Lúc này Heisiting đang hưng phấn dị thường. Sáng nay hắn đã nhìn thấy sự uy mãnh của Hạ Á trên chiến trường, hắn nhìn thấy vị võ giả dũng cảm này nhảy ra khỏi cửa doanh, chạy ào vào trong đám người mà hăng say chém giết, tiếng rống của hắn bất khuất chống lại tiếng ồn ào của chiến trường, cùng với uy thế càn quét hết tất cả...
Đã bao nhiêu năm rồi mình không gặp được đối thủ giống như thế?
Vừa nghĩ tới đây, Heisiting liền cảm giác cả thân thể cũng như trong lòng đều run lên, một loại run rẩy do hưng phấn, lực lượng toàn thân giống như là mất đi khống chế, điên cuồng toát ra!
Giết chết hắn! Giết chết hắn! Một cường giả như thế phải chết dưới trường thương của bản thân mình ! ! Mới có thể cấp cho hắn một cái danh phận phù hợp! !
Cho nên, hắn vạn lần không ngờ, một dũng sĩ dám can đam ở trên chiến trường một mình đâm chém trong đoàn người, sẽ làm quỷ kế gì đối với bản thân hắn.
Hạ Á nguyên bản đã đứng lui về một bên, nhìn động tác của Heisiting, trong ánh mắt toát ra một tia tinh quang, vừa lúc Heisiting giục ngựa xông tới, tay hắn rất nhanh rút lấy hỏa xoa, hai con ngươi lập tức đỏ đậm! Cơ thịt toàn thân dưới mấy tầng giáp liền bành trướng lên!
Trong nháy mắt này, hắn cảm giác được tất cả mọi vật trước mắt bắt đầu thu gom lại ! Toàn bộ thế giới, trong mắt của hắn, vạn vật đều không còn tồn tại !
Chỉ còn một cái mục tiêu duy nhất !
Heisiting! !
Lúc này. Trong con mắt của hắn. Không còn bất kỳ thứ gì. Chỉ còn một cái thân ảnh màu đen đang cưỡi trên lưng ngựa!
Mọi thứ trở nên chậm chạp ở trong tầm mắt của hắn. Tiếng gió rít trở nên kéo dài ra. Thậm chí ánh sáng phản chiếu cũng dần biến mất... Chỉ hiện rõ một người. Heisiting!
Heisiting ở trong ánh mắt của Hạ Á. Nhưng lại không trở nên chậm chạp ! Hắn vẫn như cũ được bao bọc trong luồng hỏa diễm màu đen ! Cổ hỏa diễm đó chiếu sáng rựu rỡ. Sáng tới mức lòe cả mắt, luồng ánh sáng này tỏ ra rất mạnh ! !
Và rất nhanh! !
Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên 'chậm', cùng với bản thân của Heisiting thì 'nhanh' hình thành một cái không gian quái dị trong mắt Hạ Á, tức khắc hắn cảm giác được khí lực trong người trương lên, ý nghĩ mơ màng, hắn cố gắng cực lực để nhìn kỹ người kia, thế nhưng vẫn không theo kịp động tác của đối phương! Trong nháy mắt, đầu của hắn bắt đầu có chút đau !
Hạ Á cũng biết trong giờ phút này, toàn bộ tinh thần lực của hắn đã sử dụng tới mức cạn kiệt, từ lỗ tai, một đoàn máu tươi chảy xuôi ra !
Miệng hắn phun ra một đoàn nhiệt khí! Một ngụm nhiệt khí này, nóng đến mức dọa người!
Bất chấp tất cả, liều mạng ! Cơ hội chỉ có trong một cái chớp mắt này thôi ! !
Tay của Hạ Á rất nhanh giơ lên, hỏa xoa trong tay hắn phụt ra một sợi tơ màu đỏ tươi...
Long thứ! !
Chiến thương ba mũi của Heisiting mang theo hỏa diễm bao trụ dường như đem không khí xung quanh thiêu trụi, không khí xung quanh chiến thương xuất hiện các đốm màu đen!
Nhưng ngay lúc tâm tình của Heisiting tràn đầy kích động, bỗng nhiên một cảm giác theo bản năng hung hăng phủ xuống người hắn! Một loại nguy hiểm chết người nhanh chóng bao bọc lấy toàn thân !
Sát khí!
Sát khí rất mạnh ! ! Thậm chí lấy trình độ của Heisiting, trong nháy mắt cũng có chút bị kiềm hãm, phảng phất hắn giống như là một dã thú đã rơi vào bẫy! Hắn thậm chí cảm giác được một mối nguy hiểm đang tiến về phía mình ! !
Trường thương ba mũi mang theo hỏa diễm màu đen đang ở trên không bỗng nhiên thay đổi quỹ tích, một đoàn hỏa diêm bay lướt qua đầu của tước sĩ Bangfuleite, trong nháy mắt liền đem cái lông chim dài màu đỏ ở trên mũ hắn đốt thành tro! Dư tàn của hỏa diễm bay thẳng lên không trung vẽ ra một đạo đường cong màu đen, nhìn giống như ánh sáng của đoàn u minh!
Đây thuần túy là phản ứng bản năng của cao thủ khi nguy hiểm đang tới gần! Mà cái phản ứng này, lại ngoài dự liệu của dế nhũi !
Sợi tơ màu đỏ trong nháy mắt tập trung đầy đủ lực lượng, bắn thẳng về phía Heisiting, Hạ Á hầu như không nhịn được liên cười như điên ở trong lòng.
Thành công !
Tia sáng kia giống như là lưu tinh, bay rất nhanh về ngực trái của Heisiting! Mắt thấy long thứ sẽ đâm vào người vị võ thần người Odin, nếu như bắn trúng thì chắc chắn sẽ bị đâm thủng. Thế nhưng Heisiting đã làm ra một động tác phản ứng, lúc này hắn giống như là phá vỡ quy tắc của không gian thời gian!
Nhanh! Nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Động tác của hắn tựa hồ cũng không có mãnh liệt, chiến thương chỉ bất quá đang ở trên không liền thu lại, thậm chí mỗi một động tác đều có thể nhìn thấy rất rõ, chiến thương vẽ ra một cái quỹ tích rất rõ rệt ở trên không trung! Thế nhưng một động tác rất thông thả như thế, cư nhiên phảng phất như không cùng một không gian thời gian với Hạ Á!
Tốc độ của hắn... Đã vượt quá giới hạn của thời gian? !
Ánh sáng màu đỏ ngưng tụ thành một đường, bị trường thương ba mũi chặn lại! Tia sáng màu đỏ bắn trúng đầu của trường thương, luồng hỏa diễm trên trường thương nhất thời kích động, giống như là một thanh củi đang cháy bị nhúng vào trong một thùng nước lạnh...
Oanh! !
Tia sáng màu đỏ nhất thời cùng hỏa diễm màu đen trộn lẫn thành một đoàn, từng đợt từng đợt ánh sáng kì dị hiện lên, Hạ Á mở to mắt nhìn long thứ dần dần xuyên qua từng tầng từng tầng hỏa diễm, thế nhưng mỗi lần xuyên phá một tầng hỏa diễm, dường như tia sáng màu đỏ lại yếu đi vài phần...
Rốt cục, đương lúc ánh sáng màu đỏ chạm vào mũi trường thương...
Một âm thanh vỡ tan cổ quái vang lên, âm thanh nọ cũng không lớn, thế nhưng khư khư lại kéo dài, trong nháy mắt đã lan truyền khắp chiến trường, lỗ tai của ngàn vạn người, đều nghe rõ ràng được âm thanh này vang lên ! !
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, thời gian tựa hồ đã bị rối loạn, đầu trường thương của Heisiting, làm bằng chất liệu kim loại gì đó, đang từ từ vỡ ra, thong thả tới mức làm người ta sợ hãi, mảnh vụn chậm rãi rớt xuống, sau đó ánh sáng màu đỏ đâm xuyên qua mũi thương, cuối cùng rơi vào trên người của Heisiting...
Trong đầu của Hạ Á 'ong' lên một tiếng, phảng phất như toàn bộ sức lực, khí huyết, tinh thần, trong nháy mắt đã hoàn toàn không còn, hắn gắt gao mở to hai con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm Heisiting...
Ánh sáng màu đỏ đánh vào trên người Heisiting, trên mặt của vị võ thần người Odin này liền hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn há há to mồm, áo giáp ở trước ngực, làm bằng nhiều mảnh sắt hình lá cây xếp chồng lên nhau, dần dần xuất hiện một lỗ thủng rộng bằng ngón tay út, xuyên thủng từng tầng, cuối cùng ngực của hắn cũng phun ra một đạo máu tươi !
Rốt cục...
Ảo tưởng trong mắt của Hạ Á rung ầm ầm lên! Sự sai lệch chậm chạp của thời gian rốt cục biến mất ! Cho dù là hoàn cảnh xung quanh 'chậm', hay động tác của Heisiting 'nhanh', đều bị biến mất!
Cả người Heisiting bị đánh bay khỏi ngựa, bay thẳng ra phía sau hơn mười thước! Ở trên không trung, một đạo máu tươi đang rơi dài trên mặt đất!
Trong nhát mắt này, trong lòng Hạ Á bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường, rất không hợp với hoàn cảnh.
(máu của vị võ thần người Odin này, cũng không khác gì người thường, đều là một màu đỏ tươi! )
Thân ảnh của Heisiting đang ở không trung liền giương rộng hai tay, nhìn giống như là một con chim to lớn, hắn phảng phất như không phải bị đánh trúng mà bay xa, mà là bản thân tự búng người ra phía sau để triệt tiêu dư lực, sau đó đứng vững vàng trên mặt đất .
Khanh!
Dùng lực đâm mạnh trường thương ba mũi xuống đất, Heisiting đứng vững tại chổ, cặp mắt hẹp dài âm nhu rốt cục cũng nhìn thẳng về phía Hạ Á, mà trước ngực của hắn, nơi áo giáp bị nghiền náp máu vẫn còn chảy ra, chỉ bất quá do hắn mặc áo lót màu đen cùng với áo giáp cũng màu đen nên không thể nhìn thấy vết thương.
Danh tướng người Odin đưa tay sờ nhẹ vết thương, đầu ngón tay nhuộm đỏ máu tươi, thế nhưng khóe mắt lại hiện ra một nụ cười quái dị-- tạm thời cứ xem như là cười đi, vì trong nụ cười này, hàm chứa kinh ngạc ngoài ý muốn, thậm chí còn mang theo một tia... kinh hỉ ? !
Hắn nhướng mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hỏa xoa trong tay của Hạ Á.
"Là ngươi."
Giọng nói của Heisiting bình tĩnh tới mức đáng sợ ! Giọng nói bình tĩnh nọ không có chút nào mang theo giận dữ khi bị đánh lén, thế nhưng Hạ Á lại cảm giác được, dưới giọng nói bình tĩnh này, còn ẩn tàng một loại vô cùng kích động ! !
Lúc này toàn thân Hạ Á mới vừa thoát ra khỏi cơn tê dại sau khi thi triển long thứ, thế nhưng ngay lập tức từng đợt từng đợt đau đớn kịch liệt lan tỏa khắp toàn thân của hắn, cánh tay của hắn đã nứt ra, máu tươi chảy xuôi, trong nháy mắt đã làm ướt sũng áo lót bên trong, hắn rất muốn run rẩy, thế nhưng lúc này lại bị Heisiting nhìn chằm chằm, ánh mắt âm nhu kia, lại cấp cho Hạ Á một áp lực mạnh mẽ không cách nào hình dung được, hắn phảng phất như là một con ếch, đang bị một con rắn nhìn chằm chằm...
Không! Không phải rắn! Mà là bị một con rồng nhìn chằm chằm!
Đúng, chính là loại cảm giác đó!
Dường như chỉ cần ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm hắn, một tên dế nhũi không sợ trời không sợ đất, cư nhiên vẫn phát sinh ra một nỗi sợ hãi trong lòng? !
Hắn thậm chí...
Chết tiệt! Hắn thậm chí cũng không có "cam đảm" để run! ! Ngay cả run hắn cũng không dám! Bởi vì hắn có một cảm giác rất kỳ diệu: chỉ cần bản thân hắn run lên, cho dù là tỏ ra một chút yếu đuối, thì ngay tức khắc, đối phương sẽ nhào tới liền đơn giản giết chết hắn!
Một người, vỏn vẹn chỉ dựa vào khí thế, cũng có thể tỏa ra hùng mạnh? !
"Là ngươi." Heisiting chậm rãi thấp giọng nói: "Người sáng nay ta thấy trên chiến trường là ngươi, người ném trường mâu cũng chính là ngươi, cho nên... Ngươi mới chính là Bangfuleite."
Trong ánh mắt của Heisiting, vẻ bình tĩnh cũng đã mất đi từng chút từng chút, thay vào đó là một luồng cuồng nộ, nhìn giống như là hai ngọn lửa đang bốc cháy!
"Ngươi là một đối thủ không tồi, ngươi cư nhiên... cư nhiên có thể làm ta bị thương." Ánh mắt điên cuồng kia, phối hợp với âm thanh bình tĩnh, khiến cho Hạ Á có cảm giác toàn thân cứng đờ.
"... Làm ta bị thương..." Heisiting từ từ hiện lên một nụ cười: "Nhưng, ngươi cũng không nên đánh lén ta... Ngươi là một cường giả, nhưng lại không có một cái tâm của cường giả! Thì chỉ đáng làm một con kiến hôi... một con kiến hôi đáng thương hại !"
Trường thương của hắn giơ lên, mũi thương chỉ vào Hạ Á!
Trong giờ phút này, trong lòng của Hạ Á đã có cảm giác bản thân hắn sẽ chết chắc!
Toàn thân của hắn đang đau tới rụng rời, bị lực lượng vô cùng cường đại của 'long thứ' cắn trả, khiến cho trước mặt hắn từng trận từng trận biến thành màu đen, mọi khí lực toàn thân đều tản mát hết ra ngoài, bây giờ thậm chí một đốt ngón tay của hắn cũng không thể nhúc nhích!
Lúc này, chỉ cần Heisiting bước tới, nhẹ nhàng đâm ra một thương, là có thể trực tiếp đâm chết hắn!
Chết chắc rồi! Lần này chết chắc rồi! Cái tên Heisiting quả thực mạnh vượt xa con người ! Mẹ nó! Hắn căn bản không phải là người ! ! Ông đây thật sự là điên rồi ! Cư nhiên dám đi ám sát một tên biến thái tới như vậy.
Hạ Á gầm rú một cách bi phẫn ở trong lòng, hắn thậm chí đã chuẩn bị nhắm mắt lại chờ chết.
Nhưng chờ một hồi lâu, chiến thương của Heisiting chậm rãi hạ xuống.
Ngọn lửa trong ánh mắt hắn đã biến mất, nhìn Hạ Á một chút, cuối cùng lộ ra một vẻ buồn tẻ.
"Ngươi... không xứng để chết dưới thương của ta."
Hắn xoay người lại, thân ảnh màu đen nọ, đứng thẳng ở trên chiến trường, phía trước của hắn là doanh trận đông nghịt người Odin. Trên chiến trường đầy rẫy mùi máu tươi, trong giờ phút này, hắn đứng một chổ, thân mình cũng không cao lớn, thế nhưng rơi vào trong mắt Hạ Á, lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ dị.
Tên gia hỏa kia... phảng phất như, đang đứng ở...
Giữa trời và đất! !
"Ngươi không xứng."
Một âm thanh lạnh lãnh buồn tẻ vang lên, Heisiting đã chậm rãi cất bước đi về phía doanh trận của người Odin. Con ngựa chiến màu đen của hắn, cũng chậm rãi xoay người, bước theo phía sau lưng hắn.
Mãi đến lúc Heisiting bước đi hơn hai chục bước, Hạ Á mới cảm giác được nỗi áp lực vô hình kia từ từ biến mất! Áp lực trước ngực của hắn không còn, nhất thời hắn liền thở dốc, không khí trong lành tiến vào trong phổi, khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác cháy bỏng !
Sau đó, trong lòng dế nhũi sinh ra một cổ khuất nhục (khuất phục + lăng nhục) khó có thể miêu tả!
(Đúng vậy, là khuất nhục! !
Cái tên Heisiting, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên không giết ta ! !
Hắn cư nhiên "không thèm" giết ta! !
Không thèm! !
Là không thèm! ! Là loại "không thèm" một cách khuất nhục! !
Ngay cả giết ta ! Cũng không xứng đáng ? ! Ta không xứng làm đối thủ của hắn, thậm chí cũng không có tư cách để chết dưới tay hắn? ! )
Heisiting nói rất mơ hồ, thế nhưng Hạ Á khư khư lại rất hiểu rõ ý nghĩa trong đó.
(Ngươi không xứng làm cường giả. Ngươi không xứng có được một trận quyết đấu đầy vinh quang của võ giả.
Cho nên, ngươi không xứng để chết dưới tay ta, chí ít, ở trong lúc này, ngươi thật sự không xứng! )
"Ta tất nhiên sẽ giết ngươi." Từ rất xa, quả nhiên giọng nói Heisiting nhẹ nhàng truyền tới: "Nhưng không phải hiện tại, không phải trường hợp này. Bởi vì, 'chết dưới tay Heisiting trong một trận đánh công bình của võ giả', một cái vinh quang như thế, ta không thể cấp cho ngươi.
Ngươi không xứng để chết trong một trận chiến công bình đầy vinh quang."
Hạ Á gắt gao cắn cắn răng, hắn đã ối ra máu, lúc này hắn cũng không có cảm giác được là do bị lực lượng cắn trả, hay là do tâm lý bị kích động. Hắn cắn răng chết lặng, không cho máu tươi phun ta từ trong miệng, mặc cho máu tươi từ trong khóe miệng chảy xuôi.
Khi Heisiting đi trở về bên trong quân trận của người Odin, Hạ Á mới rốt cuộc miễn cưỡng thúc vào bụng ngựa một cái, xoay người kéo theo dây cương của Bangfuleite, hai người quay trở về.
Vừa vào trong cửa doanh, không đợi cho cửa doanh đóng lại, Hạ Á liền 'phác thông' một tiếng mã từ trên lưng ngựa xuống, rơi ở trên mặt đất, Sileite cùng Shaerba đã vội vàng bước tới đỡ lấy Hạ Á.
Lúc áo giáp của dế nhũi được tháo ra, thì toàn thân hắn đã ứ máu, mỗi lỗ chân lông đều có một giọt máu tươi chảy ra, bộ dáng rất đáng sợ, khiến cho những người xung quanh đều ngây người.
Hạ Á cắn chắt hàm răng, thân thể của hắn rốt cục cũng bắt đầu run rẩy, cơn đau kịch liệt không cách nào ức chế được làm bản thân hắn run lên, hắn gắt gao mở to hai mắt, cố gắng không để cho bản thân bị ngất đi.
Sileite rất là hưng phấn: "Ngươi còn sống! ! Hạ Á, ngươi còn sống! ! Ngươi cư nhiên đả thương Heisiting! Ngươi làm hắn bị thương! !"
Hạ Á hầu như là rít qua kẻ răng.
"Ta... Thua!"
Vèo!
Một bụm máu tươi rốt cục cũng từ trong miệng hắn phun ra, nhiễm đỏ cả vạt áo trước của hắn, hắn lập tức nhắm hai mắt lại.
Tới lúc này, đã trải qua mười tám năm, một cổ u buồn chưa bao giờ xuất hiện, đã chiếm lĩnh hoàn toàn dế nhũi.
Cái tên cường giả kia, cái thân ảnh màu đen kia, cái người chỉ cần nhẹ nhàng vung một thương là có thể đâm thủng bản thân hắn, chỉ nói với hắn một câu-- ngươi không xứng!
Ta rõ ràng đánh hắn bị thương trước mặt ngàn vạn người... thế nhưng tại sao ta lại cảm giác được bản thân ta phảng phất như bị một cước giẫm thẳng vào trong lòng?
Hắn thật sự rất mạnh! Là đối thủ mạnh nhất mà trong suốt cuộc đời Hạ Á từng gặp qua ! ! Phi hồng sát khí? Không! Long thứ? Không! Những thứ này đều không thể địch nổi hắn, ngay cả một tí cũng không được ! ! Vô luận là bất kỳ tên lợi hại nào trước đây Hạ Á từng gặp qua, thậm chí ngay cả con rồng kia! Dường như cũng không gây ra cảm giác mãnh liệt như cái nam nhân mặc áo đen kia tác động lên Hạ Á!
Hắn... Mạnh! Phi thường mạnh! !
Mạnh đến mức, chỉ cần dùng ánh mắt là đủ để Hạ Á phải run rẩy! Mạnh đến mức, từng giây từng phút đối mặt với hắn, trong lòng Hạ Á nhịn không được phải sinh ra một loại cảm giác sùng bái không thể diễn tả nên lời! ?
Một người nam nhân như thế, chính là mục tiêu hùng mạnh mà Hạ Á ước ao vươn tới, thế nhưng hắn lại nói với bản thân Hạ Á: ngươi không xứng đáng làm đối thủ của ta, thậm chí ngay cả để ta giết, ngươi đều không xứng!
Trong mười tám năm qua, một cổ u buồn chưa từng xuất hiện ở dế nhũi, lúc này đã chiếm lĩnh hoàn toàn trong lòng hắn-- cái loại u buồn này, gọi là "khuất nhục" .
Một loại 'khuất nhục' khi lòng tự tôn bị xé rách! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK