Đối với binh chủng như kỵ binh mà nói, đây chính là một binh chủng sang quý cũng như được nuông chiều nhất.
Dựa theo tiêu chuẩn hiện nay của Byzantine đế quốc, một kỵ binh hao tốn vượt quá bảy lần một bộ binh-- đây là so sánh với bộ binh hạng nặng, nếu như mà so sánh với bộ binh hạng nhẹ thông thường, khoảng cách cũng phải trên dưới mười lần.
Đầu tiên, chỉ nói tới kỵ sĩ, kỵ sĩ phải có tố chất thân thể hơn hẳn bộ binh, một kỵ binh thì phải thông thạo thuật cưỡi ngựa cùng với việc chiến đấu trên ngựa, đào tạo một người am hiểu kỹ thuật thì khó hơn đào tạo một người chỉ dùng cơ bắp, đạo lý này dù áp dụng vào bất kỳ lĩnh vực nào đều cũng đúng.
Thứ hai, vũ khí cùng trang bị của kỵ binh so với bộ binh thì đắt hơn nhiều-- vô luận là như thế nào, rèn một thanh trường thương bốn thước thì hao tốn sắt thép rất nhiều so với thanh kiếm hai lưỡi dài một thước.
Tiếp theo nữa, là ngựa! Một con thượng đẳng chiến mã, thức ăn tiêu hao mỗi ngày, thậm chí so với phần lương thực mỗi ngày của bộ binh còn mắc hơn! Dù sao một bộ binh bình thường có thể ăn lương thực phụ để lấp đầy bụng. Thế nhưng đối với chiến mã mà nói, nếu thức ăn dành cho gia súc không tốt, như vậy sẽ không có khí lực, không cách nào chạy nhanh, không thể khiêng nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức chiến đấu.
Cuối cùng, chính là tùy tùng!
Tùy tùng đối với kỵ binh mà nói là một thứ không thể thiếu. Đối với một kỵ binh chính quy, tuyệt đại đa số thời gian là dùng để huấn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa, luyện tập kỹ xảo đâm chém trên lưng ngựa, diễn hóa đội hình, đội ngũ vân... vân... Dưới tình huống này, ngươi đừng hy vọng chính bản thân kỵ binh sẽ đi chăm sóc ngựa, cho ngựa ăn, lau chùi vũ khí áo giáp vân... vân...
Tại một đế quốc phân chia đẳng cấp rất sâu như Byzantine, tùy tùng là một thứ không thể thiếu đối với kỵ binh, địa vị của một tùy tùng thậm chí so với một phụ binh bình thường còn cao hơn. Nói như vầy, ngoài việc am hiểu việc chăm sóc ngựa, tu sửa sơ các vũ khí cùng trang bị, một số ít tùy tùng cao cấp, còn biết kỹ thuật cưỡi ngựa đơn giản, thậm chí cũng từng xuất hiện tùy tùng được trang bị vũ khí cùng trang bị, trên chiến trường phối hợp cùng kỵ binh tác chiến trong một số trường hợp nhất định.
Hạ Á rốt cuộc cũng là một trường hợp đặc biệt, bỡi vì hắn có được năng lực chiến đấu không tầm thường. Nếu như hắn chỉ là một người bình thường mà nói, chắc chắn sẽ không có cơ hội để trở thành chính binh. Đại bộ phận chính binh kỵ binh, đều là phải từ phụ binh mà quật khởi, cũng có một ít người trước đây đảm nhiệm công việc tùy tùng, làm tốt một thời gian mới có cơ hội thăng cấp làm kỵ binh.
※※※
Tại phía nam nơi đóng quân của kỵ binh binh đoàn thứ 13, khoảng chừng hơn hai dặm, chính là phụ doanh, đây là nơi đóng quân của các binh chủng phụ trợ trực thuộc kỵ binh binh đoàn tỷ như bộ binh phụ binh, hậu cần, lương thực, còn có dân phu doanh vân... vân...
Trong đó đại bộ phận người đều là do triệu tập tạm thời để sử dụng cho chiến tranh.
Dân phu doanh nằm ở phía ngoài nhất, vừa lúc đi vào, thì đã thấy từng đội từng đội dân phu bị tạm thời triệu tập đang làm việc một cách vất vả, vận chuyển một đống lương thực to như cái núi, khiêng từng bó từng bó tên, còn có người dùng đòn gánh để vận chuyển vũ khí áo giáp vân... vân. Những dân phu này sắc mặt rất ngưng trọng, bên cạnh còn có binh sĩ Byzantine tay để sẳn trên chui kiếm lạnh lùng dùng ánh mắt để quan sát.
Từ đó cũng có thể phán đoán rằng, đại bộ phận những người này là do bị bắt tới đây để làm dân phu-- chuyện này trong quân đội cũng không phải là hiếm.
Mà cho dù là tự nguyện gia nhập, tại lúc chiến tranh sắp xảy ra như hiện nay, cũng khó tránh khỏi bị khủng hoảng tinh thần mà sinh ra ý định chạy trốn.
Những dân phu này trên người đầy bụi đất, mặc một bộ quần áo bẩn hề hề, khi Hạ Á theo Kevin tới đến nơi này, Kavin lập tức tìm tới một tên sĩ quan mập mạp trong coi việc quân nhu. Xem ra hắn cùng Kevin cũng quen biết đã lâu, đối mặt với thân binh ở bên cạnh tướng quân, cái tên sĩ quan mập mạp trong coi quân nhu này liền tỏ ra bộ dáng vô cùng nịnh hót, bất quá thái độ của Kevin đối với hắn lại rất lạnh nhạt có vài phần khinh thường, ngôn từ cũng không che giấu sự chán ghét.
Cái tên quan béo này da mặt thực sự dày hơn dự đoán của mọi người, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt cùng khinh thường của Kevin, bộ dáng của hắn vẫn như cũ tươi cười tỏ ra vô cùng cung kính, mãi đến lúc Kevin nói ra ý định của bọn họ, tên gia hỏa kia lập tức cười tươi: "Nguyên lai là chọn tùy tùng... Xin yên tâm, chúng ta vừa tuyển tới một đám dân phu không tồi, bên trong còn có vài tên am hiểu rèn đúc, cũng có vài tên đã từng nuôi dưỡng qua ngựa, có lẽ có vài tên tùy tùng không tồi đây. Để ta mang các vị đi chọn."
Kevin có chút bất mãn: "Đám dân phu vừa tới làm sao có thể chọn làm tùy tùng? Trong phụ binh doanh chẳng lẽ không còn người thích hợp nào sao?"
Khuôn mặt tên quan béo liền tỏ ra một chút khó xử: "Cái này... Nhiệm vụ hộ tống vận chuyển rất nặng nề, người trong phụ binh doanh vốn chỉ đủ để..."
Đúng lúc này Hạ Á liền cười cười nói: "Không sao, dân phu thì dân phu, dù sao ta cũng không có mang tùy tùng đi ra chiến trường tác chiến, chỉ cần người có thể chăm sóc ngựa là tốt rồi."
Nhớ tới sức chiến đấu hùng mạnh mà Hạ Á từng thể hiện ra, Kevin trầm tĩnh trở lại, hắn miễn cưỡng gật đầu đồng ý, sau đó bổ sung mộ câu: "Tốt nhất là tìm được một người biết công nghệ rèn đúc, nếu không, vũ khí bị hư hại thì sẽ phiền phức đây."
Tên quan béo đi ở phía trước dẫn đường, Hạ Á cùng Kevin theo ở phía sau, trên đường đi Hạ Á nhịn không được thấp giọng hỏi nói: "Hình như ngươi rất ghét cái tên gia hỏa kia?"
Kevin nhìn cái bóng lưng của tên mập ở phía trước, thấp giọng cười lạnh nói: "Hừ, những tên ở trong bộ phận quân nhu, hơn phân nửa là bọn sâu mọt cùng bọn chuột tham lam. Tài sản quân đội của chúng ta, vũ khí, trang bị, thậm chí còn có tiền lương, phàm là những thứ có thể bị nắm trong tay, bọn họ đều không tha mà rút bớt một ít !"
Hạ Á có chút kinh ngạc: "Tại kỵ binh binh đoàn thứ 13 mà cũng có những việc như thế này sao? Lẽ nào tướng quân cũng không có điều tra ?"
Kevin liếc mắt nhìn Hạ Á, bật cười nói: "Xem ra ngươi cần phải học một số quy củ của quân đội rồi." Dừng một chút, hắn thở dài: "Bộ phận quân nhu tuy rằng trên danh nghĩa là trực thuộc quân đội, thế nhưng lại không chịu sự điều khiển trực tiếp của quân đội chiến đấu. Tất cả các bộ phận quân nhu, đều là một hệ thống tự hành, chịu sự điều khiển của tổng bộ quân nhu đế quốc. Mỗi một chi quân đội chính quy của đế quốc, tỷ như các binh đoàn cấp một của chúng ta, đều có một bộ phận quân nhu, thế nhưng chỉ phụ trách việc vận chuyển mà thôi. Trong thời kỳ chiến tranh, đế quốc sẽ lập ra một đại doanh chuyên khu quân nhu, phụ trách toàn bộ việc cung cấp hậu cần cho tất cả các binh đoàn. Bên trong doanh trại của các binh đoàn chỉ dự trữ các vật phẩm cần thiết đủ sử dụng trong nửa tháng, chuyên khu quân nhu sẽ tiến hành cung cấp liên tục... Các binh đoàn như chúng ta không được dự trữ nhiều lắm các vật phẩm..." Tới đây âm thanh của hắn nhỏ đi nhiều lắm: "Đây là truyền thống của quân đội Byzantine đế quốc, có người nói làm như vậy, là để phòng ngừa quân đội tạo phản ! Chỉ cung cấp nửa tháng nhu phẩm, như thế sẽ khó có thể làm phản !"
Nhìn bóng lưng của tên quan béo trước mặt, tên gia hỏa kia lúc bước đi, cái mông phệ của hắn lắc qua lắc lại liên tục, Kevin có chút căm tức tới mức phải nghiến răng : "Nhìn cái tên gia hỏa mập như lợn kia, ngày thường chắc chắn là ăn bớt không ít ! Hừ... Nhưng bọn chúng là người của tổng bộ quân nhu, tướng quân cũng không có cách nào áp chế bọn họ, chỉ có thể tìm nhược điểm của bọn họ, sau đó giết một dọa một trăm. Thế nhưng xưa nay tổng bộ quân nhu có tiếng là tham ô... Hừ, hiện tại bá tước Moliyake bên trong tổng bộ quân nhu, cũng chính là tên tham quan có chức vụ to nhất ! ! Cấp trên cao nhất lại là tham quan, thì cấp dưới chắc chắn sẽ một mực noi theo !"
Nhìn bộ dạng Hạ Á có vẻ đăm chiêu, Kevin thở dài: "Ngươi đừng nghĩ tên gia hỏa kia đối với chúng ta có chút khách khí, đó là bởi vì chúng là là thân binh của tướng quân. Hơn nữa, tháng trước tướng quân bắt được đuôi của một con chuột trong bộ phận quân nhu, sau đó chém gà dọa khỉ. Chúng ta dù sao cũng là quân chủ bài của đế quốc, mấy tên này rất sợ uy phong của tướng quân, lúc này mới không dám lỗ mãng, hoạt động tham ô cũng thu liễm đi một chút."
Hạ Á không nói lời nào, trong lòng hồi tưởng lại những lời lão gia hỏa viết trong sách, nội dung chính là việc cung cấp quân nhu...
Việc cách ly giữa quân đội chiến đấu cùng với bộ phận quân nhu, thật ra đây là biện pháp hữu hiệu để đề phòng quân đội nắm giữ toàn bộ quyền hành, sinh ra lòng tạo phản, nội dung trong sách viết quả thực không sai. Thế nhưng, tại sao lại tạo thành hiện tượng tham ô như thế này?
"Lẽ nào... Tham ô tài sản quân đội như thế, tòa án binh cũng không làm gì sao?" Hạ Á rốt cục nhịn không được liền hỏi.
"Moliyake bá tước là thông gia của hoàng đế bệ hạ, tòa án binh nào dám đụng tới hắn ? Tham quan chức vụ cao nhất cũng không dám truy cứu, cấp dưới tất nhiên cũng không cần sợ hãi." Kevin hừ một tiếng, hắn liếc mắt nhìn Hạ Á : "Những lời này cũng không nên nói nhiều, để tránh những phiền phức không đáng có."
Quả nhiên, lời nói của Kevin không sai, tên quan béo này tuy rằng tỏ ra bộ dáng rất cung kính cùng khiêm nhường, thế nhưng lúc làm việc lại hiển hiện ra chút mùi vị không cam lòng.
Hắn dẫn Kevin cùng Hạ Á đi tới một trụ sở của dân phu doanh, nhìn trước mắt là hơn một trăm dân phu đang tụ tập-- bọn người kia cũng không biết từ đâu mà chiêu mộ tới, mặt mũi của cả bọn đều đầy bụi bậm, nhãn thần chết lặng, ánh mắt trong suốt trống rỗng. . . Quan trọng hơn chính là, già thì quá già trẻ thì quá trẻ, duy nhất chỉ có vài tên thanh niên, thế nhưng nhìn sơ qua cũng là loại chậm tiêu ngu đần. . .
Lúc này khuôn mặt Kevin liền biểu hiện sự bất mãn, cả giận nói: "Ngươi nói đây là những người đã lựa chọn thích hợp?"
Khuôn mặt của tên quan béo kia liền tươi cười, trong ánh mắt hiện ra một tia kỳ dị: "Đương nhiên! Đừng thấy bọn chúng có chút ngu ngốc, thế nhưng bọn chúng là người rất thành thật, chắc chắn sẽ không bỏ trốn !"
"Hỗn đản!" Lông mi của Kevin dựng ngược lên, trên mặt lộ ra sát khí dữ tợn: "Ngươi đang đùa bỡn ta sao? Ta cần chính là những tên có thể đảm nhiệm công việc tùy tùng! Bọn gia hỏa này có thể làm sao? Chiến mã của kỵ binh làm sao có thể giao cho những người này chăm sóc?"
"Bọn họ đều là nông dân, có kinh nghiệm nuôi qua súc vật, hẳn là không thành vấn đề." Tên quan béo phủi phủi bàn tay: "Ta đã nói rồi, hiện tại thiếu thốn nhân thủ, ta cũng không có biện pháp khác."
Kevin liền muốn phát tác, Hạ Á đang ở bên cạnh trong lòng cũng có chút nóng giận-- tính tình của Hạ Á cũng không phải loại nhẫn nại chịu đựng, hắn đã nắm chặt hai tay kêu "răn rắc", chỉ cần Kevin nhào tới, thì hắn sẽ đem tên quan béo này đập cho một trận.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng hét thảm.
"A! ! Đừng đánh ! Đừng đánh ! Ta sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa ! !"
Tiếng hét thê thảm kèm theo âm thanh khóc nức nở, hướng về phía âm thanh này mà tìm, thì nhìn thấy một tên gia hỏa gầy ốm mặc bộ quần áo rách nát đang bị hai binh sĩ của bộ phận quân nhu một cước đá lăn ra mặt đất, một binh sĩ cầm roi da trong tay quất xuống, roi rơi thẳng vào người tên kia.
Người kia đang nằm trên mặt đất, quần áo trên người đã có vài lỗ thủng, tóc tai rối bù, chẩu miệng kêu la. Hai tay liều mạng bò về phía trước, nhưng roi da lại liên tục rơi lên lưng hắn.
Tên gia hỏa kia bỗng liếc mắt nhìn thấy Hạ Á ở xa xa, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, phấn khởi dùng hết khí lực nhảy dựng lên, rất nhanh nhào tới, hét lớn: "Hạ Á! Hạ Á lão gia! Là ta, là ta a! Ôi! Cứu mạng, nhanh cứu, cứu ta! !"
Hắn mới kêu la hết câu, thì đã bị một binh sĩ đuổi kịp tung cho một đá, lăn ra trên mặt đất.
Hạ Á sửng sốt một chút, rất nhanh chạy tới, đẩy hai tên binh sĩ ra xa, nhìn tên gia hỏa trên mặt đất. . .
"Di? Là ngươi?" Hạ Á trừng lớn con mắt.
"Là ta ! Là ta, là ta a, Hạ Á lão gia! Là Tatara. . ." Cái tên ốm đói này nước mắt nước mũi chảy thành một đoàn.
Chính là vị ma pháp sư mà Hạ Á đã bán cho kẻ đáng thương với giá một kim tệ. Cũng không biết vì sao hắn lại bị bắt vào trong dân phu doanh. . .
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK