Sáng sớm hôm sau, Hạ Á vừa lăn người qua thì lập tức nghe được tiếng hét thảm của kẻ đáng thương truyền tới từ bên dưới thân của hắn. Hạ Á liền nhảy dựng lên giống như vừa bị chém trúng một đao, bật cao hơn một thước, sau đó mở to hai mắt nhìn chằm chằm kẻ đáng thương.
Kẻ đáng thương đang nằm trên đất, vừa rồi xém tí nữa là bị tên dế nhũi đè chết, nhẹ nhàng xoa xoa ngực hít thở.
"Ngươi! Ai kêu ngươi nằm ở sau lưng ta!" Hạ Á rất bực mình, hắn có chút tức giận muốn bộc phát.
Khuôn mặt kẻ đáng thương có chút hồng: "Tối hôm qua có chút lạnh, cho nên..."
Hạ Á cảm thấy được trong lòng mình có một loại cảm giác là lạ—— đừng hiểu lầm, không phải mấy cái mờ ám hoặc là động tâm các loại. Mà là —— buồn nôn! ! Hắn lập tức nhớ tới chuyện "nhất trụ kình thiên" lần trước liền dùng sức ối ra một khẩu nước bọt trên mặt đất, hung hăng nhéo nhéo mặt mình, mới đem cái cảm giác tê dại này đè ép xuống , tàn bạo trừng mắt nhìn kẻ đáng thương: "Sau này ngươi ngủ cách xa ta một chút... Cẩn thận buổi tối ta xoay ngươi đè chết ngươi!"
Nhìn Hạ Á trương ra khuôn mặt của "người bị hại", kẻ đáng thương nhất thời bất mãn: nói cho cùng ta mới là người bị thiệt, tên dế nhũi là người chiếm tiện nghi mới đúng a! Nếu như là ngày xưa, chỉ sợ đám nam nhân này quỳ trước mặt ta van xin cũng đừng hòng chạm vào vành vái của ta ! Thế mà tên dế nhũi này biễn hiện như là ta "phi lễ" hắn vậy! !
Nghĩ nghĩ, kẻ đáng thương nhịn không được có chút ngượng ngùng, đứng lên chỉnh lý lại y phục một chút, thật ra đồ trên người nàng mặc đã rất dầy, trên người lại còn bận thêm bộ bì giáp da tê giác trắng, sau đó thấy Hạ Á lấy ra túi nước uống vài ngụm rồi lại lấy khối bánh mỳ ra ăn.
Trước khi xuất phát, Hạ Á cự tuyệt yêu cầu được rửa mặt kẻ đáng thương, lý do là nước trong túi không còn nhiều lắm, chỉ còn đủ uống, trước khi tìm được nguồn nước kế tiếp thì không thể rửa mặt, ngay cả quyền đánh răng cũng bị tước đoạt.
Tên dế nhũi này không chỉ thô lỗ mà còn không vệ sinh! Kẻ đáng thương trong lòng oán hận.
Hai người Hạ Á vừa di chuyển, rất nhanh bọn địa tinh xung quang cũng đã bị kinh động.
Mười mấy tên địa tinh đã chờ một đêm tại vùng đất hoang xung quanh. Kẻ đáng thương tận mắt nhìn thấy mấy tên này từ mặt đất bò dậy, còn có mấy tên vẫn còn vểnh mông nằm trên mặt đất ngủ say, liền bị đồng bọn đá cho một cước lay tỉnh.
Bọn địa tinh chít chít oa oa kêu la. Hiển nhiên thấy Hạ Á cùng kẻ đáng thương chuẩn bị rời đi, bọn chúng có chút sốt ruột. Đại khái là từ lúc hừng đông, những tên lang thang địa tinh bỗng nhiên phát hiện xung quanh tập chung số lượng khá nhiều đồng loại, không khỏi dũng khí tăng cao. Một ít địa tinh tập chung lại thương lượng một hồi, mấy tên trong tay cầm vũ khí gậy xương bắt đầu nỗ lực tiến lại gần gây rối.
Hạ Á vừa mới đưa cái túi đồ chồng chất như một cái núi nhỏ lên lưng, sau đó đem kẻ đáng thương vác ở trên vai ngồi lên trên cự thuẩn liền thấy xa xa mấy tên địa tinh cầm vũ khí bắt đầu vây lại. Hạ Á cười hai tiếng "cạc cạc" quái dị, bay lên một cước đá vào cái xương tàn đang nằm trên mặt đất.
Khúc xương nọ bay thẳng ra ngoài, chuẩn xác trúng vào mặt của một tên địa tinh. Tên địa tinh kia trên đầu mang một cái mũ làm từ xương đầu dê hay đầu bò gì đó, kết quả cái mũ bị vở tan tành, tên địa tinh đó cũng ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất kêu la rên rĩ.
Hạ Á cười to một tiếng, mấy tên địa tinh còn lại nhất thời kinh sợ. Chúng nó hét to một tiếng chói tay liền sau đó giải tán. Chạy thẳng ra ngoài hơn mười thước mới dừng chân lại, rụt rè sợ hãi nhìn Hạ Á.
Rất hiển nhiên, chúng nó bị khiếp đảm. Thế nhưng chỉ riêng một bao lớn quần áo Hạ Á mang trên người cùng với một thân thể rắn chắc, đủ để bọn người đang thèm nhỏ dãi kia không chịu buông tha.
Bọn người kia không dám tới gần, nhưng cũng không chịu buông tha, chỉ có thể đi theo phía sau Hạ Á .
Lúc trời đứng bóng, có hai tên địa tinh hình như nghĩ ra một ý kiến không tồi, chúng nó nhặt rất nhiều hòn đá từ trên mặt đất, như vậy có thể trốn ở xa mà công kích Hạ Á, cũng không cần sợ thân thể cường tráng của Hạ Á.
Nhưng mà biện pháp như vậy rất nhanh bị phá sản. Bởi vì Hạ Á đã lập tức nhặt lên một tảng đá ném trả, hơn nữa khí lực của hắn lớn hơn nhiều, ném được xa hơn, hai tên địa tinh bị đá chọi trúng đầu bất tỉnh liền sau đó mấy tên địa tinh còn lại chạy trốn xa hơn nữa.
Thế nhưng tới gần buổi trưa, phía sau hai người địa tinh càng lúc càng nhiều, số lượng đã lên tới vài chục tên. Bất quá mấy tên này chỉ là bọn lang thang, mà dùng cách Hạ Á giải thích cho kẻ đáng thương thì là : "Đều là một ít lính quèn không có tổ chức, thiếu vũ khí cùng trang bị, một đám gia hỏa đói đến không còn khí lực."
Đúng thế, những trang phục trên người bọn địa tinh này so với tên khất cái trong Dã Hỏa trấn còn thua xa rất nhiều. Mà then chốt nhất chính là trong toàn bộ đám địa tinh này, thậm chí ngay cả một cái vũ khí bằng kim loại cũng không có—— đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà đám địa tinh không dám tới gần.
Tới buổi trưa, rốt cục bọn địa tinh đã lần thứ hai đạt thành ý đồ hợp tác, hơn mười tên địa tinh thừa lúc Hạ Á đem kẻ đáng thương buông xuống nghỉ ngơi liền vọt lên, Hạ Á cũng không khách khí liền giơ chiến phủ và cự thuẩn vừa thu được nghênh chiến, so sánh với dóc người thấp bé gầy yếu của địa tinh thì thân thể cường tráng của Hạ Á chẳng khác nào một người khổng lồ.
Hắn phi thân nhảy vào đàn địa tinh, giống như một con trâu rừng đực trong mùa động dục, hai tên địa tinh bị hắn trực tiếp dùng thuẩn đụng văng ra ngoài, một tên trong đó tức thì bị đụng bễ xương. Sau đó Hạ Á quét bùa ngang qua, đem gậy xương trong tay hai tên địa tinh chấn nát thân mình bay ra ngoài hơn năm sáu thước, lúc vừa rơi trên đất miệng đã hộc máu nằm bất động.
Đám địa tinh còn lại lần nữa khiếp đảm, chúng nó hét lên một tiếng, như là một đám tiểu cô nương nhìn thấy một tên sắc lang quay đầu bỏ chạy. Hạ Á đuổi kịp một tên, một túm, bắt lấy tên địa tinh kia quay đầu quay trở về.
Tên địa tinh đáng thương cảm này là tên có thể trạng tương đối cao nhất trong đám địa tinh lang thang (chỉ là đối với địa tinh), trên người mặc một kiện miễn cưỡng có thể tính là hoàn mỹ bì giáp—— được rồi, nói "giáp" cho oai một chút, chứ thật ra nó chỉ là một tấm da trâu tương đối dày mà thôi.
Cái tên da xanh này đại khái đã sợ tới té xỉu, liền bị Hạ Á xem như một gà mà xách đem về, hai cái chân ngắn yếu ớt đạp qua đạp lại trói chết, trong miệng liên tục thét chói tai, hai cánh tay múa may.
Hạ Á bắt nó vứt tại trước mặt kẻ đáng thương, không đợi cho nó ngọ ngạy ngồi xuống, liền đảo ngược chiến phủ, dùng cáng búa nặng nề đập lên chân của tên địa tinh, một tiếng thét thanh thúy vang lên, cái chân thẳng tấp của tên địa tinh đã lập tức bị gẫy.
"Ouke ! Ouke ! ! Ouke ! !" Tên địa tinh kêu la thảm thiết.
"Ouke " trong ngôn ngữ của địa tinh là cảm thán từ, dùng để biểu hiện những cảm xúc dữ dội.
Rất nhiều người cho rằng ngôn ngữ của địa tinh rất khó học, thế nhưng trái lại, địa tinh mặc dù là một độc lập chủng tộc, hơn nữa chúng còn có trí tuệ nhất định thậm chí là văn minh, thế nhưng văn minh của chúng nó có thể làm người nghiên cứu giận sôi. Nhất là lấy chỉ số thông minh tệ hại của địa tinh, ngôn ngữ của bọn chúng đã giản đơn, tiết kiệm tới mức cuối cùng.
Ouke loại từ ngữ này, trong sinh hoạt của địa tinh hầu như là bao hàm tất cả các cảm xúc cần phải biểu đạt.
Tỷ như chúng nó lúc vui vẻ sẽ kêu "ouke", buồn bực cũng kêu "ouke", tức giận cũng kêu "ouke", lúc ăn rất no cũng sẽ kêu "ouke", đại tiện sảng khoái cũng kêu "ouke ", ngay cả lúc giao phối đang trong lúc cao hứng cũng sẽ kêu "ouke".
Nếu như ngươi nhìn thấy hai địa tinh đang đánh nhau, người đánh và người bị đánh có cùng lúc kêu "ouke" thì ngươi cũng không cần phải cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, nói không chừng chúng nó không phải là đang đánh nhau, mà là đang tiến hành công việc nối dõi tông đường. . .
Hiện tại cái tên đáng thương này kêu ouke đương nhiên không phải bởi vì sảng khoái, nó trương ra một khuôn mặt xấu xí, mắt mũi miệng hầu như đã chung lại thành một khối.
Hạ Á hiển nhiên là không có ý định lấp kín miệng nó, mà là mặc kệ cho nó kêu la thảm thiết.
Hạ Á đem chiến phủ cắm ở trên mặt đất, tiếp tục lấy bánh mỳ ra mà ăn, xem như không có chuyện gì xảy ra, hắn ăn từng miếng lớn bánh mỳ, ngồi nghe tiếng địa tinh kêu rên, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng liếc nó một cái.
Kẻ đáng thương thấy thế có chút mềm lòng, Hạ Á hình như nhìn ra tâm tư của kẻ đáng thương, lạnh lùng nói: "Ngươi đang cho rằng ta là người tàn nhẫn?"
Kẻ đáng thương thấp giọng nói: "Chúng ta bắt tù binh để làm gì? Ngươi không có dự tính giết nó, hà tất phải hành hạ nó?"
"Tiếng kêu thảm của nó đối với ta có tác dụng." Hạ Á giải thích rất đơn giản: "Chỉ cần nó kêu thảm thiết, đồng bọn của nó sẽ cảm giác được sự sợ hãi! Đạo lý này không chỉ có thể áp dụng đối với địa tinh, mà ngay cả con người cũng có thể."
Kẻ đáng thương đem những lời này lập lại hai lần trong đầu, có chút quái dị nhìn dế nhũi: "Những lời này cũng là do cha nuôi của ngươi dạy?"
"Đúng." Hạ Á gật đầu.
Quả nhiên, bọn địa tinh xung quanh nguyên bản đã chạy xa hơn mười thước, tính dùng bước quay lại nhìn, thế nhưng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến, không khỏi sợ hãi mà chạy xa hơn một tý.
Nghỉ ngơi được một lúc, Hạ Á lần nữa đứng dậy, lần này hắn làm một việc rất tàn nhẫn, hắn đá tên địa tinh kia một cước, chỉ chỉ vào hướng phía trước, cầm búa múa múa vài cái, ý tứ rất rõ ràng: bước đi!
Dưới sự uy hiếp của Hạ Á, thương cảm cho cái tên này, tuy rằng đã bị gẫy một chân, thế nhưng vẫn phải đứng lên, vội vã đi về phía trước. Vừa đi vừa kêu thảm thiết, giống như là liều thuốc xua tan, đem bọn địa tinh đang ngấp nghé đi theo phía sau sợ hãi cách càng ngày càng xa.
Ngồi ở trên vai Hạ Á, kẻ đáng thương có chút không đành lòng, thế nhưng câu nói đầu tiên của Hạ Á lại làm cho kẻ đáng thương câm miệng.
"Nếu như ngươi cảm thấy nó đáng thương, vậy thì suy nghĩ kỷ một chút, giả sử ngươi bị chúng nó bắt được, thì giờ này ngươi sẽ rơi hoàn cảnh như thế nào—— đừng quên, nơi này là Dã Hỏa nguyên, nơi chốn chôn người chết ." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK