cái bàn nhỏ trước ghế bành đã sớm đặt vài ly rượu cùng một bình rượu, còn có một ít điểm tâm tinh xảo và một số loại trái cây tươi ngon, dế nhũi nhìn hai lão già trước mặt, muốn nói nhưng lại thôi, cầm lấy bình rượu rót ra ba cái ly bạc, nhìn thấy rượu có màu xanh biếc, cũng không biết đây là cái loại rượu gì.

Hai lão nam nhân cũng đã ngồi xuống, liền phảng phất như đờ người ra, không có nói tiếng nào, chỉ là nghiêng tay lắng nghe tiếng đàn du dương nọ, trải qua gần nửa ngày, tiếng đàn nọ mới dần dần yết ớt và kết thúc, bên ngoài truyền đến một trận tiếng chuông thanh thúy.

Lúc này Ruhr cùng Green hai người cùng lúc thở dài, thoáng nhìn nhau, Green mới thở dài nói: "Cầm kỹ của tiểu thư Aphra thực sự là càng ngày càng tinh xảo! Đệ nhất nhạc công đế đô, quả là danh bất hư truyền!"

Khuôn mặt của Ruhr vốn tràn đầy mập mạp và tục khí, lúc này cũng hiện lên một vẻ mê mẩn, buồn bã nói: "Cầm kỹ của tiểu thư Aphra là do đệ nhất nhạc công của đại lục Mộc đại sư truyền thụ, nghe nói cầm kỹ của vị Mộc đại sư kia rất xuất thần nhập hóa, ngay cả thần linh nghe xong cũng phải rơi lệ... Đáng tiếc ta và ngươi không có cơ hội để thưởng thức cầm kỹ tuyệt vời đến như thế."

Hai nam nhân này là quân nhân trong quân đội, lúc này bỗng nhiên học đòi văn vẻ, khiến cho Hạ Á ở bên cạnh phải gãi gãi đầu, lầm bầm nói: "Mẹ nó, rõ ràng cả bọn hễ vung đao là giết người, còn nói chó má gì âm nhạc, ông đây chỉ biết một thứ, trong Dã Hỏa trấn của bọn ta cũng có nghệ nhân, trong quán rượu còn nghe bọn hát rong hát cái gì cái gì gọi là 《thập bát mô》, một đồng tệ thì có thể nghe cả mười tám đoạn!"

Ruhr cùng Green cười ha ha, cùng lúc liếc mắt nhìn Hạ Á, rốt cuộc Green vỗ nhẹ tay ba cái.

Cũng không biết là thiết lập từ lúc nào, ngay sau khi Green vỗ tay, chỉ trong chốc lát không lâu, rèm cửa lại được vén lên, một nữ tử thần sắc ôn hòa bước vào. Nữ tử này nhìn qua khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, mặc một thân trường bào màu sáng, hoàn toàn không thể hiện ra chút nào bộ dáng phong tao, quần áo rất chỉnh tề nghiêm cẩn, đừng nói là ngực bị lộ ra ngoài, ngay cả vùng cổ cũng che đậy rất kỹ (dế nhũi rất thất vọng), khuôn mặt cũng thanh thanh đạm đạm, không có tô son điểm phấn, mái tóc đơn giản bới cao lên, đi tới gần mọi người, mới ôn nhu cười nói: "Mấy vị tiên sinh, có việc gì xin cứ phân phó."

Lúc nói chuyện, thần sắc cũng không hề lẳng lơ, làm sao giống loại người mua vui cho khách?

Nữ tử ở nơi phong nguyệt, không phải là dế nhũi chưa thấy qua, trên đường đi tới đế đô, các quan viên dọc đường vì xu nịnh bản thân hắn, cũng không ít người đem nữ nhân bỏ vào trong phòng Hạ Á, tuy rằng mấy nữ nhân này đều bị Hạ Á xem là nữ quỷ mà đuổi ra ngoài, thế nhưng sau này suy nghĩ kỹ lại, dế nhũi bắt đầu hoài nghi về tiêu chuẩn mỹ nữ của bản thân-- mặc kệ nói như thế nào, nữ tử ở nơi phong nguyệt, ở trong mắt dế nhũi phải là người có hương thơm nghẹt mũi, cười trước khi nói, lông mi phải tô vẻ đầy nét quyết rủ mới đúng.

Hắn không nghĩ tới nữ nhân vừa mới bước vào, nhìn bộ dạng, không chút nào giống như người mua vui cho thiên hạ, mà càng là giống như nữ quan lễ nghi trong cung đình.

Green nhìn nữ tử này một chút, phất tay cười ha ha : "Được rồi, ông đây không phải là lần đầu tới đây, ngươi xem cho rõ đi, vị này chính là tướng quân Ruhr mới nhận chức chỉ huy binh đoàn 13, tử tước đại nhân! Ngươi có thứ gì cất giấu kỹ thì cứ mang ra, ha ha ha ha!"

Green vừa nói xong, Ruhr ở bên cạnh nhất thời làm ra bộ dáng tài đại khí thô (DG : chức cao quyền lớn và giàu có).

Nữ tử kia liền che miệng mỉm cười, nhẹ nhẹ nhàng nhàng liếc mắt nhìn Ruhr: "Nguyên lai là tướng quân Ruhr, vừa rồi đã tùy tiện vô lễ, xin các hạ đừng trách tội, ta sẽ an bài ngay..."

"Đợi một chút!" Ruhr gọi nữ tử kia quay lại, hướng về Hạ Á bũi môi một cái: "Vị này là khách quý tuổi còn trẻ, thân phận có chút đặc biệt, ngươi hao tâm an bài một tý đi."

Hắn giả vờ thần bí, nữ tử kia nhất thời nghiêm cẩn hẳn lên, liếc mắt nhìn Hạ Á, chỉ thấy thần sắc của Hạ Á có chút bất mãn, quần áo tuy rằng giản đơn, cũng không có xa hoa, thế nhưng lại có thể cùng một tướng quân thực quyền của một binh đoàn trung ương ngồi chung một nơi, thân phận há có thể bình thường?

Giới quyền quý tuổi còn trẻ ở trong đế đô, bản thân cũng không phải là chưa từng thấy qua, người thanh niên này rất là lạ mặt a...

Nghĩ tới đây, nàng liền hạ thấp mình hành lễ, sau đó mới lui ra ngoài.

Hạ Á cảm thấy chán nản, nhịn không được lầm bầm nói: "Nơi này mà các ngươi cũng nói là chỗ vui vẻ? Ta xem nữ tử nơi này còn nghiêm túc hơn cả nữ tu sĩ bên trong giáo hội..."

Hai lão nam nhân kia liền cười ha ha, Ruhr nhướng mày lên nói: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi thật là non nớt. Không biết được sự kỳ diệu ở nơi này. Nam nhân đối với vợ ở trong nhà thì luôn hy vọng các bà càng phong tình thì càng tốt. Thế nhưng lúc đi ăn vụn ở bên ngoài, thì lại muốn nữ nhân tinh khiết trinh tiết giống như là thánh nữ -- đại thể tâm lý của nam nhân đều là như vậy, nơi này chính là đám ứng sự tâm lý đó của nam nhân."

Hạ Á trong lòng bán tín bán nghi, nhìn tâm tư thư thái của hai lão già, đang cầm ly rượu tùy ý hàn huyên.

Chỉ sau một lúc, ngoài cửa lại truyền tới âm thanh, rèm cửa lại vén lên, nữ tử khi nãy lại bước vào, theo sau còn có ba nữ hài thần sắc khác nhau, sau đó không đợi phân phó, thì trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh của ba nam nhân.

Đầu tiên là một nữ hài có thân hình bóc lửa, da thoáng có chút ngăm đen, một khuôn mặt diễm lệ nhưng lại pha vài phần dã tâm cùng kiệt ngạo vô lễ, nhìn giống như là một con ngựa hoang, trên người mặc một bộ đồ da kỳ quái, tinh tế đem phần eo nhỏ lộ ra ngoài, mái tóc quăn màu nâu đậm, hơi nâng cao cằm, lập tức an vị ở bên cạnh Green.

Mà nữ hài ở bên cạnh mập mạp thì là một nữ tử lanh lợi đáng yêu, mặt mày xinh đẹp.

Về phần nữ hài bên cạnh Hạ Á, quả nhiên là bắt mắt nhất trong số ba nữ nhân.

Mái tóc dài màu vàng nhạt, trường bào màu trắng, bộ dáng cư nhiên có vài phần giống như nữ tử vừa đánh đàn khi nãy dưới đại sảnh, khuôn mặt dịu dàng thanh tú mang theo một vẻ rụt rè yếu ớt, đai lưng mỏng buộc lấy quanh thân trường bào, làm hiện rõ vòng eo động lòng người, mà bên dưới trường bào, là một đôi bàn chân trần trắng như tuyết, không hề có chút tì vết, giẫm lên trên thảm đỏ, càng hiện rõ màu trắng động lòng người.

Mập mạp cùng Green vừa nhìn thấy nữ hài này thì lập tức reo lên, mập mạp cười nói: "Quả nhiên bất công! Làm thanh niên quả thực là tốt, những lão già như bọn ta lại không được tiếp đãi tốt như vậy ! Ha ha ha ! Thứ tốt lại bị tên tiểu tử nhà ngươi chiếm lấy !"

Cười một tiếng, nữ tử dẫn đường nọ lại lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba nam ba nữ.

Hai lão già kia rất nhanh liền trở nên sành điệu, lười biếng nằm dài trên ghế bành, để cho nữ hài bên cạnh hầu hạ, châm rượu mớm mồi, ôm ấp vào lòng.

Hạ Á cũng là lần đầu tiên trải qua hoàn cảnh này, không khỏi có chút cảm thấy khó xử, thế nhưng nữ hài áo trắng ở bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý, nhìn Hạ Á, thấp giọng nói: "Tiên sinh uống rượu chứ?"

"Ách... Không uống."

"Tiên sinh ăn trái cây không?"

"Ách... Không ăn."

"Tiên sinh muốn nghe nhạc? Ta cũng biết đàn vài bản, người ở đây đều gọi ta là Aphra nhỏ."

"Ách..." Hạ Á trừng mắt: "Ngươi biết hát bài 《thập bát mô》 không?"

Phụt ! Mập mạp cùng Green ở bên cạnh vừa nghe thấy tên bài hát liền bỗng nhiên phun rượu trong miệng ra.

Nữ hài áo trắng bên cạnh Hạ Á có chút xấu hổ, do dự một chút, mới thấp giọng nói: "Ta không biết..."

Hạ Á suy nghĩ một chút: "Thế... Ngươi biết làm ảo thuật không? Cái loại lấy con thỏ ra từ trong mũ ấy, biết không?"

"... Ta không biết."

"Ân... Vậy phun lửa thì sao? Miệng ngậm một bụm rượu, sau đó cầm cây đuốc phun một cái, tạo ra một đoàn hỏa diễm, cái loại đó đó?"

"... Ta không biết."

"Thế còn... nuốt kiếm thì sao? Ta đã xem qua có người biển diễn, cầm một thanh kiếm cắm sâu vào trong miệng, có thể nuốt tới tận chuôi kiếm đấy!"

Nữ hài áo trắng này rất nhanh muốn bật khóc: "... Ta không biết."

Ruhr cùng Green ở bên cạnh, hai người đã cười đến mức trực tiếp ngã lăn từ trên ghế xuống mặt sàn, mập mạp càng thê thảm hơi, sặc phải một ngụm rượu đang uống nửa chừng, lúc này ho tới đỏ cả mang tai.

Thần sắc của nữ hài áo trắng nọ không còn thiện chí, rốt cục cũng không dám tiếp tục hỏi Hạ Á điều gì-- chỉ sợ tiếp tục để cho vị khách nhân trẻ tuổi này nói tiếp, ngay cả biểu diễn ''dùng ngực đỡ đá" cũng dám nói ra đây. Nàng vội vàng cầm lấy ly rượu đưa tới bên miệng Hạ Á, sau đó híp mắt cười nói: "Nếu như vậy, ta sẽ hầu hạ ngài uống rượu, ta còn biết một ít kỹ xảo xoa bóp..."

Nói xong, dế nhũi liền cảm giác được một cánh tay ôn nhu nhỏ bé đặt lên bờ vai bản thân, ngón tay tinh tế mềm mại, đem bờ vai của bản thân xoa bóp một cách xảo diệu, không khỏi trong lòng khẽ động, lời nói vừa lên tới miệng thì bị nuốt xuống, không tự chủ được há miệng đón lấy ly rượu đang dâng tới.

Nữ hài áo trắng kia tận lực làm hài lòng hắn, thân thể mềm mại dán sát vào người Hạ Á, dế nhũi rung động trong lòng, trong đầu tràn đầy cảm giác cổ quái.

Thực sự là kỳ lạ ...

Lấy dế nhũi xem ra, tướng mạo của nữ hài này thật sự là "xấu xí", hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn "mông to ngực bự, tay chân to khỏe" mà lão gia hỏa đã truyền bá cho hắn, thế nhưng khư khư một "nữ tử xấu xí" như vậy, quả thực là ôn nhu tới cực điểm, cánh tay nhỏ mảnh khảnh xoa bóp trên thân thể hắn, lỗ mũi tràn đầy mùi hương tỏa ra từ người nữ nhân, thân thể mềm mại như không xương dán chặt vào người hắn...

Hạ Á nhịn không được phải đỏ mặt lên, rõ ràng cảm thấy có gì đó không thích hợp, tim của hắn đập cảm lúc càng nhanh.

Lần động tâm này là hắn không hề chủ động, nhưng dường như nó theo phản ứng tự nhiên mà kéo đến...

Dế nhũi cũng không biết, đây là phản ứng tự nhiên của tất cả nam nhân bình thường, vô luận là tiêu chuẩn thẩm mỹ như thế nào, thế nhưng thiên tính của giống đực, sẽ bị giống cái hấp dẫn, cái này là bản tính của con người, không cần phải học qua mới biết.

Dần dần, Hạ Á bỗng nhiên phát hiện điều quỷ dị, bản thân hắn đối với nữ tử đang ở bên cạnh càng lúc càng trở nên thuận mắt, không còn chút nào xấu xí.

Hơn nữa còn có cánh tay đang sờ lên thân thể hắn cùng thân mình mềm mại dán sát vào hắn, càng khiến cho dế nhũi có một cảm giác khó mà miêu tả.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn vô cùng phức tạp.

Xấu? Hay là không xấu?

Vì sao bản thân lại động tâm?

Ruhr cùng Green ở bên cạnh, hai người đã bắt đầu cụng ly lia lịa, hai người hàn huyên một ít chuyện cũ trong quân ngũ năm đó, càng trò chuyện càng trở nên cao hứng, Ruhr cũng bắt đầu cởi bớt quần áo, càng uống càng ra nhiều mồ hôi, còn Green càng uống thì hai mắt càng sáng lên, cuối cùng hai người thậm chí bỏ mặt hai nữ hài bên cạnh, lớn tiếng cười nói, cũng không biết nói tới chuyện gì, bỗng nhiên mập mạp vỗ bàn: "Nói bậy! Ngươi nói kiếm pháp của ông đây không bằng ngươi? Có ngon thì cùng ta tỷ thí một phen!"

Green lắc đầu: "Tên gia hỏa nhà ngươi, quân lược quả thật không tồi, thế nhưng vũ kỹ thì quá kém, năm đó công tước đại nhân cũng đã nói qua, ngươi chỉ là tướng trí, chứ không phải là dũng tướng."

Ruhr không phục, bỗng nhiên liền nhảy dựng lên: "Đi ra ngoài ! Theo ta ra ngoài tỷ thí ! Ông đây sẽ đánh cho ngươi xin tha mới thôi !"

Green cũng đã say khướt, cười ha ha : "Được ! Đã lâu ta cũng không đánh nhau, để xem con thỏ nổi nóng làm sao để cắn người."

Hai người tâm tình kích động, cư nhiên gạt Hạ Á sang một bên, nói đi là đi, rất nhanh chạy ra ngoài, hai nữ hài đang hậu hạ bọn hắn dở khóc dở cười, chỉ có thể vội vàng đuổi theo sau.

Trái lại trong lòng Hạ Á đang mơ mơ hồ hồ, mắt thấy hai người kia rời khỏi phòng, hắn đang muốn đứng dậy, nhưng lại cảm giác được cánh tay mềm mại của nữ hài bên cạnh không biết từ lúc nào đã từ trên vai lướt xuống trước ngực hắn, ngón tay xoa nhẹ ngực dế nhũi, cảm giác này nhất thời tấn công mạnh vào ý nghĩ của hắn, phảng phất như nhiệt huyết bốc lên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời miệng khô lưỡi đắng, quên cả ý định đi ra ngoài tìm hai người kia.

Nữ hài áo trắng này rất có kinh nghiệm, cảm giác được tim Hạ Á đang đập nhanh, hô hấp gấp gáp, nàng cười thầm trong lòng, cầm lấy bình rượu đưa tới, Hạ Á không đợi nàng đưa tới bên miệng, chỉ cảm thấy miệng khô khó chịu, vươn tay chụp lấy bình rượu, ngửa mặt uống òng ọc.

Cả bình rượu đều chui vào bụng hắn, thế nhưng lại càng trở nên tai hại!

Thứ rượu màu xanh biếc này không biết làm từ thứ gì, uống vào trong bụng liền giống như là lò lửa, nhất thời càng làm kích động thêm tâm lý hiện đang nóng bỏng của hắn!

Hạ Á bắt đầu có chút mơ màng, càng lúc càng cảm thấy người bốc hỏa, hắn lại bò tới chỗ ngồi của Ruhr cùng Green nắm lấy hai bình rượu còn ở trên bàn của bọn họ, ngửa đầu uống sạch, ba bình rượu hoàn toàn chui vào bụng, không những không dập tắt cơn nóng trong bụng, trái lại càng trở góp phần vào trong đám cháy càng lúc càng trở nên dữ dội!

Lúc này Hạ Á đã có chút mê sảng, hắn tuy rằng tửu lượng rất cao, thế nhưng rượu ở nơi này lại hoàn toàn khác bình thường.

Thứ rượu này gọi là "anh hùng huyết " (máu anh hùng), là rượu mạnh nhất đẳng, nồng độ rượu rất cao. Phù hợp cho khẩu vị những người trong quân đội như Ruhr cùng Green. Mà nơi này lại là chỗ phong nguyệt, trong rượu còn bỏ thêm một ít hương liệu cùng thuốc, tác dụng là kích thúc dục hỏa trong người, sau khi uống vào, trong rượu có vài phần mê hương, phối hợp cồn, cùng nhau toả ra, khiến cho Hạ Á không cách nào chống đỡ được.

Dế nhũi cảm thấy trong đầu là một mảnh mê loạn, cả đời uống rượu từ trước tới giờ của Hạ Á, lúc này hắn cảm thấy mình uống rượu ngon nhất, cũng như là rượu mạnh nhất! Hắn uống rất thuận miệng, hắn nhìn xung quanh gian phòng một chút, liếc mắt nhìn thấy trong gốc phòng là một thùng rượu to, hắn liền bước tới bưng lên, đưa qua khỏi đỉnh đầy, bắt đầu uống ùng ục từng ngụm lớn, sau đó cười lớn một tiếng: "Ngon ! Rượu ngon ! Đủ mạnh ! !"

Hai mắt hắn mơ màng nhìn nữ hài áo trắng duy nhất ở trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy nàng mê người không gì sánh được, còn đâu cảm giác xấu xí như lúc ban đầu? !

Dế nhũi cười ha ha, bỗng nhiền đem thùng rượu ném đi, bước tới vài bước, ngồi xuống cái ghế bành, sau đó gục đầu sang một bên.

Trong ánh mắt của nữ hài áo trắng nọ hiện lên một tia đắc ý, đi lại gần dế nhũi, thấp giọng nói: "Tiên sinh... ngài có muốn nghỉ ngơi không?"

Hạ Á hàm hàm hồ hồ, nhiệt huyết bốc lên đỉnh đầu, choáng váng: "Ân... Nghỉ ngơi..."

Một ngón tay của nữ hài này chỉ vào một cái cửa bị che giấu bên cạnh vách tường: "Ta dìu ngài vào trong nhé..."

Hai mắt của Hạ Á bao phủ một màn mông lung, miễn cưỡng trợn mắt nhìn, cũng không nói gì, giãy dụa ngồi dậy, bước chân có chút lảo đảo, nữ hài kia ở bên cạnh dìu lấy Hạ Á, sau đó đỡ lấy hắn, thất tha thất thểu đi vào phòng trong.

Cửa bên hông đẩy ra, hiện ra một cái hành lang đen tối, không khí có một mùi thơm mát, đi tới cuối hành lang, đẩy một cánh cửa ra, bên trong là một cái phòng, không hề có bài biện gì đặc biệt, chỉ có một cái giường thật lớn ở giữa căn phòng!

※※※

"Công... công chúa, xin ngài đừng nghe lén nữa..."

Vẻ mặt của Qipu cầu xin, trong lòng hận không thể đem hai lỗ tai bưng kín lại.

"Đừng làm ồn!"

Kẻ đáng thương Adeline đang dán mình vào tường, trong tay cầm một cái ly úp ngược vào trong vách, lỗ tay đặt lên đáy ly, vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe.

Trong lòng Qipu lúc này đang cực kỳ căng thẳng, thoáng nhìn qua bức rèm đang che cửa, thấp giọng lo lắng: "Công chúa, nơi này thực sự không phải là nơi ngài có thể lui tới ! Vạn nhất có người phát hiện thân phận của ngài, ta sẽ chịu tội không nhỏ, chỉ sợ là phải cắt đầu để tạ lỗi với thái tử..."

Kẻ đáng thương dán chặt cái ly lên vách chăm chú lắng nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, càng nghe thì sắc mặt càng trở nên khó coi, bỗng nhiên giậm chân nói: "A! Không còn âm thanh ! Cái tên hỗn đản chết tiệt ! Hắn, hắn ! Hắn sẽ không làm chuyện xằng bậy đấy chứ..."

Qipu không thể kiềm chế nữa, bước tới phía sau lưng của vị công chúa này, thúc giục nói: "Công chúa, chúng ta phải mau chóng trở về... Nếu như ngài về muộn mà nói, thái tử phát hiện được, ta thật sự là gánh vác không nổi."

Hắn dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Hôm nay ta bị ngài cầu xin, mang ngài lặng lẽ chuồn ra ngoài đã là trái lệnh của thái tử, ngài..."

Trái lại kẻ đáng thương càng dán sát lỗ tai vào đáy ly hơn, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, một lời của Qipu cũng không lọt vào tai.

Trong đầu chỉ có một ý niệm: Không có thanh âm ! Thực sự không có thanh âm ! Tên dế nhũi chết tiệt, hắn, hắn sẽ không thực sự chạy tới nơi dơ bẫn này làm ra chuyện tình đó chứ! ! Hỗn đản! Tên hỗn đản chết tiệt!

Vẻ mặt của nàng đỏ lên, lắng nghe thêm một chút thật sự không còn âm thanh, phẫn nộ đem cái ly ném đi, sau đó xoay người cả giận nói: "Qipu thúc thúc! Ngươi vừa nói cái gì?"

"Ta nói... chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Ta thật sự không rõ, ngươi vì sao nhất định phải theo tên tiểu tử kia tới nơi này, chúng ta..."

Ý niệm trong đầu kẻ đáng thương vận chuyển nhanh vài lần, vừa buồn bực vừa lo lắng, nhìn thoáng qua Qipu, bỗng nhiên bước tới: "Thế... Được rồi, chúng ta đi !"

Qipu đại hỉ, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi ! Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, mới có thể trở về trước khi thái tử có thể phát hiện, ân..."

Con ngươi của kẻ đáng thương xoay chuyển vài vòng, thấp giọng nói: "Chúng ta cứ như thế mà nghênh ngang đi ra khỏi cửa chính, vạn nhất gặp được người quen thì càng trở nên phiền phúc-- Qipu thúc thúc, ngươi cũng biết, người trong đế đô có thể nhận thức ra ta quả thực không ít."

Qipu trợn mắt thành bạch nhãn, nghĩ thầm: hiện tại ngươi mới nói câu này, vì sao lúc nãy theo ba tên gia hỏa kia đi vào đây, ngươi lại không quan tâm tới điểm này?

Bất quá ngoài miệng hắn không có phản bác, liền thấp giọng nói: "Thế thì... Như vậy đi, ngài ở đây chờ ta một chút, ta đem xe ngựa dẫn ra cửa sau, sau đó trở vào dẫn ngài đi ra cửa sau trực tiếp lên xe ngựa, để tránh có ngưởi nhìn thấy."

Kẻ đáng thương mỉm cười: "Như vậy là hay nhất."

Qipu vừa mới bước được hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới có chút không đúng, cau mày nói: "Công chúa, người phải ở yên tại nơi này, không được ra ngoài ! Vạn nhất bị người nhận ra ..."

"Ngươi yên tâm đi." Kẻ đáng thương giả vờ thong dong, thở dài: "Ta tới nơi này cũng vì hiếu kỳ mà thôi, hiện tại xem ra, đã không còn hứng thú."

Qipu liếc mắt nhìn kẻ đáng thương, trong lòng thoáng do dự, nghĩ thầm: ta đi nhanh về nhanh, chắc ngươi cũng sẽ không làm loạn gì đâu.

Sau đó hắn bước ra ngoài, kẻ đáng thương đứng ở gần cửa lắng nghe một chút, nghe Qipu đã đi xa, liền sau đó vẻ mặt hiện lên tia cuồng nộ, nàng cũng không biết cơn tức giận này từ đâu mà tới, chỉ là trong lòng cảm thấy một bụng đầy lửa cần phải phát tiết, nếu không chỉ sợ sẽ phải chết vì tức giận.

Ngày đó nhìn thấy cái tên gia hỏa Hạ Á trong giáo hội, bản thân nàng liền hướng về Qipu hỏi thăm tin tức, nghe được nơi ở của Hạ Á, mà sáng nay nàng đã một mực cầu xin Qipu, xin hắn mang theo nàng đi ra ngoài. Qipu thúc thúc là người nuôi nấng bảo vệ bản thân nàng từ nhỏ, chịu không được vẻ mặt cầu xin của nàng, nhất thời nhẹ dạ đáp ứng.

Thế nhưng lần phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy, chạy đến nơi ở của Hạ Á, nguyên bản nghĩ thầm sẽ len lén gặp hắn một lần, lại không nghĩ rằng, tên gia hỏa kia, cư nhiên... cư nhiên, cư nhiên bị bọn người Ruhr dẫn tới địa phương này! !

Cơn tức giận lần này của kẻ đáng thương thật sự là mãnh liệt nhất trong cuộc đời nàng, trong cơn phẫn nộ, trái lại nàng cũng quên mất không hỏi bản thân mình, rốt cuộc vì sao mà tức giận.

Chỉ là trong lòng mơ hồ có một cảm giác, bản thân đã mạo hiểm lớn như vậy, len lén chạy tới gặp hắn, thế nhưng cái tên hỗn đản kia lại chạy tới hang động của hồ ly này, như thế là rất có lỗi với bản thân nàng!

Kẻ đáng thương rất nhanh xông ra cửa, trên hành lang không có người nào, nàng nhanh chóng chuồn vào căn phòng bên cạnh, mắt thấy gian phòng rất bừa bộn, bình rượu ném đầy đất, nhưng không có người nào trong phòng, trong lòng kẻ đáng thương càng lo lắng, rốt cuộc nhìn thấy cánh cửa bí mật ở bên cạnh tường còn chưa đóng chặt, nàng cắn răng, lách người đi vào trong.

Đi qua hành lang dài đen tối, cuối cùng bước tới cánh cửa ở cuối hành lang vẫn còn hé mở, kẻ đáng thương vừa ló đầu vào nhìn, nhất thời hỏa khí trùng thiên!

※※※

Ở trong phòng, dế nhũi đang nằm thẳng cẳng ở trên giường, miệng mơ hồ lầm bầm gì đó. Áo của hắn đã bị cởi hết ra, lộ ra nửa cơ thể rắn chắc ở thân trên.

Mà nữ hài áo trắng kia đang ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt lộ ra vẻ vui cười duyên dáng, một đôi tay nhỏ lướt nhẹ trên ngực Hạ Á, ngón tay quét qua cơ thể, khiến cho tim của Hạ Á càng lúc đập càng nhanh hơn. Không khí trong phòng tràn ngập mùi hương cổ quái, khiến cho tâm ý của dế nhũi lâm vào một trận mê muội.

"Tiên sinh..."

Nữ hài áo trắng nhẹ nhàng hô hoán hai tiếng, Hạ Á hàm hồ trả lời, nữ hài kia mỉm cười, trong ánh mắt có chút khinh thường.

"Hừ, nguyên lai là một tên trai tân." Nữ hài áo trắng lắc đầu, đứng dậy, nhìn Hạ Á một chút, nghĩ thầm: cấp trên đã phân phó, lai lịch của tên này không nhỏ, muốn ta phải hớp hồn của hắn, xem ra nhiệm vụ này, cũng không quá khó khăn.

Nàng cười cười, lắc mình rời khỏi đầu giường, đi tới cửa đang muốn đem cửa đống lại, bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người!

Trước cửa, Adeline đang nghiến chặt hàm răng, ánh mắt bốc lửa, liền giống như một con báo cái nhảy ào vào phòng.

"A! Ngươi là ai..."

"Đi chết đi !" Kẻ đáng thương nhào tới, vươn tay đấm một cái vào mặt nữ hài kia làm cho nữ hài kia té xuống đất, sau đó bồi thêm một cước vào đầu nữ hài. Tuy rằng sức nàng không có mạnh, thế nhưng dù sao cũng là người của hoàng thất, từ nhỏ cũng đã học qua một ít thuật cưỡi ngựa cùng kiếm pháp, làm sao một nữ hài ở nơi phong nguyệt có thể so sánh với nàng?

Đánh hôn mê nữ hài kia, cơn giận của kẻ đáng thương vẫn còn chưa hết, bước tới bên cạnh giường, nhìn dế nhũi đã bị lột trần thân trên đang nằm trên giường, nàng trái lại cũng không có ngượng ngùng, ở trên Dã Hỏa nguyên, nàng cũng đã nhiều lần nhìn thấy dế nhũi để trần thân trên.

Chỉ là hiện tại trong lòng nàng buồn bực không thôi, một cổ ủy khuất u oán khó tả không biết từ đâu kéo tới, bỗng nhiên hung hăng bước tới tán mạnh vào mặt của dế nhũi, cả giận nói: "Cái tên hỗn đản này! Ta cho rằng ngươi có sở thích khác người, không nghĩ tới nam nhân như ngươi cũng chạy tới loại địa phương này!"

Nàng tuy rằng giận dữ, thế nhưng lúc này Hạ Á đã say không nhẹ, làm sao nghe được những lời của nàng?

Adeline hung hăng tán cho dế nhũi hai cái, dế nhũi lầm bầm trong miệng, Adeline càng thêm giận dữ, lại trở tay tán thêm hai cái, dế nhũi đang mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy có người tán vào mặt mình, rốt cục mở nửa con mắt ra, chỉ là lúc này hắn đã quá say, nhìn thấy có một nữ nhân đang đứng ở bên cạnh giường, thế nhưng lại mờ mờ ảo ảo không thấy rõ được là ai...

Cảm giác được tay đối phương va chạm vào mặt mình, hắn trong lúc mơ hồ, hắn cứ tưởng là có người đang xoa bóp, lầm bầm nói: "Mạnh thêm một tý, quá nhẹ, quá nhẹ..."

Adeline tức giận đến suýt nữa là ói máu, hung hăng giậm chân, xoay người định đi tìm một chậu nước tưới lên mặt tên dế nhũi này, thế nhưng vừa mới xoay người lại, thì dế nhũi đang nằm trên giường đã vươn tay nắm lấy cổ tay của Adeline, sau đó kéo nhẹ một cái, kẻ đáng thương làm gì có thể chóng lại quái lực của dế nhũi? Thuận thế liền ngã lên người của dế nhũi, đụng mạnh vào thân thể rắn chắc của hắn, khiến cho Adeline hô đau một tiếng.

Dế nhũi đầy người là mùi rượu, thế nhưng lúc ngã vào người của dế nhũi, kẻ đáng thương liền cảm giác được mùi vị quen thuộc nọ, nhất thời trong lòng nàng rối tung, ngay cả cơn tức giận cũng lập tức tiêu tán, chỉ cảm thấy tên gia hỏa này, rất là thân thiết.

Dế nhũi cảm giác được có người nằm trong lòng mình, chỉ cho rằng đây là nữ hài áo trắng nọ, chỉ là hiện tại hắn cảm giác được, thân thể này càng mềm mại hơn, phảng phất như so với lúc nãy còn động lòng người hơn nhiều.

Trong lòng hắn có một cổ hỏa khí khó mà kiềm nén, vừa lúc tâm thần hỗn loạn, chỉ cảm thấy nếu như không đem đoàn hỏa khí này phát tiết ra ngoài, chỉ sợ bản thân sẽ lập tức bị bốc cháy, hắn vô thức lăn người qua, đem nữ hài đang ở trong lòng đè xuống dưới thân mình, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu sờ mó lung tung, cũng không quản nhiều ít, đụng chỗ nào thì sờ vuốt chỗ đó.

Nhất thời Adeline hét ầm lên, trong lòng sợ hãi, thế nhưng nàng càng giãy dụa, thì khí lực của dế nhũi lại càng tăng, bản thân liều mạng mở to miệng kêu la, nhưng lúc này dế nhũi làm gì mà nghe được?

Với loại chuyện này, là một nam nhân, thì không cần phải có người dạy! Theo bản năng, Hạ Á chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, mà lúc này trong lòng hắn lại là một thân thể mềm mại thơm tho, trái lại càng kích thích dục hỏa trong lòng hắn, chỉ là hắn cảm thấy cách nhau một tầng áo, có vẻ rất vướng bận, trong lòng hắn đã loạn, liền vươn tay ra, "xoẹt" một tiếng, theo một tiếng hét chói tai của kẻ đáng thương, quần áo của nàng đã bị xé rách.

Dưới bản năng, bàn tay to lớn của dế nhũi đặt lên bộ ngực đẩy đà của Adeline, vốn Adeline vẫn còn đang giãy dụa, thế nhưng giờ phút này, bỗng nhiên trong lòng nàng mềm nhũn, ngay cả tim cũng không còn muốn đập, chỉ cảm thấy tâm tình mê loạn, cư nhiên trong giờ phút này, nàng thậm chí quên cả giãy dụa kêu la.

Mãi đến lúc nàng hồi phục lại tinh thần, thì y phục trên người hầu như đã bị dế nhũi xé toạt hết ra, nửa thân trên trắng nõn của nàng đã xích lỏa nằm dưới thân thể của Hạ Á, nàng phục hồi tinh thần lại, hét lên một tiếng, nhưng vừa mới kêu la được một tiếng, thì miệng Hạ Á đã che lắp miệng của nàng, nhất thời đem tiếng hét chói tay của nàng hoàn toàn ngăn trở.

"Đừng..."

※※※

Qipu đi xuống lầu, lách người qua đại sảnh đi vào sân sau, trong lòng hắn thắp thỏm chuyện của công chúa, đang muốn đi nhanh về nhanh, nhưng vườn bước vào sân sau, chợt nghe thấy bên trong truyền tới một trận cười mắng, liền sau đó thì thấy bên trong sân sau, hai bóng người đang cuộn lấy nhau thành một đoàn.

Qipu đang vô cùng kinh ngạc, thì nhìn thấy một người trong số họ bộc phát ra một luồng hỏa khí màu trắng bạch!

"Đấu khí mạnh thật ! ! !" Qipu cả kinh! Luồng đấu khí nọ rõ ràng là tượng trưng cho cao giai võ sĩ ! !

Người kia đấm ra một quyền, đấu khí màu trắng bạc toát ra, nhất thời đem một mảnh tường gần đó đập sập, người còn lại thì cười ha ha, lách người né tránh: "Mập mạp, ngươi uống say rồi! Đánh hụt hết trơn !"

Nói xong, hai tay hắn cũng vung lên, toàn thân liền bao bọc trong một luồng đấu khí màu vàng nhạt !

Trình độ đấu khí của người này, thậm chí so với người ban nãy đánh sập bức tường còn mạnh hơn vài phần!

Qipu cả kinh, biết rằng đây không phải người thường, hắn nhìn kỹ, rốt cục cũng phát hiện rõ ràng, cư nhiên là Ruhr cùng Green hai người đang đánh nhau, hai người này đều là nhân vật trứ danh của đế đô, Qipu lý nào lại không nhận ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hai người cao thủ đang tranh đấu, Qipu đang muốn lặng lẽ lách người đi qua cửa sau, mới vừa khẽ cất bước, chợt nghe thây Green 'hừ' một tiếng: "Ngươi từ đâu tới, dám âm thầm rình coi bọn ông đánh nhau à!"

Qipu cả kinh, thì thấy Green đã nhào tới, ánh sáng đấu khí màu vàng liền hiện lên, hung hăng đánh tới trước ngực Qipu!

Cao giai võ sĩ xuất thủ, Qipu nào dám chậm trễ? Bản thân nếu như không tránh né, một đòn này đủ để cho bản thân hắn trọng thương mà phun máu !

Hắn chỉ có thể hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ đấu khí thi triển ra, ánh sáng đấu khí màu bạc bao bộc lấy toàn thân hắn, 'oanh' một tiếng, hai người đều giật lui về phía sau, Green chửi bới một câu: "Tên gia hỏa chết tiệt ! Cư nhiên cũng là cao thủ! Dám rình coi bọn ông đánh nhau, chắc chắn là không có ý tốt !"

Mập mạp ở bên cạnh cũng đã vọt tới: "Ha ha! Còn muốn chạy! Không dễ dàng đâu!"

Trong bóng tối, hai con ma men này vây lấy Qipu, Qipu vội vàng thấp giọng nói: "Đợi đã ! Ruhr tướng quân, Green ! Ta là Qipu ! !"

"Qipu? Không biết Qipu ! Đánh trước rồi nói chuyện sau !" Ruhr cười mắng một câu, vung nắm đấm đánh tới.

Mắt thấy hai người này đã say không còn nhận ra ai, đánh hụt lên hụt xuống, thế nhưng dù sao cũng là hai cao giai võ sĩ, tuy rằng không chính xác, thế nhưng lực lượng quả thật là không hề yếu, Qipu trong lòng kêu khổ, chỉ có thể nỗ lực né tránh, trong lúc nhất thời hắn bị lâm vào một trận khổ chiến...

Trong lòng hắn càng lúc càng lo lắng, thực lực của hai vị này rất mạnh, bản thân hắn chỉ cần trúng phải một hai quyền, chỉ sợ đều phải trọng thương.

Chỉ là... Công chúa! Công chúa hiện tại vẫn còn ở trên lầu chờ hắn a...

※※※

Trong căn phòng bí mật ở trên lầu, Adeline không nghe được tiếng lòng lo lắng của Qipu, lúc này kẻ đáng thương thân mình còn lo chưa xong, tên hỗn đản Hạ Á đã ngăn chặn miệng của bản thân nàng, bàn tay to lớn của hắn sờ mó khắp người Adeline, nàng vừa thẹn vừa giận, vùng vẫy vài cái, trái lại càng kích phát hung tính của dế nhũi, sau khi miệng bị che lắp, càng lúc càng không thể kêu la, dần dần, mùi vị quen thuộc của dế nhũi xông mạnh vào mũi nàng, kẻ đáng thương chỉ cảm thấy thân thể của bản thân càng lúc càng mềm ra, khí lực giãy dụa cũng dần dần yếu đi, hoặc là nàng biết khí lực của nàng không đủ để chống lại dế nhũi, cho nên cũng quên đi ý định chống cự...

"Không... Hạ Á... Hạ... Đừng... Không được... A... Đau, ... Đau quá... Không... Hỗn, hỗn đản... A! ! ! ! ! !"

Rốt cục, toàn thân Adeline bỗng nhiên giống như điện giật, thân thể run lên, không tự chủ được hai tay đang chống cự đổi thành vòng quanh cổ của Hạ Á, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt tràn đầy đau đớn, khóe mắt rơi xuống hai hàng nước mắt, dế nhũi đang ở trên người nàng bắt đầu thở dốc, Adeline cảm giác được bản thân dường như là bị sóng triều trùng kích, tâm trí trở nên mơ hồ, hô hoán trong miệng dần dần trở thành rên nhẹ.

Trong lòng nàng có một cổ nhu tình bùng lên, pha lẫn một tia tức giận, dưới trạng thái yêu hận đan xen, Adeline bỗng nhiên há to miệng, hung hăng cắn một cái thật mạnh lên bờ vai của Hạ Á... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK